Thế Hôn

Chương 278: Tuyết đọng



Trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, mao hạt ở Thanh châu,Bình châu giá tăng gấp đôi, nhưng lại cung không đủ cầu.

Đứng giữa, lão Phương, thủ hạ quản sự của Mai BảoThanh nhận gần mười xe mao hạt của Vương gia, Lục gia, Đào gia, gióng trốngkhua chiêng vận chuyển ra thành Bình châu, hướng tới phương bắc. Cùng lúc đó,nhiều thương hành nghe tin lập tức hành động, dũng mãnh tiến vào Bình châu, Thanhchâu, chuẩn bị chen một chân vào đó.

Sinh ý đầu tiên của Lục Thiệu hoàn thành, tiền túicăng đầy, vô cùng cao hứng, đắc ý bẩm báo với Lục lão ông, sau khi được Lục lãoông khen ngợi, nhiệt tình mười phần đem toàn bộ tiền vừa kiếm được tiếp tụccùng hai nhà Vương, Đào mua mao hạt, thậm chí còn đến chỗ mà lúc trước Lâm ThếToàn đã đến đàm thỏa, tăng giá lấy đi mao hạt của người đó, muốn bao nhiêu cóbấy nhiêu, lại ra giá cao thu mua người có tài nghệ thuần thục, vì để xây dựngmao chức xưởng tốn chút tiền vốn.

Nói đến mao chức phường này, cũng không quá khó khănđể xây dựng, Lục gia có sẵn phòng ở, thương nghị với quan phủ, xây một sân việnrộng mở, chuẩn bị hết thảy nguyên liệu cho chỉnh tề, là có thể khởi công.

Lục Thiệu là người có năng lực, tinh lực lại tràn đầy,hoa đủ tâm huyết, chỉ trong vòng hai mươi ngày đã sản xuất ra nhóm mao hạt dátvàng dệt nổi tinh mỹ đầu tiên. Tuy rằng số lượng không nhiều lắm, lại là mộtchiêu bài sống, ỷ vào sản phẩm mao hạt này, hắn cùng với lão Phương quyết định,trước tháng hai sang năm, sẽ giao ra một ngàn bảy mao hạt dát vàng dệt nổithượng đẳng, song phương dựa theo quy củ ký kết khế thư. Lão Phương đối vớiphẩm chất yêu cầu rất cao, tất nhiên giá mua sẽ không thấp, nhưng cũng đã lưuý, nếu hắn vi phạm khế ước, bồi thường cũng khá nhiều.

Hết thảy đều tiến hành thật sự thuận lợi, có vẻ nhưvạn vô nhất thất, Lục Thiệu tiền đồ rộng mở, không cần nói ở Lục gia, chính làở toàn bộ thành Bình châu cũng được coi là nhân vật phong vân, nhất thời nổibật vô song, có ý tưởng chiếm cứ toàn bộ sinh ý mao hạt ở hai thành Bình châuvà Thanh châu. Nhưng mà chỉ cần là việc kiếm được tiền, người khác tất nhiên sẽkhông tùy tiện để hắn vừa lòng đẹp ý.

Vương gia cùng mấy nhà thương nhân vận chuyển của cảikhông nhiều, không thể trêu vào hắn liền nhanh chóng lui ra ngoài, Đào gia ởThanh châu tích cực ứng chiến, nhưng cũng ngầm không cho Lục gia vươn tay tớitận Thanh châu. Lục lão ông ngầm nhắc nhở Lục Thiệu hai lần, dục tốc bất đạt,Lục Thiệu đương nhiên không phục, tuy ngoài miệng đáp lời, sau lưng cũng khôngchịu buông tha, vì thế giá thành sản xuất ở Thanh châu so với Bình châu cao hơnrất nhiều.

Cũng rất ít có người biết, mỗi ngày đều có xe ngựa củathủ hạ Mai Bảo Thanh lộn đi lộn lại, đem mao hạt lúc trước mua về lặng lẽ vận chuyểntrở lại Bình châu cùng Thanh châu, thập phần ẩn nấp phân tán xử lý xong xuôi,sau đó lại được Lục gia thu về.

Trong kho hàng của Lục Thiệu mao hạt càng tích lũycàng nhiều, mắt thấy lại sắp phát tài. Đang lúc này, Đào gia lại đột nhiên tíchtrữ tồn kho không muốn bán. Lục Thiệu sau khi nghe ngóng, biết được Đại Vinhbên kia kỳ thật cũng cực kỳ thích mao hạt này, gần đây vì bọn họ bên này cuồngthu mao hạt, mao hạt ở Đại Vinh cũng tăng giá. Đào gia đây là muốn mượn cơ hộiđể nâng giá, mọi việc đều thuận lợi vì thế cũng tính toán chỗ này cũng gần ĐạiVinh, chiếm cứ hết thiên thời địa lợi nhân hoà, nếu có thể trực tiếp tiếp cậnvới khách thương Đại Vinh, bọn họ sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nữa. Cho nên mộtbên thu mua mao hạt, một bên lại bắt đầu lên giá.

Giá ngày một cao, nhóm tiểu thương hành mua không nổi,lão Phương cũng không chịu mua, ngầm sai người đi hiệp đàm với Đào gia làm ănlâu dài lấy tơ lụa gấm vóc Mai Bảo Thanh mang về từ phía nam đổi mao hạt củaĐào gia, song phương cùng có lợi. Vốn sinh ý phải làm lâu dài giống như hành vinày của lão Phương là thỏa đáng nhất, lấy ra điều lệ mới có thể hợp tác trongthời gian dài, không đến mức rối loạn, tổn thương hòa khí.

Nhưng Lục Thiệu tuổi trẻ khí thịnh, còn chưa kiếm đủtiền, không chịu thu tay, lập chí muốn mượn đoạt sự nổi bật của Đào gia mà thulợi. Tốt nhất là trực tiếp mua bán với Đại Vinh, lại dựa vào khế ước ký với MaiBảo Thanh, cùng Mai gia qua lại liên tục không ngừng. Vì thế liền thiết đãi mộtbàn yến hội, thỉnh Lục Giam đi qua khuyên nhủ: “Nhị lang, Đào gia cùng nhàchúng ta cũng là thân thích, cùng nhau kiếm tiền không phải là ngày đầu tiên,nhưng không có đạo lý cùng nhau bù tiền.”

Lục Giam thản nhiên nói: “Ca ca nói đúng.”

Lục Thiệu biết hắn trong lòng có khúc mắc, không khỏitrấn an: “Lúc trước ta không biết đệ và đệ muội đã trù tính chuyện này, tronglúc vô ý đoạt trước tiên cơ. Trong lòng vẫn không nỡ, luôn muốn bồi thường cácngươi, đệ xem như vậy được không? Không phải lúc trước đệ vẫn thu mua chút maohạt sao? Dựa theo giá hiện tại, ca ca sẽ mua về.”

Lục Giam âm thầm cười lạnh, chính mình trong tay nếucó mao hạt, làm sao có năng lực chờ tới bây giờ lấy tiền lời cho hắn? Lục Thiệuthật biết tính toán, một chút lợi nhỏ cũng muốn kiếm. Liền nghiêm mặt nói:“Chúng ta không có.”

Lục Thiệu mỉm cười, lời nói thấm thía: “Nhị đệ nếugiúp việc này, ta sẽ ở trước mặt tổ phụ thay đệ thỉnh công.”

Đây cũng là uy hiếp. Lục Giam nếu chủ động đáp ứng làmthuyết khách với Đào Thuấn Khâm, đó là vì gia tộc, hẳn nên làm như vậy, nhưngnếu không chịu, hắn sẽ đi nói với Lục lão ông, cuối cùng Lục Giam không thểkhông bỏ công sức, còn bị mang tiếng là bụng dạ hẹp hòi, tính toán chi li,không lấy đại cục làm hàng đầu.

Lục Giam trong lòng giận dữ, một nửa vì chuyện mấyngày nay, một nửa cũng là vì chuyện này, cho nên không che giấu thần sắc, nặngnề mà nâng cốc chén hướng trên bàn đặt xuống, nói: “Công lao này tiểu đệ takhông dám nhận, tuy Đào gia bên kia là cữu phụ của đệ muội huynh, nhưng tóm lạivẫn cách hai tầng quan hệ, quả quyết không thể ngăn trở tài lộ của người ta,đây vốn là đạo lý.”

Lục Thiệu sớm đã đoán trước, cũng không tức giận, liềnkéo hắn lại: “Nhị đệ nói sai rồi, sao lại bảo là ngăn trở tài lộ của người ta?Bất quá là thương lượng với bọn họ, đối kháng với lão Phương bên này, tranh giátốt mà thôi. Viết một phong thư, nếu không chịu thì đó là chuyện nhà hắn. Đâycũng không phải chỉ vì một mình ta, mà là vì cả nhà a.”

Lục Giam trầm mặc hồi lâu, nói: “Ta phải suy nghĩtrước đã. Ngày mai sẽ đáp lời với ca ca.”

Lục Thiệu thấy việc có hy vọng không hề ngăn đón hắnnữa, để hắn trở về, sau đó liền sai người đi hỏi thăm giá mao hạt ở Đại Vinh,liên hệ với thương nhân bên đó, tính toán nếu thực hiện mua bán với đại thươngnhân của Đại Vinh, thì phải ra giá thấp hơn một phần so với Đào Thuấn Khâm,nhất định phải chiếm sinh ý mao hạt của Thanh châu về tay.

Lục Giam trở về phòng, kể lại sự tình cho Lâm Cẩn Dungbiết, Lâm Cẩn Dung liền cười: “Ngày lành của hắn sắp tới rồi. Ta sẽ viết thưcho cữu phụ, bảo cữu phụ đáp ứng hắn, xem hắn chống đỡ thế nào.”

Mấy ngày nay tới giờ, nàng cùng Lục Giam, một ngườisuốt ngày chỉ lo uống thuốc để ý gia sự, một người chỉ vùi đầu khổ đọc, ngẫunhiên đi ra ngoài tản bộ một vòng, trời chưa tối sẽ trở lại, im lặng trầm mặc,điệu thấp ẩn nhẫn, chính là chờ một ngày này.

Mao hạt ở Bình châu, Thanh châu, ban đầu đó là Lâm ThếToàn cùng Mai Bảo Thanh, Đào Thuấn Khâm ba người liên thủ, đều là nhà mình muavào bán ra. Lúc Lục Thiệu nhúng tay vào, giá đã không còn giống như lúc banđầu. Chờ Lục Thiệu sau khi mua về lượt đầu tiên, Mai Bảo Thanh nhận lấy, choLục Thiệu một liều thuốc an thần. Nhưng sau lưng lại dùng xe ngựa chở số hànghóa kia lôi kéo chạy một vòng, rồi âm thầm quay trở lại lấy giá thành thấp nhấtbán cho Lục Thiệu, lại làm ra vẻ Đào gia cùng Lục gia tranh đoạt quyền thu muamao hạt.

Lục Thiệu bởi vì buôn bán lời tiền, lại thấy Đào gialuôn luôn ung dung, khách thương ở phần đất bên ngoài cũng có nhiều người vàomua, nhận định sẽ không thâm hụt tiền, liền định liệu trước không ngừng muavào. Nhưng hắn không thể nghĩ đến một điều, Mai Bảo Thanh nơi đó cũng tốt, Đàogia kho hàng cũng tốt, nhưng mao hạt bất quá là giả vờ giả vịt mà thôi, tất cảmao hạt ở Bình châu cùng Thanh châu cơ bản đều nằm trong kho hàng của Lục gia.

Mao hạt là thứ tốt, có thể thập phân giữ ấm tránh rét,thích hợp cho thu đông đầu xuân mặc, cho nên Đại Vinh, Mạc Bắc, thậm chí phươngbắc của Triều Đại, đều rất thích dùng nó, giá những năm gần đây xác thực cótăng lên. Nhưng dù sao giá trị của nó vẫn nằm trong dự kiến, nếu vượt qua giácân bằng quá nhiều, vậy là không bình thường. Giống như tuyết tích lũy càngnhiều, sẽ dẫn tới thời điểm lở tuyết.

Sau khi Lâm Cẩn Dung gửi thư, Đào gia mặc dù chưa từngcho câu trả lời thuyết phục, lão Phương cũng đã từ Thanh châu trở về Bình châu,thuê một tiểu viện tử, cả ngày đóng cửa không ra. Lục Thiệu liền biết Đào giađại khái là có ý tạm thời liên thủ, liền kiên nhẫn chờ, lại thỉnh thoảng bắttay bán chút mao hạt ra ngoài, mua một bán mười, nhưng cũng khiến hắn làm rachút biểu hiện phồn hoa giả dối.

Đảo mắt đến hai mươi lăm tháng chạp, ba huynh đệ LụcKinh, Lục Luân, Lục Thiện cùng nhau trở về Bình châu, các quản sự ở cửa hàngkhắp nơi của Lục gia cũng mang theo một năm tiền lãi tới báo cáo kết quả côngtác với chủ nhân. Lục gia từ trên xuống dưới một mảnh bận rộn, Lục lão ôngthỉnh người hát hí khúc diễn ảo thuật, mở tiệc chiêu đãi khao các quản sự.

Phụ tử Lục Kiến Trung, Lục Thiệu đường làm quan rộngmở.

Lúc yến hội tiến hành đến cao trào, có người vội vã từbên ngoài cầm một phong thư vào, Lục Thiệu mở ra nhìn, tươi cười liền đọng lạiở trên mặt, bất chấp chung quanh còn có này rất nhiều quản sự cần phải tiếpđón, vội vã đứng lên, cũng không dám kinh động Lục lão ông, chỉ nháy mắt vớiLục Kiến Trung cùng nhau ra ngoài.

Lục Kiến Trung ngồi một lát, cũng tìm cớ rời đi.

Lục Giam ngồi ở cách đó không xa, trong lòng bàn tay,gan bàn chân một mảnh ẩm ướt.

Lâm Cẩn Dung nghiêm túc kiểm kê tiền lãi ở cửa hànghạt châu kia của Lục Giam, ba ngàn lượng bạc trắng, cũng không phải là ít. Lụclão ông quả nhiên là cho Lục Giam một cửa hàng rất tốt. Lâm Cẩn Dung xoa xoanén bạc trắng, nghĩ đến tiền tài của mình thất thu trong vụ mao hạt này, khôngkhỏi đau từng thớ thịt. Đang tính toán làm thế nào để có thể bảo Lục Giam đềnbù, chợt nghe ngoài cửa một thanh âm vang lên, Lục Giam vội vã tiến vào, cũngkhông nói gì, liền đưa mắt nhìn nàng.

“Yến hội sớm như vậy đã tan sao?” Lâm Cẩn Dung tronglòng một trận mừng như điên, ý bảo người hầu hạ một bên toàn bộ lui ra.

“Không tan, đồ của ta hơi bẩn, tiến vào thay đổi cònphải đi ra ngoài tiếp khách.” Đợi đến khi trong phòng chỉ còn hai người, LụcGiam mới thấp giọng nói: “Lão Phương đi rồi, giá mao hạt giảm.”

“Kế tiếp, chỉ sợ sẽ trách cữu phụ của ta. Tổ phụ chỉsợ sẽ có hoài nghi, chàng gánh nổi không?” Lâm Cẩn Dung nửa thoải mái, nửangưng trọng khe khẽ thở dài. Vốn Bình châu, Thanh châu xa xôi, tin tức bế tắckhông thông, rất nhiều thời điểm đều dựa vào thương nhân bên ngoài mang theotin tức tiến vào, giá cao thấp, cũng dựa vào đại thương nhân như Mai Bảo Thanhđịnh đoạt. Có lão Phương chống đỡ, coi như tốt đẹp, hắn không chống đỡ, tấtnhiên sẽ thất bại.