Thế Hôn

Chương 464: Gắn bó



Trời tờ mờ sáng, xe bò ngừng lại, có người kéo mạnhcửa xe ra gọi: A Dung!” Đúng là thanh âm của Đào thị.

Nắng sớm, biểu tình của Đào thị vẻ phá lệ hiền lành, nhìnthấy vài người trong xe hoặc ngồi hoặc nằm, không khỏi đưa tay che miệng lạithấp giọng khóc: “Ta một đêm không ngủ… ông trời có mắt, cuối cùng đã thấy mọingười bình an trở lại.” Lại cùng Lục lão phu nhân hành lễ: “Lão thái thái, bìnhan là tốt rồi.”

Lục lão phu nhân được Lâm Cẩn Dung cùng Sa ma ma nângđỡ, vẻ mặt ôn hoà nói: “Khiến thân gia phu nhân lo lắng.”

Đào thị không khỏi ngượng ngùng. Toàn gia già trẻ nhàmình đều ở nhà cũ của người ta, còn đến trước chủ gia, chủ gia ngược lại kháchkhí như thế, tuy là thân gia nhiều thế hệ, nhưng thật sự hiếm có. Đang muốn nóihai câu khách khí, chỉ thấy đám người Chu thị cùng La thị đón đi ra, đều hỏitình hình trên đường cugng tỏ vẻ cảm kích.

Bên kia Lâm Đại lão gia đang nói chuyện với Lục KiếnTrung: “Lúc ấy nhìn thấy ánh lửa, xác định thành đã bị phá, liền sai người đithông tri thân gia bằng hữu, cũng không biết các ngươi có thấy người tớikhông.”

Lâm Đại lão gia đang cố ý giải thích bọn họ cũng khôngphải mặc kệ thân gia bằng hữu mà trốn trước, nhưng Lục Kiến Trung nhìn đến Lâmgia vốn đã không thoải mái, còn nhớ tới ngày đó người Lâm gia giúp đỡ Lâm NgọcTrân cùng Lâm Cẩn Dung đối phó hắn, lại càng không thoải mái, liền không kháchkhí nói: “Không gặp.”

Lâm Đại lão gia còn có chút xấu hổ: “Có lẽ trên đườngloạn lạc bỏ lỡ cũng không chừng.”

Lục Kiến Trung tiếp lời: “Đúng vậy, không chừng bịgiết hoặc là bỏ chạy rồi.”

Lâm Đại lão gia không biết nói gì thêm, thực tại cóchút ủy khuất, nhưng nếu biện bạch cũng không có ý nghĩa, ngược lại có chút cảmgiác giấu đầu hở đuôi, liền ngậm miệng, không muốn nhiều lời với Lục KiếnTrung.

Lâm Tam lão gia không có tính tự giác đó, ngửa đầu tìmđích tôn Lục Giam cùng Lục Kiến Tân: “Tiểu thúc và Nhị lang đâu? Lại nói tiếpchúng ta thật muốn cảm tạ bọn họ, chạy đi đâu tìm cô gia phúc hậu như vậy! Lãothái gia nhà ta đều nói không muốn đến phiền toái nhưng bọn họ lại chu đáo cẩnthận như thế! Không đến cũng không sao mà.” Lời này tuy có chút vô sỉ, nhưngrốt cuộc đã chỉ rõ vì sao bọn họ đến đây – chủ nhân của tổ trạch này là LụcKiến Tân cùng Lục Giam đều là hiền tế của Lâm gia, là bọn họ thịnh tình mời Lâmgia đến tị nạn, những người khác ai cũng không thể dị nghị.

Lâm Nhị lão gia thì thở dài: “Ta vừa mới nhìn quanhcác phòng, chậc, chậc… may mà hài tử Nhị lang lúc trước đã tốn tiền tu sửa mộtlần nữa a! Muội phu và chất tế của ta còn kém xa a!”

Lục Kiến Trung hít sâu, hắn không thèm chấp nhặt vớiLâm gia bất lực không biết xấu hổ chỉ biết chạy trốn này! Vừa mới hồi phục lại,bên kia Lục lão phu nhân lại sai người gọi hắn qua tỉ mỉ công đạo một phen, nóiđơn giản là muốn hắn chiêu đãi Lâm gia, không thể chậm trễ, đừng khiến người tachê cười, mất thể diện lại tổn thương tình cảm…..

Lâm Ngọc Trân đánh mất vẻ uể oải cùng bất an lúctrước, cao cao ngửa đầu, lớn tiếng chỉ huy nhũ mẫu ra tiếp đón: “Hầu hạ kháchnhân! Nếu xảy ra sai lầm, tuy tại thời khắc này ta cũng không muốn khiến cho aimất mặt, nhưng không thể để người ta chê cười Lục gia ta không có quy củ.” Lạiphân phó Lâm Cẩn Dung: “Chẳng những đối đãi với người nhà mẹ đẻ cho tốt, cũngkhông thể bởi vì Nhị thúc phụ, Tam thúc phụ bọn họ là cốt nhục nhà mình màkhông coi bọn họ là khách nhân, khinh mạn cho xong việc!” Nghiễm nhiên một bộđương gia chủ mẫu uy phong, chỉ ra rõ ràng trừ bỏ lão thái thái và Đại phòng,hết thảy đều là khách nhân.

Lâm Cẩn Dung bất động thanh sắc, lại có thể rành mạchgọi tên từng nhũ mẫu và quản sự, đâu vào đấy an bài thỏa đáng, căn bản khôngcần hỏi ý kiến của những người khác.

Lục Kiến Trung xem ở trong mắt, ghi tạc trong lòng,lớn tiếng phân phó Lục Kinh: “Đi thỉnh nhóm tộc lão đến đây, thương lượng mộtchút đại sự.” Ở hậu viện, bà tức các nàng muốn ngông cuồng thế nào thì ngôngcuồng đi, dù sao cũng không có khả năng bạc đãi bọn họ, chuyện bên ngoài thìmột ngày Lục Kiến Tân cùng Lục Giam chưa trở lại, sẽ do hắn và Lục Kinh địnhđoạt! Cuối cùng vẫn phải trông cậy vào bọn họ.

Lâm Cẩn Dung cũng không chống đối trực tiếp với hắn,giống như không có nghe thấy vậy. Giờ phút này có đám người Đào thị giúp đỡ coichừng Nghị Lang, nàng tạm thời không có gì lo lắng vừa vặn toàn tâm toàn ý trùtính sự tình khác — nếu là cùng thân nhân đoàn tụ chung một chỗ, không cần mộtmình đi bờ sông chờ đợi tử vong, nàng không thể lãng phí cơ hội, nhất định phảiđem hết tâm lực lợi dụng mọi hoàn cảnh chung quanh vì chính mình, cũng vì NghịLang tranh thủ một kết cục tốt nhất!

Lâm Cẩn Dung hơi hơi mị mắt đánh giá nhà cũ đắm chìmtrong nắng sớm, lúc trước nhà cũ nhìn âm trầm khủng bố hiện tại lại đặc biệtđoan trang, vô hình chung đem lại cho nàng một loại tâm an cùng sức lực. Tiểuviện cùng Lục Giam ở mà nàng oán hận nhất kia, giờ phút này lại có cảm giácbừng tỉnh như cách một thế hệ, dường như mỗi một cái ngẩng đầu, đều có thể nhìnthấy thân ảnh Lục Giam ngồi ở dưới đèn đọc sách.

Nằm trên giường, nàng có thể nhớ lại ngày mưa khi LụcGiam từ kinh thành thi đỗ trở về, tay hắn và tay nàng gắt gao nắm chặt, khi đónàng còn có rất nhiều ý tưởng không xác định, thậm chí còn có chút ẩn ẩn hốihận…… Nhưng hiện tại, nàng một mình nằm trên giường, lại hoài niệm tình cảnh vàcảm xúc ngay lúc đó.

“Ngủ đủ mới có khí lực, còn có Nghị Lang cần ngươi,ngươi không thể cứ như vậy mà nhận thua.” Lâm Cẩn Dung nhẹ giọng nói với bảnthân, nhắm mắt lại nặng nề ngủ. Đến tận sau giữa trưa, nàng lau rửa bằng nướcấm, tinh tinh thần thần phân phó nhũ mẫu: “Gọi Hàn quản sự thỉnh đến chỗ phunhân, ta muốn gặp hắn!” Lại bảo Song Toàn đi thỉnh Lâm Đại lão gia và các namnhân Lâm gia qua đó.

Lâm Ngọc Trân tuổi đã cao, ngủ ít, đã sớm tỉnh, đangnghiêng người tựa trên tháp ôm tâm sự, nghe nói Lâm Cẩn Dung đến đây, vội hỏi:“Ngủ ngon giấc không?”

Lâm Cẩn Dung gật đầu, theo lệ cùng nàng vấn an, rồinói: “Ta vừa mới sai người đi gọi Hàn Căn. Cũng sai người thỉnh Đại bá phụ, Đạiđường huynh đến đây.”

Lâm Ngọc Trân nhíu mày: “Gọi bọn họ tới làm cái gì?”Gọi Hàn Căn lại đây thì còn có lý do, gọi nam nhân Lâm gia đến làm chi?

Lâm Cẩn Dung nhẹ giọng nói: “Chuyện bên ngoài khôngthể hoàn toàn giao cho Nhị thúc phụ cùng Tam thúc, nếu chúng ta có thể rõ ràngtừng động tĩnh, có chuyện gì chúng ta cũng nên là người biết đầu tiên, cũngkhông thể là người biết cuối cùng! Hàn Căn lúc trước đã ở đây tu chỉnh từ đườngtông học và nhà cũ, để ý thôn trang, cùng tộc nhân đều rất quen thuộc, cùng cácquản sự nhà cũ quan hệ cũng tốt, có một số việc phải công đạo hắn đi làm.” Nàngdừng một chút, nhẹ giọng nói: “Người bên ngoài chỉ trông vào nhất thời, khôngthể dựa vào cả đời, dù sao cũng phải trù tính cho Nghị Lang vài phần.”

Nếu bất hạnh hai người Lục Kiến Tân cùng Lục Giam thậtsự không trở về… các nàng chắc hẳn không thể dựa vào hai nam nhân này, phải cầnnhờ vào bản thân, phải mạnh mẽ hơn cứng rắn hơn đứng lên bảo trụ tính mạng củaba người mình, cũng giúp Nghị Lang bảo vệ cho phần gia nghiệp này. Lâm NgọcTrân mũi đau xót, gật đầu với Lâm Cẩn Dung, chỉ lo lắng: “Hàn Căn đáng tinkhông?”

Theo lý người nọ là Lục lão ông tinh khiêu tế tuyểncho Lục Giam, bình thường không tiện lộ mặt, cũng không thích giống như ngườikhác đến nịnh nọt nàng, nhưng đã phân phó thì làm việc thực thỏa đáng. Nhưng ngẫmnghĩ lại, lòng người vốn để bụng, ai có thể nói rõ ràng? Lâm Cẩn Dung cũngkhông dám nói kỹ cho Lâm Ngọc Trân nghe, chỉ có thể dùng ngữ khí trảm đinh tiệtthiết nói: “Tin được! Hắn là người lão thái gia lúc trước đã chọn làm quản sựngoại viện cho Nhị lang! Nếu hắn cũng không thể tin, chúng ta cũng không cònngười nào khác đáng tin cậy.”

“Như vậy là tốt rồi!” Lâm Ngọc Trân hít hít mũi, lêntinh thần: “Con muốn gọi Đại bá phụ, Đại đường huynh của con tới đây làm cáigì?”

Lâm Cẩn Dung nói: “Bọn họ là khách nhân, theo lý khôngnên lao động bọn họ, nhưng tình hình hôm nay cô cô cũng thấy được, ngoại tổ phụtừ trước đến nay thanh cao, nếu có lời đàm tiếu rơi vào lỗ tai của lão nhân giangười, chỉ sợ là chịu không nổi, có khác gì bị dao cứa vào người. Đây là thờikì mấu chốt, nam đinh Lục gia lại thiếu, Lâm gia đi ra giúp đỡ là lẽ phải, đồngthời cũng chính là giúp chính mình! Phải để bọn họ thay phiên tử thủ tòa nhà,nếu không chỉ sợ tộc nhân cũng sẽ có cái nhìn không tốt.”

Lâm Ngọc Trân suy nghĩ một lát, nói: “Con nói khôngsai, là nên như vậy. Không thể để người ta coi thường bọn họ, không thể chongười khác cơ hội nói loạn.”

Lâm Cẩn Dung kề sát nàng, nhẹ giọng nói: “Cô cô, chúngta là người một nhà sống nương tựa lẫn nhau, chỉ có thể dựa vào nhau. Nếu cóchuyện gì người và ta ý tưởng không hợp, người hãy chịu khó nghe con nói cho kỹrồi hẵng quyết định được không?”

Lâm Ngọc Trân đỏ mắt, hơn nửa ngày mới chậm rãi vươntay ôm nàng, nhẹ giọng nói: “Vì của tiểu Nghị Lang của chúng ta……”

Phương ma ma dùng sức lau nước mắt, cùng Phương Linh,Đậu Nhi nháy mắt, vẻ mặt tuy rằng đau thương, lại rất vui mừng. Nếu lúc này côchất hai người còn bất hòa giống như trước, vậy không còn hy vọng gì nữa.

Giây lát, Lâm Đại lão gia và mấy người Lâm Diệc Chilại đây, nhưng thật ra không nói thêm gì, vào cửa liền hỏi: “Có chuyện gì muốnchúng ta đi làm, cứ việc phân phó.”

Lâm Cẩn Dung thỉnh bọn họ ngồi xuống, nói: “Tất nhiênlà sẽ không khách khí với liệt vị bá phụ, các ca ca.” Thanh nhẹ đạm mạc kể lạitình hình khủng bố trong thành, còn nói về quan binh cướp ngựa của Lục KiếnTân: “Cũng không biết là dạng quân tình khẩn cấp gì, mà lại không quan tâm đếnvậy. Nghe nói trong thôn trang khác cũng có lưu dân kết đội đả thương ngườicướp đoạt tài sản, ta chỉ sợ kế tiếp sẽ còn loạn hơn.”

Lâm Đại lão gia thần sắc càng thêm nghiêm túc: “Vậykhông khỏi phải nghiêm khắc quản lý toàn gia. Bằng không chính là không côngvất vả một hồi.”

Khi nói chuyện, Hàn Căn đã đến ngoài mành.

Lâm Ngọc Trân trước cùng hắn nói lời vất vả, dựa theonhững gì đã thương lượng trước với Lâm Cẩn Dung mà hỏi hắn: “Lúc trước Nhị lãogia thỉnh tộc lão tới thương lượng đại sự, không biết đã nói cái gì?”

Hàn Căn đáp: “Là thương lượng chuyện nên phòng ngự thếnào.” Nói xong nhất nhất kể lại tình huống mà hắn biết: “Phái người đi canh giữchuông lớn kia, lại an bài người ngày đêm tuần tra nhìn ra xa, bảo các gia đemlương thực củi lửa nhà mình thu thập lại, một khi có động tĩnh liền trốn vàonhà cũ hết.”

Lâm Cẩn Dung nghe xong, thấy cũng không có vấn đề gìlớn, nhưng cũng chỉ sợ người gác đêm không đủ cảnh giác, liền cùng Lâm Đại lãogia thương lượng để đệ tử Lâm gia gia nhập thay phiên tuần tra ban đêm, lại bảoHàn Căn mượn danh nghĩa Lâm Ngọc Trân đi nói chuyện với nhóm tộc lão, tỏ vẻngười Lâm gia nguyện ý chủ động bỏ một phần lực.