Thế Hôn

Chương 257: Quấy phá



Lục Giam từ trong nha môn đi ra, lại thỉnh vài quản sựtới Ngũ Trượng lâu ăn uống, đợi đến khi chiêu đãi xong, về nhà đã gần đến canhhai.

Vào cửa ngửi thấy mùi thơm không giống hương bách hợpngày thường, giống như hoa mai, lại giống như hương lan, thanh u nhập phế, rấtdễ ngửi. Nhìn qua, chỉ thấy Lâm Cẩn Dung dẫn theo vài nha hoàn, ngồi trên thápcười tủm tỉm vây quanh lư hương bằng sứ men xanh hít thử. Hắn cảm thấy tâm tìnhtốt, cười nói: “Làm sao lại có mùi hương mới này?” Một mặt nói, một mặt đi qua,tiếp nhận khối hương liệu trong tay Lâm Cẩn Dung, nhân tiện liền cầm tay củaLâm Cẩn Dung.

Vài nha hoàn thấy thế, đều mím môi cười, cúi đầu tảnra, một người đi xách hài cho hắn, một người chuẩn bị nước ấm, lại có ngườichuẩn bị xiêm y mặc trong nhà, rồi pha trà.

Lâm Cẩn Dung nói: “Là Tam ca giữa trưa sai người đưatới, tên là Lan Hương Hỉ, nói là nếu thích, thì đưa cho chàng để tặng Chư sưmẫu dùng.” Nói xong nhẹ nhàng tránh qua: “Trước mặt bọn nha hoàn lại làm nhưvậy, đi rửa tay thay quần áo đi. Trên người toàn là mùi rượu.”

“Làm khó cho hắn có tâm như vậy, mùi rất thơm.”LụcGiam theo lời thả hương liệu xuống, đứng dậy thay quần áo rửa tay rửa mặt, lạiuống canh giải rượu rồi hỏi Lâm Cẩn Dung: “Tôn quả phụ nơi đó thế nào?”

Lâm Cẩn Dung liền gọi Lệ Chi lại đây nói cho hắn nghe:“Mẫu tử hai người không biết chữ, ở nhờ nhà bà con, cửa hàng đó là tổ nghiệpcủa Tôn gia, hai mẫu tử phải dựa vào nó mà sinh sống, không cần nhiều tiền,cũng không muốn bán, muốn sửa chữa lại một lần nữa, khai trương cửa hàng, tổnthất cũng muốn bồi thường.”

“Này cũng phải, nên bồi thường.”Lục Giam nghe thấyTrâu lão thất dám giả danh lừa gạt Tôn quả phụ, không khỏi nhíu mày lại nói:“Thật to gan.”

Lâm Cẩn Dung liền bảo Lệ Chi lui xuống, nhỏ giọng nói:“Ta cũng thấy lá gan ghê gớm thật, cửa hàng nhỏ kia đã mở nhiều năm cũng chưathấy ai đưa ra chủ ý này, tại sao lúc này đột nhiên có người tới theo dõi? Taliền kỳ quái, ai dám tùy tiện dựa vào danh nghĩa nhà chúng ta đi lừa dối mộtquả phụ chứ?”

Lục gia ở Bình châu, không dám nói là số một số hai,nhưng cũng được xếp hạng thượng lưu, con cháu có chức vị, gia tài bạc triệu,người lớn thịnh vượng, lại là đại tộc, không có người nào dám trêu chọc. LụcGiam trong mắt quang hoa lưu động, nhẹ giọng nói: “Ta thấy có chút kỳ quái, nếucó người muốn động tay động chân, cũng không nên sớm đã lộ ra manh mối như vậy,chẳng lẽ không sợ chúng ta biết mà phòng bị sao?”

Lâm Cẩn Dung nói: “Điều này ta cũng không biết, có lẽlà muốn thử một chút cũng không chừng. Nhị gia vẫn nên sai người cẩn thận tìmhiểu mới có thể biết rõ.” Dựa theo tin tức Lệ Chi mang về, nàng thấy khả nănglớn nhất có thể khiến Tôn quả phụ treo cổ chính là, Tôn quả phụ mất đi cửa hàngsinh tồn tổ truyền, dưới sự phẫn hận, lại bị khuyến khích vài câu, nhất thờikhông nghĩ ra cách nào liền rơi vào tuyệt lộ.

Muốn gạt một đôi cô nhi quả phụ không biết chữ thật sựrất dễ dàng, chỉ cần mua chuộc được người trong quan phủ, trộn lẫn giấy tờ LụcGiam đồng ý bồi thường và mua bán khế trạch dỗ mẫu tử điểm chỉ vào đó, thì cóthể ứng phó với Lục Giam, có năng lực bức tử Tôn quả phụ. Sau đó lại trằn trọcnhiều lời mua chuộc nhóm thân thích Tôn gia, khuyến khích đến gây sự, khiến LụcGiam không biết giải quyết ra sao. Kế sách này cũng không phức tạp, nhưng hếtthảy đều chỉ do nàng tưởng tượng ra, cụ thể thế nào thì Lục Giam phải đi thămdò chứng thực.

Lục Giam suy nghĩ một lát, nói: “Bất luận là ai muốnlàm gì, là xấu hay tốt, đều dựa vào A Dung nhắc nhở ta, cô nhi quả phụ thậtkhông dễ dàng, ta sẽ nhanh chóng xử lý, đỡ phải đêm dài lắm mộng.”

Lâm Cẩn Dung đáp ứng, Lục Giam liền đứng dậy: “Haingày này cũng chưa từng đọc sách, thừa dịp bây giờ còn sớm, ta đi cách vách ôntập một chút, nàng đi ngủ trước đi, không cần chờ ta.”

Lâm Cẩn Dung vội phân phó nha hoàn chuẩn bị chậu thancho hắn, lại thu xếp giường cho hắn ở thư phòng cùng miên hài: “Chân ấm áp mớithoải mái, giường cũng đã trải sẵn cho chàng, lại chuẩn bị nước nóng, đi ngủsớm một chút, đừng thức đêm.” Đang nói, chỉ thấy Lục Giam cúi mắt nhìn nàng,nâng tay nhẹ nhàng vuốt hai má nàng, vẻ mặt phá lệ ôn nhu.

Lâm Cẩn Dung nháy mắt mấy cái, đẩy hắn đi ra ngoài:“Nhanh đi, đừng trì hoãn.”

“Nếu còn sớm, nàng còn chưa ngủ, ta sẽ trở lại vớinàng.”Lục Giam vô cùng cao hứng đi ra ngoài.

Lâm Cẩn Dung im lặng một lát, liền sai người đưa nướctiến vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.

Đợi đến khi trong phòng chỉ có chủ tớ hai người, LệChi hỏi nhỏ: “Người không đợi Nhị gia sao?”Ở gần Lục Giam đã lâu, nàng cũng cóthể nhận ra chút ít. Lời Lục Giam vừa nói rõ ràng chính là hy vọng Lâm Cẩn Dungchờ hắn đọc sách xong, lại ngượng ngùng mở miệng, khẳng định chỉ đọc một lát sẽlại đây.

Lâm Cẩn Dung che miệng ách xì 1 cái: “Quá mệt mỏi.Hiện tại phòng bếp cũng không có người quản, tất cả đều rơi vào người ta.”

Lệ Chi không nói nhiều, ngược lại sửa lời: “Nghe nóiThủy lão tiên sinh ngày mai có thể đến, nên thu thập cho tốt, thiếu phu nhânđịnh mang theo ai trở về?”

Lâm Cẩn Dung nói: “Bị chuyện này kéo lại, Đại tiểu thưmỗi ngày nháo loạn, Đại phu nhân lại có vẻ bị bệnh, còn không biết khi nào thìmới có thể đi đây.”

Lệ Chi còn có chút phẫn hận: “Đại thiếu phu nhân rõràng chính là giả bộ, sáng nay còn tinh thần chấn hưng một chưởng tát Quế Hươnggãy răng, đảo mắt đã thở không ra hơi? Nghe nói nàng hoài thai hai vị thiếu gialúc trước, đến tận tháng thứ chín còn giúp Nhị phu nhân quản sự.” Nói xong còncó chút thay Lâm Cẩn Dung phát sầu, nếu Lã thị lại sinh ra thêm một nhi tử, vậyLâm Cẩn Dung phải làm sao bây giờ?

Lâm Cẩn Dung cười cười: “Con nối dõi là đại sự, nàngta được chiều chuộng cũng bất quá chỉ trong mấy tháng mà thôi. Huống chi cóngười không thích nhàn rỗi, không có việc gì cũng phải tìm chút chuyện mà làm.”Quế Hương là thông phòng của Lục Thiệu, Lã thị hoài thai không thể hầu hạ LụcThiệu, tất nhiên ghen tị sinh hận, hơn nữa mất quyền quản lý phòng bếp, nhànrỗi đâm hốt hoảng đương nhiên muốn sinh sự, bằng không thời gian dưỡng thai nàycũng quá tịch mịch rồi.

Lâm Cẩn Dung lên giường, Lệ Chi cũng không dám nghỉngơi, thành thành thật thật ngồi ở gian ngoài, một bên thêu túi, một bên dựngthẳng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh của Lục Giam. Quế Viên cũng không dám giốngnhư từ trước trộm gian dùng mánh lới, sớm định đi ngủ, nhưng thấy nàng khôngngủ, cũng bưng ghế con lại đây, bồi ở một bên, cúi đầu giúp Lâm Cẩn Dung làmhài.

Bất quá nửa canh giờ sau, Lục Giam liền mở cửa đi ra,chỉ vào bên trong: “Thiếu phu nhân các ngươi ngủ chưa?”

Lệ Chi nhỏ giọng nói: “Nàng quá mệt mỏi, chống đỡkhông được, nô tỳ liền khuyên nàng nghỉ ngơi, Nhị gia có gì phân phó không?”

Lục Giam nhân tiện nói: “Mang chút trà nóng đến chota.” Nói xong lại trở về thư phòng.

Lệ Chi vội theo lời đưa trà nóng vào, nhỏ giọng nói:“Thiếu phu nhân lệnh cho nô tỳ nhắc nhở Nhị gia một tiếng, sức khỏe là quantrọng nhất, đừng thức quá khuya.”

“Đã biết. Ngươi bảo Quế ma ma nấu nhiều canh cho thiếuphu nhân các ngươi ăn lót dạ, thời điểm ta không ở nhà, các ngươi phải khuyênnàng ăn nhiều cơm, nghỉ ngơi nhiều, đừng mệt muốn chết hại bản thân.” Lục Giammột hơi uống hết chén trà, trầm giọng nói: “Ngày mai ngươi phải đến nhà Tôn quảphụ, đưa chút tiền cho nàng, nói cho nàng biết, nếu có những người khác nói vớinàng về chuyện cửa hàng cùng bồi thường, cứ bảo nàng đáp ứng rồi nhớ kỹ, thờiđiểm khẩn cấp, có thể truyền tin đến chỗ Lâm Tam thiếu gia. Ta ngày mai sẽ đinói với Lâm Tam thiếu gia.”

Đây là muốn thiết bẫy bắt người sao? Lệ Chi ngẩn ra,nhìn về phía Lục Giam, nhưng thấy Lục Giam chỉ nhìn ánh nến đang nhảy nhót,thần sắc thập phần túc mục trịnh trọng, liền thấp giọng đáp: “Vâng, nô tỳ nhớkỹ.”

“Ta nơi này không cần hầu hạ, các ngươi đều đi nghỉđi.” Lục Giam khoát tay bảo Lệ Chi đi ra ngoài, nếu không có người phá rối, đó làtốt nhất, nếu có người phá rối, vậy thì phải chém kẻ không an phận kia một đaomới phải.

Trời liên tục âm lãnh vài ngày, rốt cục mặt trời đã hélộ, trừ bỏ quản sự đã chạy thoát kia còn chưa bắt về được, chuyện bồi thường cơbản đã đàm luận ổn thỏa, song phương chọn ra ngày thích hợp, đem tiền tài giấytờ giao rõ ràng, coi như kết thúc.

Lục Vân sinh bệnh, Lâm Ngọc Trân trở nên sứt đầu mẻtrán, căn bản không thể quản lý chuyện phòng bếp, Lã thị cũng có chút khôngthoải mái, toàn bộ gia vụ toàn bộ đều do một mình Lâm Cẩn Dung gánh vác, cònthêm vào đó phải chăm sóc ẩm thực của người bệnh, mời đại phụ mấy việc vặt linhtinh khác, vì thế Lệ Chi sau khi chạy tới chỗ Tôn quả phụ hai lần thì khôngxuất môn nữa, thanh thản ổn định ở lại trong nhà giúp Lâm Cẩn Dung để ý gia sự.

Thủy lão tiên sinh đúng hạn tới, mắt thấy lập tức sẽvào tháng chạp, càng bận việc, lúc này rời nhà cùng đi Bình Tể tự dâng hương sợlà không được, Đào thị gấp đến độ xoay quanh, liền yêu cầu Chu thị, La thị tớithăm Lục Vân, mượn cơ hội hỏi han xem Lâm Cẩn Dung rốt cuộc khi nào thì mới cóthể trở về.

Mà một ngày này, chính là cùng Tôn quả phụ hoàn tấtmọi thủ tục, ngay tại một ngày này, tổn thất lớn nhất, vốn đã sớm đàm luậnxong, chỉ thiếu mỗi việc giao tiền nữa thôi. Nhưng người ở cửa hàng Vương giađột nhiên tới tìm Lục Giam một lần nữa đàm luận về vấn đề bồi thường, vì thếchuyện của Tôn quả phụ liền giao cho quản sự đi làm.

Điều kiện đền bù đã sớm ổn thỏa, giấy tờ cũng đã sớmchuẩn bị tốt, là một việc cực kỳ đơn giản, bất quá chỉ là song phương ký tênđồng ý, kiểm kê tiền tài là tốt rồi. Nhưng một ngày này, có vài người đứng ngồikhông yên.

Lâm Cẩn Dung sáng sớm đã chặt chẽ chú ý động tĩnh củaNhị phòng bên kia; Lục Giam đến tiệc rượu do Vương gia mời, tuy rằng nỗ lựccùng người đàm tiếu, cũng là có chút không yên lòng; Lâm Thế Toàn đã dậy sớm,dẫn theo vài quản sự tiểu nhị đắc lực xuất môn; Phạm Bao mang theo vài phần tâmsự, yên lặng nhìn Lục lão ông ngồi ở cửa sổ thản nhiên phơi nắng; còn có vàingười, so với ngày thường càng thêm im lặng trầm mặc.

Đến thời gian, Lâm Cẩn Dung, Lâm Ngọc Trân cùng Chuthị, La thị, Đào thị theo Lục lão phu nhân đi ra Vinh Cảnh cư, đến phòng LụcVân thăm bệnh. Mới ở trong phòng ngồi xuống, trà còn chưa dâng lên, đã thấyPhương Trúc ở mành bên ngoài lung lay một chút.

Lâm Cẩn Dung bất động thanh sắc đứng lên, không nhanhkhông chậm ra cửa phòng, đứng dưới hành lang.

Phương Trúc thanh âm có chút phát run: “Thiếu phunhân, quả nhiên có tiểu nhân quấy phá.” Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Châu Nhi đangcầm bàn hoa quả trái cây tới đây, liền ngừng lại, cười tủm tỉm nói: “Thiếu phunhân, lão thái thái muốn giữ nhóm Cữu phu nhân ở lại dùng cơm. Vương An Giahỏi, không biết khẩu vị của nhóm Cữu phu nhân thế nào?”

Lâm Cẩn Dung thu liễm thần sắc nói: “Ở thôn trangkhông phải mới tặng mấy con thỏ hoang, gà rừng đến sao? Lần trước đông chí khiăn nồi lẩu kia thấy rất ngon, vừa vặn làm để nhóm Cữu phu nhân nếm thử.” PhươngTrúc đáp ứng, lại hỏi chuẩn bị rượu gì không.

Lâm Cẩn Dung thấy Châu Nhi cầm hoa qua đi vào buồngtrong, mới nhỏ giọng hỏi: “Hết thảy đều mạnh khỏe chứ?”