Thế Hôn

Chương 342: Suy tư



Không biết vì sao, Lục Giam thình lình có một loại cảmgiác, lời Lâm Cẩn Dung nói với hắn giống như chứa đựng một tầng ý tứ khác, ngẫunhiên cẩn thận ngẫm lại, nhưng thủy chung không thể bắt giữ, cả cười: “Xem nàngnói kìa, nàng khổ sở sinh hạ còn không chê vất vả, ta lại có gì vất vả chứ.”

Lâm Cẩn Dung nghiêm túc nói: “Làm phụ mẫu, trách nhiệmtrọng đại, chàng đã từng đáp ứng ta, vô luận như thế nào, nhất định sẽ đối xửtử tế với hắn, giáo dưỡng hắn trưởng thành, ân, cũng không cần hắn trở thànhkinh thiên vĩ tài gì, để hắn sống thật khoái hoạt là được rồi.”

Lục Giam không khỏi thở dài, lại có một chút buồn bực:“Đó là đương nhiên, ta còn từng đáp ứng nàng, sẽ đối xử tử tế với nàng, cùngnàng bạch đầu giai lão. Tại sao nàng vẫn không tin? Còn nói những lời này?”

Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát rồi cười nói: “Vừa làmmẫu thân, tâm tình có chút kích động. Nhị lang…… Chàng không biết, có bao nhiêuvất vả a.” Từ đầu tới đuôi, nhiều năm như vậy, không ai biết, có bao nhiêu khókhăn.

Lục Giam thở dài một tiếng, ánh mắt trở nên mềm mại,nhẹ nhàng thưởng thức đốt ngón tay của nàng, thấp giọng nói: “Đúng là vất vả,nghe thấy nàng kêu đau ta rất sợ, nhưng nhìn thấy hắn, ta lại thực vui mừng.”Thật sự là mâu thuẫn.

Hắn vĩnh viễn sẽ không biết sự vất vả theo lời nói củanàng là thế nào. Lâm Cẩn Dung nhìn lông mi dài cùng đôi mắt đẹp của Lục Giam,khe khẽ thở dài, lập tức lại mỉm cười: “Ta cũng thực vui mừng. Canh giờ nàorồi?”

“Sắp qua canh bốn rồi.” Lục Giam ánh mắt quấn quanh ởtrên mặt Lâm Cẩn Dung, hàm chứa cười nói: “A Dung, Nghị Lang tuy nhỏ, cũng đãbiết chọn nhũ mẫu nha.”

Lâm Cẩn Dung lại cười nói: “Thật không? Ta đang muốnhỏi việc này đây.” Hai nhũ mẫu Đường thị, Phan thị, Cung ma ma nghiêng về phíaĐường thị, tuy rằng không nói rõ, nhưng Lâm Cẩn Dung hiểu được ý tứ của nàng,dưới nhiều tình huống, Đường thị tính tình thoải mái sáng sủa, chỉ sợ tiểu hàitử sẽ càng thích hơn. Nhưng Lâm Cẩn Dung cũng không lập tức liền đuổi Phan thịđi, tính lưu đến sau này, xem hài tử thích ai hơn hay là xem ai chăm sóc hài tửtốt hơn, vì vậy kiên nhẫn chờ, nghe ý tứ này của Lục Giam, là đã có kết quả.

Lục Giam liền mang theo vài phần khoe khoang mà cườiđáp: “Là thật, Cung ma ma đưa hắn cho hai nhũ mẫu, trước hết là cho Đường thị,khi đó hắn vẫn đang khóc, Đường thị cái gì cũng không làm, chỉ nói là đói bụng,trực tiếp cho hắn ăn thì không chịu ăn, càng khóc to hơn. Cung mẹ liền đón hắntrở về, đưa cho Phan thị. Phan thị không cho ăn trước, dỗ ngoan rồi mới cho hắnăn, khi đó hắn mới ăn a. Vều sau đều là Phan thị cho ăn, xem nàng đổi tay đổichân cũng rất khinh xảo, rốt cuộc là tuổi lớn hơn, sẽ biết kiên nhẫn hơn. Xemra hài tử này cũng là chủ nhân tính tình bướng bỉnh, điểm này, cuối cùng làgiống ta hay giống nàng thì không biết nhưng ta thấy cũng không thua kém a.” Hắnrõ ràng chưa từng chính mắt nhìn thấy, lại nói giống như thật, trong giọng nóitràn đầy kiêu ngạo cùng tự đắc.

“Nhỏ như vậy đã được chàng thổi phồng, lớn lên chẳngphải sẽ bị chàng thổi đến tận trời đi?” Lâm Cẩn Dung mỉm cười nghe, trong lòngâm thầm thở dài, rốt cuộc vẫn nên chọn người trầm mặc ít lời, không thiếu đượcngày sau phải điều tới đây, cùng trò chuyện nhiều hơn. Lại nói, tính tình củahài tử này cũng khác biệt so với Ninh nhi, Ninh nhi tính tình mềm mại hiền hoà,mặc kệ khóc nhiều khóc to đến đâu, chỉ cần có sữa sẽ im lặng ngoan ngoãn. “Takhông khen hắn, ta là nói sự thật a.” Lục Giam hai mắt sáng lên, cảm thấy mìnhcó vô số lời muốn nói với Lâm Cẩn Dung: “Vinh Thất bọn họ đều đến chúc mừng nóilà qua hai ngày nương tử của Vinh Thất sẽ tới đây thăm nàng, còn có mấy nhàhàng xóm cách vách, cũng đều tặng ngô cùng than, dấm chua lại đây…… Ta đã viếtthư báo tin vui, phụ thân nơi đó cùng cữu phụ cũng gửi, nghĩ đến rất nhanh cóthể nhận được.” Chung quy vẫn không nhắc tới lá thư mình viết cho Ngô Tương, mànàng cũng không cần biết.

“Thiếu phu nhân ăn cơm đi.” Cung ma ma cùng Đậu Nhitiến vào, một người dọn cơm, một người đi chuẩn bị nước ấm cho Lâm Cẩn Dung rửatay.

Lục Giam nhanh tiến lên đem gối lớn để vào sau lưngLâm Cẩn Dung, nhẹ nhàng đem nàng ôm lấy tựa vào, lại tìm áo khoác phủ thêm chonàng, ân cần săn sóc vô cùng.

Cung ma ma nhìn xem rõ ràng, trong lòng rất vui mừng,nhưng cũng không nói nhiều, chỉ khuyên Lâm Cẩn Dung ăn nhiều chút. Lâm Cẩn Dungkhông khỏi khuyên nàng: “Ma ma đi ngủ đi, nơi này có Đậu Nhi các nàng hầu hạ làtốt rồi, mệt mỏi một ngày rồi còn gì.”

Cung ma ma cười nói: “Tiểu nha hoàn chưa từng trải quaviệc này, làm sao hiểu được phải chăm sóc thế nào? Không cần nói các nàng, ngaycả Xuân Nha ta cũng không yên tâm. Ta cùng Sa ma ma đã hẹn ước, mấy ngày đầunày, hai người chúng ta chia nhau canh một đêm. Nàng tuổi đã cao, để nàng ngủtrước, ngày mai sẽ đến lượt nàng. Chờ người ăn xong rồi ngủ, lão nô sẽ đi ngủ.”

“Ta không có trở ngại gì. Nhóm ma ma tuổi đã cao……”Lâm Cẩn Dung còn muốn nói nữa, Lục Giam đã đánh gãy lời của nàng: “Nàng bớt tâmtư này đi, các ma ma kiến thức rộng rãi, chẳng lẽ còn không biết bằng nàng sao?Nghe lời lão nhân luôn không có sai.” Nói xong đứng dậy cùng Cung ma ma thi lễ:“Như thế, làm phiền ma ma.”

Cung ma ma mặt mày hớn hở: “Nhị gia khách khí.” Chuyệnvừa chuyển, liền đuổi người: “Lập tức sẽ hừng đông, chỉ sợ còn có khách nhânđến, Nhị gia vẫn nên đi nghỉ ngơi đi.”

Lục Giam lưu luyến không rời nhìn Lâm Cẩn Dung cùnghài tử bé bỏng bên người nàng, cọ xát nói: “Ta ngồi thêm một lát.”

Cung ma ma trên mặt đang cười, cũng là nửa điểm khôngcho thương thảo: “Nhị gia nên nghỉ ngơi. Thiếu phu nhân ăn xong sẽ ngủ tiếp,thật sự là hao tổn tinh thần, nếu muốn tâm sự gì, cũng chờ thêm mấy ngày nàngnghỉ ngơi khỏe lại rồi nói sau.”

Lâm Cẩn Dung cũng khuyên hắn: “Đi đi, chàng cũng mệtmỏi rồi.”

Lục Giam ở một bên chuyển động vài vòng, thấy thật sựkhông có cơ hội mới buông tay, chỉ nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của NghịLang rồi rời đi. Cung ma ma mỉm cười nhìn hắn đi xa, thay Lâm Cẩn Dung vén tócra sau tai, thấp giọng cười nói: “Xem tình hình của cô gia, lão nô sau khi trởvề cũng có thể cùng phu nhân báo cáo kết quả công tác rồi.”

Lâm Cẩn Dung hít một tiếng: “Luôn để cho mẫu thân quantâm.” Nghỉ ngơi một lát, nhỏ giọng nói: “Văn nương bên kia thế nào rồi?”

Cung ma ma nói: “Rất thành thật. Chỉ có sáng nay lôikéo Lục Lương gia hỏi vài câu, hỏi người sinh hạ có bình an không, là nam haylà nữ, nhũ mẫu là ai. Lục Lương gia hiểu được nàng không thể trở thành nhũ mẫu,liền trực tiếp nói cho nàng biết, nàng mấy ngày nay uống thuốc rồi, cho dù hếtbệnh thì nàng cũng không thể làm nhũ mẫu, những cái khác đều không cần nàngquan tâm. Nàng nghe xong cũng chưa nói cái gì, im lặng lui trở về, đến muộncũng chưa ra khỏi phòng.”

Lâm Cẩn Dung hơi hơi nhắm mắt, gằn từng tiếng nói:“Đừng hà khắc nàng, nhưng nhất định phải đem người mang về, sau đó thì xem Côphu nhân có giữ nàng ở lại trong phủ hay không. Nếu không giữ lại thì thôi, nếugiữ lại, ma ma cũng biết nên làm thế nào rồi chứ. Ta không muốn lại nhìn thấynàng.”

Cung ma ma khe khẽ thở dài: “Người yên tâm đi. Cho dùlão nô làm không được, phu nhân cũng sẽ làm được.” Lúc trước nàng tuy rằng vôđiều kiện phục tùng chỉ thị của Lâm Cẩn Dung, nhưng chỉ nghĩ rằng Lâm Cẩn Dungkhông muốn dùng người Lâm Ngọc Trân cho, cho nên đối với giấc mộng của Lâm CẩnDung là bán tín bán nghi, hiện tại nghĩ đến, có thể khiến Lâm Cẩn Dung để ý nhưthế, hơn phân nửa là thật sự gặp ác mộng. Các nàng luôn tin thần Phật nhất, vìthế còn có chút lo lắng, nghĩ rằng chờ mình sau khi trở về, còn phải nói vớiĐào thị, đến Bình Tể tự cùng Thanh Lương tự cầu nguyện, cúng bái hành lễ gì đó.Trong chốc lát, Lâm Cẩn Dung dùng xong đồ ăn, thu thập thỏa đáng, mới nằm xuốngnghỉ, nhũ mẫu Phan thị tiến vào, chỉnh đốn trang phục hành lễ xong định ôm NghịLang đi.

Lâm Cẩn Dung vội hỏi: “Lúc này hắn không uống sữa, cứđể hắn đây với ta, hừng đông hắn đói bụng lại ôm đi sau.”

Phan thị vội nhìn Cung ma ma, Cung ma ma vẫy tay bảonàng trước đi xuống, xoay người thấp giọng khuyên nhủ: “Thiếu phu nhân, hiệnnay quan trọng nhất là người phải nghỉ ngơi thân mình, hài tử vẫn nên để nhũmẫu mang theo đi, lão nô sẽ chiếu cố, tuyệt đối không có gì đâu.”

“Không sao, hắn rất ngoan, sẽ không ầm ỹ ta.” Lâm CẩnDung biết Cung ma ma cho rằng mình mới làm mẹ, luyến tiếc nhi tử, lại không thểnói rõ, nàng ước gì đem mọi thời gian muốn làm bạn với Nghị Lang.

Cung ma ma tất nhiên hiểu được tính tình quật cườngcủa nàng, không khuyên nữa, chỉ không dám thổi đèn, ngay tại một bên gắt gaotrông chừng, sợ nàng không có kinh nghiệm, lỏng tay ôm hoặc là đè nặng lên hàitử.

Lâm Cẩn Dung bất đắc dĩ chi cực, nhưng không cách nàothuyết phục Cung ma ma, để nàng tin tưởng mình có thể làm tốt, chỉ đành đemNghị Lang giao cho nàng đặt vào trong nôi: “Để hắn ngủ bên cạnh ta.”

Cung ma ma lúc này mới nở nụ cười, thổi tắt đèn, nhẹtay nhẹ chân nằm xuống nhuyễn tháp ở một bên.

Lâm Cẩn Dung trợn tròn mắt vẫn không nhúc nhích, cómột Phan thị là không đủ, Nghị Lang còn thiếu một người đắc lực. Phu thê XuânNha, một khi trở về Bình châu sẽ không quay lại; Đậu Nhi trung tâm cần cù thậtthà, nhưng cơ biến không đủ; Anh Đào thông minh có thừa, ổn trọng lại khôngxong. Nói đến nói đi, nàng vẫn là chuẩn bị không đủ, hoặc là nói, ngoài thânnhân ra, trong số người bên cạnh trừ bỏ Lệ Chi thì nàng sẽ không thể hoàn toàntin tưởng bất cứ ai.

Ngoài chuyện năng lực, nàng không tin bọn họ có thể ởthời khắc liên quan đến sinh tử đánh bạc hết thảy, không tin bọn họ sẽ không đểý tư lợi, thủ tín chiếu cố. Trừ bỏ Lâm Thế Toàn, Lâm Thế Toàn sao có thể đượcnàng tín nhiệm chứ? Có lẽ là nàng ngay từ đầu đã đối với hắn không ôm nhiều hyvọng, cũng không trăm phương nghìn kế muốn thuyên trụ hắn, chỉ có thái độ haibên cùng có lợi, kết quả hắn ngược lại khiến cho nàng kinh hỉ, cho nên hắn cũnghoàn toàn khác biệt so với người bên ngoài. Lâm Cẩn Dung có chút phiền chán nhẹnhàng trở mình, Cung ma ma lập tức liền thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân, có gìkhông thoải mái sao?” Lâm Cẩn Dung vội đáp: “Không phải. Đại để là lúc trướcngủ nhiều, hiện tại không cảm thấy buồn ngủ nữa.” Nhịn không được nhỏ giọngnói: “Ma ma, sau khi Lệ Chi gả ra ngoài, ta vẫn không thấy có người nào hữudùng, thực sốt ruột, nhưng không có biện pháp hữu hiệu nào. Rõ ràng Đậu Nhi cácnàng làm việc cũng không có gì đáng chê trách, lại không phải kẻ nhiều chuyện,vì sao ta lại lo lắng như vậy chứ?”

Cung ma ma suy nghĩ hồi lâu, thở dài: “Thiếu phu nhân,thời gian lão nô đến tuy rằng không lâu, nhưng từ trước ở nhà cũng nhìn ra được.Người nha, từ trước cũng chỉ đem tâm tư đặt ở trên người Lệ Chi, sau đó lại tựtay đem Lệ Chi tiễn bước, hiện nay không có người hữu dùng tất nhiên là khótránh khỏi. Về phần đám người Đậu Nhi, lão nô nhìn, không câu nệ đại sự tiểusự, người đều nắm trong tay, các nàng cho dù có tâm tư cùng bản sự, cũng khôngcó cơ hội rèn luyện, người đương nhiên không thấy chỗ tốt của các nàng. Quản lýthật chặt, người mệt mỏi, mà các nàng cũng mệt mỏi.”