Thế Hôn

Chương 343: Buông tay



Lâm Cẩn Dung buồn bực một lúc rồi nói: “Ta đã cho cácnàng cơ hội, nhưng các nàng khiến ta thất vọng rồi.” Từ lúc cùng nhau giúp đỡQuế Viên vu oan hãm hại Thải Hồng, lại đến mùa thu năm trước cùng Lục Giam giấudiếm mình, Anh Đào trực tiếp tham dự, Đậu Nhi thì lại là ngây ngốc cái gì cũngkhông biết. Nếu là Lệ Chi, hai loại tình huống này sẽ không xảy ra. Xem ra, chodù nàng không thể nắm trong tay toàn bộ sự việc trong nhà, tối thiểu cũng phảinắm trong tay thuộc hạ nha hoàn ma ma mới đúng, như vậy sao có thể bảo nàng yêntâm cùng nể trọng được đây?

“Lão nô tuổi trẻ cũng từng phạm sai lầm, nhưng là lãothái thái, cũng chính là ngoại tổ mẫu của người bảo với lão nô đã biết sai thìsẽ tha thứ, sau đó lại cho cơ hội. Nhân vô thập toàn, không người nào là toànvẹn, Lệ Chi chỉ có một. Chỉ cần không phải vi phạm nguyên tắc quá mức sai lầm,thời điểm nên tha thứ thì cũng nên tha thứ. Thời điểm dùng người, bất quá nêntận lực dùng sở trường của người đó, tránh né khuyết điểm mà thôi.” Cung ma maim lặng một lát rồi nói: “Việc này không phải là chuyện lửa sém lông mày, cứbuông lỏng ra đã, từ từ thôi, suy nghĩ quá độ, đối với sản phụ là tệ nhất.”

Nàng hiện tại cần nhất là phải nghỉ ngơi, Lâm Cẩn Dungthầm nghĩ một tiếng hổ thẹn, nhẹ giọng nói: “Ma ma, ta đã biết.” Vì thế nhắmmắt lại, đuổi mọi suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu, im lặng ngủ yên.

Cung ma ma nghe thấy nàng hô hấp vững vàng, mới yêntâm ngủ say.

Ngày hôm sau, liền có nữ quyến tới cửa đến thăm LâmCẩn Dung cùng nhi tử mới sinh, đưa tặng than và dấm chua. Khó tránh khỏi cóngười muốn ôm hài tử một chút, ban đầu đám người Sa ma ma còn sợ hài tử sẽ lạngười, thực không muốn ôm ra cho khách nhân xem, nhưng từ chối không xong, còncó bên ngoài nam khách tới cửa chúc mừng Lục Giam, yêu cầu nhìn nhi tử mới sinhmột lát lại càng không thể cự tuyệt. May mắn Nghị Lang tính tình ngoan, khôngsợ hãi không giật mình, nên ngủ thì ngủ, nên cười thì sẽ cười, cũng không khócnháo, Lục Giam không khỏi lại cùng Lâm Cẩn Dung khen ngợi: “Hài tử này im lặngổn trọng tính tình thật giống ta a.”

Lâm Cẩn Dung không khỏi liếc trắng mắt: “Tính tìnhquật cường thì giống ta, im lặng ổn trọng lại giống chàng, qua hai ngày nếu làkhông nghe lời, vậy lại giống ta, sao mới chỉ 2 ngày mà chàng đã nhận ra tínhtình của hắn vậy?”

Lục Giam động tác cứng ngắc đem Nghị Lang ôm vào trongngực, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn kia mà cười: “Ta là phụ thân của hắn,hắn thế nào ta rõ ràng nhất.” Bộ dạng cực kỳ yêu quý, thấy thế nào cũng rấtthuận mắt.

Nghị Lang vừa mới tỉnh, hai đôi mắt nhỏ chớp một cáimở to, im lặng nhìn về phía Lục Giam, phảng phất giống như hai phụ tử tình thâmvậy. Lâm Cẩn Dung ở một bên nhìn thấy, không khỏi ngầm thở dài một tiếng.

Ngày thứ ba dựa theo phong tục, nên cắt cuống rốn choNghị Lang. Buổi trưa vừa qua khỏi, đám người Trương San nương liền dắt tay nhaumà đến, hỏi qua sức khỏe của Lâm Cẩn Dung, xem qua hài tử, tán thưởng một hồi,ở lại chơi non nửa canh giờ, nói là không muốn Lâm Cẩn Dung thêm phiền toái,đợi tới lễ đầy tháng sẽ lại đến vô giúp vui, tinh tế dặn dò Phan thị cần phảitận tâm rồi mang theo Đường thị cáo từ rời đi.

Đường thị tuy không trở thành nhũ mẫu của Nghị Lang,nhưng rốt cuộc vẫn ở lại trong nhà mình hồi lâu, cũng không dễ dàng, Lâm CẩnDung liền sai Đậu Nhi trọng thưởng nàng, lại muốn cùng Trương San nương chuộcthân cho Phan thị, Trương san nương chỉ cười: “Coi ta là người nào vậy? Đưa chotiểu chất nhi một phần lễ, còn bắt tẩu trả tiền? Chê cười rồi!”

Tiền Phan thị chuộc thân cùng với tiền lãi Lâm CẩnDung đưa cho nàng mỗi tháng không thể so sánh, đương nhiên không coi là cái gì,nếu nàng đã nói vậy, Lâm Cẩn Dung cũng không cưỡng ép từ chối, liền nghiêm túccảm tạ.

Trương San nương đơn giản làm tròn vai người tốt, lạinói: “Nam nhân nàng là xa phu giỏi, chỗ của ta tạm thời không thể thiếu hắn.Nếu tẩu sợ tâm nàng không yên phận, đợi đến khi tương lai tẩu muốn đi, ta liềnđiều hắn tới đây, để bọn họ một nhà đoàn tụ, tẩu sẽ không luyến tiếc chút cơmấy chứ?”

Lục Giam ở kinh thành xây dựng chút sản nghiệp, kỳthật khá thiếu người, lời này của Trương San nương đúng là hợp với lòng của LâmCẩn Dung, không thiếu được vừa cười vừa cảm tạ. Trương San nương thấy nàng muốnđứng dậy, vội vàng đè lại, tiếp đón Hứa Hạnh nương và Triệu Quỳnh nương: “Thôi,chúng ta đến thăm tẩu, sao có thể khiến tẩu thêm mệt nhọc, chỉ sợ lần sau lạiđến, Lục Nhị lang lại không chịu để chúng ta vào cửa, vẫn là rời đi thôi.”

Hứa Hạnh nương vẫn canh giữ ở trước nôi của Nghị Langtươi cười, Triệu Quỳnh nương lại là bộ dạng đứng ngồi không yên, nghe vậy lậptức đứng dậy cáo từ. Lâm Cẩn Dung nhìn Triệu Quỳnh nương so với lần đầu tiêngặp mặt vào mùa đông năm ngoái gầy mòn đi nhiều, hiểu được nhà mẹ đẻ của nàngthất thế, ngày trôi qua không tốt, thầm thở dài một tiếng, cũng sẽ không giữkhách, lệnh cho hai người Sa ma ma và Xuân Nha tiễn ba người ra cửa.

Đậu Nhi cầm ba hộp gấm tới đây cho nàng xem: “Là quàtặng ba vị thiếu phu nhân đưa tới, trước cùng thiếu phu nhân xem qua.” Một ramột cái cho Lâm Cẩn Dung nhìn kỹ, Trương San nương đưa là một đôi ngọc kỳ lân,Hứa Hạnh nương đưa là một khối ngọc bích, Triệu Quỳnh nương đưa là một đôi heobằng vàng to bằng ngón cái.

Nghị Lang cầm tinh con heo, lễ vật này của Triệu Quỳnhnương tuy rằng không trân quý đáng giá bằng lễ vật của Trương San nương và HứaHạnh nương, nhưng đúng là có tâm. Lâm Cẩn Dung thu nhận lễ vật của Trương Sannương không có nửa điểm chột dạ, nhưng của Hứa Hạnh nương cùng Triệu Quỳnhnương thì lại có chút băn khoăn, thầm nghĩ không biết còn có ngày hoàn lễ đượchay không, cảm thán một hồi, tính giờ phút này khoảng cách rời kinh còn có mấytháng, nếu là cản không nổi nhân tình hai nhà lui tới, vậy chỉ có thể ở ngàyhội ngày lễ tặng lễ vật dày một chút, nhất định không được nợ nhân tình. Vì thếphân phó Đậu Nhi: “Ngươi thay ta nhớ kỹ, để bọn họ lưu ý chút, nếu trong nhàHứa nương tử cùng Triệu nương tử có chuyện gì, cần phải tới bẩm báo.”

Đậu Nhi đáp ứng, lại đem vài món lễ vật thu hồi, cầmgiấy bút ngốc ở đó tính toán. Lúc này ở bên ngoài đúng là thời điểm nóng nựcnhất, Lâm Cẩn Dung nằm ở trên giường cảm thấy nóng, liền lặng lẽ xốc bớt chănra, Đậu Nhi lại mắt sắc, lập tức đứng lên thay nàng đè lại, trách cứ nói:“Thiếu phu nhân, tại sao lại học giống như tiểu hài tử vậy? Trong tháng nếukhông bảo dưỡng thân thể, tương lai cả đời sẽ chịu thiệt a.”

Lâm Cẩn Dung thở dài: “Toàn thân đều dính mồ hôi, rấtkhó chịu. Lại không thể thông gió, buồn chết người mà.”

Đậu Nhi liền cầm nước ấm đến, cẩn thận thay nàng chàlau, lại đổi quần áo sạch sẽ cho nàng, Lâm Cẩn Dung thoải mái nheo mắt lại, chỉhận không thể gội đầu. Đậu Nhi nhìn xem buồn cười, ôn nhu nói: “Thiếu phu nhân,bất quá là nhịn một tháng thôi, dù thế nào cũng phải nhẫn nại a. Sức khỏe tốtlà cho bản thân, nếu đau ốm, ai cũng không thể giúp.”

Lâm Cẩn Dung nhớ tới những lời đêm đó Cung ma ma nóivới mình, không khỏi trong lòng vừa động, dịch đầu trên gối nhẹ nhàng lại gần,nhìn Đậu Nhi thấp giọng nói: “Đậu Nhi, bên người Nghị Lang thiếu một người ổntrọng cẩn thận trông chừng, ta chọn một người trong số vài người các ngươi điqua giúp đỡ Phan nhũ mẫu coi chừng hắn, ngươi cảm thấy ai thích hợp?”

Đậu Nhi ngây người một lát, nhưng cũng hiểu được ý tứcủa nàng, trong các nha hoàn, tuổi mình lớn nhất nhưng cũng thành thật khờ khạonhất, không phải chính mình ổn trọng thì còn là ai? Liền thấp giọng nói: “Nếuthiếu phu nhân yên tâm, không chê nô tỳ thô kệch, thì để nô tỳ đi đi. Nô tỳnhững chuyện khác thì không biết làm, nhưng nhất định có thể trông chừng NghịLang tỉ mỉ.”

Lâm Cẩn Dung trầm mặc hồi lâu, gằn từng tiếng nói:“Được rồi, ta nói với ngươi, Nghị Lang là vận mệnh của ta, hôm nay ngươi đã đápứng ta rồi, về sau ta cũng không cần ngươi làm việc khác, hao phí tâm tư, ngươichỉ cần thay ta trông coi hắn, chiếu cố hắn, ta sẽ rất cảm kích ngươi. Nhớ kỹ,trông chừng hắn, vĩnh viễn đừng để hắn ở một mình.”

“Nếu nô tỳ làm không được, trừ phi nô tỳ đã chết.” ĐậuNhi cũng không cảm thấy suốt ngày ở chung một chỗ với tiểu oa nhi có gì bấttiện cùng phiền muộn, trên mặt ngược lại lộ ra vài phần vui mừng thoải mái.Nàng tâm nhãn không sâu, chỉ bảo nàng làm một việc này, nàng tin tưởng có thể làmtốt. Cũng không cần phải thông minh, có khả năng, chỉ cần Nghị Lang đi đến đâu,nàng liền theo tới đó là được.

Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Được rồi, nói cái gì sống chếtchứ? Đi, giao việc lại cho Anh Đào làm, ngươi hiện tại liền đi thu thập này nọ,chuyển tới ở cùng với Phan nhũ mẫu đi. Tiền tiêu vặt hàng tháng từ nửa thángsau sẽ được bốn quan tiền.”

Tiền lương này cũng gấp đôi so với lúc trước, vàingười Anh Đào đều lộ ra vẻ hâm mộ, Đậu Nhi lại không biểu hiện vui sướng gì,chỉ im lặng cùng Lâm Cẩn Dung hành lễ đa tạ, tự đi thu thập các thứ.

Anh Đào đi tới, trầm mặc không lên tiếng tiếp nhậngiấy bút lúc trước Đậu Nhi đang bày ra, nàng thông minh linh mẫn, học viết chữcũng rất nhanh, chữ viết không dám nói là đẹp, nhưng cũng thập phần hợp quytắc, thuần thục, tính toán xong, còn nhân tiện ghi chép lại một ít lễ vật vụnvặt mấy hộ khác đưa tới.

Lâm Cẩn Dung nhìn Song Toàn, Song Phúc, nói: “Từ hômnay trở đi, hai người các ngươi ngày thường phải nghe lời Anh Đào.” Dừng mộtchút, cũng tăng tiền tiêu vặt hàng tháng cho Anh Đào: “Về sau ngươi sẽ làm thayviệc của Đậu Nhi, một tháng hai quan tiền. Việc trong phòng là do ngươi quản.Ngươi không phải sớm muốn học quản sự của Lệ Chi sao? Để ta xem xem, ngươi đếntột cùng có thể dùng được hay không? Mà có thể làm việc tốt đến đâu?”

Anh Đào mở to hai mắt: “Thiếu phu nhân, nô tỳ……”

Lâm Cẩn Dung hướng nàng cười: “Như thế nào, ngươikhông dám?”

Anh Đào lắc đầu, lại gật gật đầu: “Nếu nô tỳ có việckhông thể giải quyết?” Lúc trước vẫn ngóng trông có một ngày này, mà khi nóthực sự đến, lại thật sự khiến người ta có chút bồn chồn.

Lâm Cẩn Dung chậm rãi nói: “Ta còn ở đây, lúc nào nênnhiều lời, lúc nào nên ngậm miệng, phân rõ chủ yếu và thứ yếu, ngươi hiểu đượcchứ?”

Anh Đào mở to mắt nhìn, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ biết.”

Lâm Cẩn Dung lãnh đạm nói: “Nói cho ta nghe.”

Anh Đào thật cẩn thận đánh giá vẻ mặt của Lâm CẩnDung: “Nhiều lời, nhưng không được tự chủ trương, chưa đưa ra được chủ ý thìphải hỏi ý tứ của thiếu phu nhân; Ngậm chặt miệng, việc không nên nói một chữthì không thể truyền ra ngoài, phải thận trọng; Phân rõ chủ yếu và thứ yếu, chủtử của nô tỳ là thiếu phu nhân, đầu tiên là thiếu phu nhân, tiếp theo mới lànhững người khác. Thiếu phu nhân, người yên tâm, việc này nô tỳ đều nhớ, sẽkhông dám phạm sai lầm. Lúc trước…… Nô tỳ cũng chỉ là nghĩ như vậy đối vớingười mà nói rất tốt, cho nên mới phạm vào hồ đồ.”

“Chuyện quá khứ không cần nhắc tới.” Lâm Cẩn Dung nhìnvề phía Song Phúc cùng Song Toàn: “Hai người các ngươi đều nghe kỹ chưa? Cóhiểu không?”

Song Phúc cùng Song Toàn đều gật đầu: “Nghe kỹ, đãhiểu ạ.”

“Đều đi xuống đi, Anh Đào, để ta xem ngươi đến tộtcùng có làm được chức vụ đại nha hoàn chưởng sự này hay không.” Một lần nữachọn vài người, không bằng dùng mấy người đã hiểu rõ này. Sớm hay muộn đều phảibuông tay, không bằng vội buông tay, chính mình ở một bên nhìn chằm chằm, pháthiện không đúng cũng có thể đúng lúc sửa đổi. Lâm Cẩn Dung mệt mỏi nhắm mắtlại, tẫn nhân sự biết thiên mệnh (đành phải chấp nhậnsố mệnh thôi), năng lực của nàng chỉ tới mức này, nàng đã dùng hếtsức lực rồi.