Thế Hôn

Chương 256: Hiệp lực



Lục Giam không quá để ý đến lời đề nghị của Lâm CẩnDung.

Hắn thấy, nữ quản sự trong nội viện đối với chuyện bênngoài thế này không hiểu rõ. An ủi thanh thản thì có thể, nhưng nếu để làm chủgiải quyết sự tình vẫn nên dựa vào các quản sự ngoại viện. Nhưng hắn không thểtùy tiện bác bỏ ý tốt của Lâm Cẩn Dung, chỉ nhân tiện nói: “Nàng nói đúng.Nhưng nghĩ đến Tôn quả phụ cũng có phu gia hoặc là người nhà mẹ đẻ, chắc chắnnàng sẽ nhờ những người đó ra mặt thay nàng làm chủ. Vậy cũng không có gì làbất tiện nữa.”

Hắn nói là phương thức xử lý tình huống bình thường,vốn cũng không có gì đáng trách, nhưng nàng biết rõ sẽ không có tác dụng. LâmCẩn Dung đơn giản nói: “Đúng, phẩm hạnh của các quản sự chúng ta tất nhiên làđáng tin cậy, cũng chỉ mong nàng có thể có một huynh đệ ở nhà mẹ đẻ giống nhưcữu phụ của ta, luôn toàn tâm lo lắng cho tỷ muội nhà mình, hy vọng nàng khônggặp phải kẻ đục nước béo cò, nhân cơ hội khi dễ cô nhi quả phụ là được rồi. Adi đà Phật, Bồ Tát phù hộ.”

Lời này nói ra có chút châm chọc, Lệ Chi ở một bênnghe thấy, muốn cười lại không dám, không khỏi vụng trộm xem xét Lục Giam liếcmắt một cái. Nhưng thấy Lục Giam mím môi nhìn Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung thìnhư không có việc gì nhìn hắn, vẻ mặt vô tội.

Lục Giam có chút bất đắc dĩ: “Đừng nghĩ quá nhiều, cốnhiên giống như cữu phụ thì thật hiếm gặp, nhưng người xấu cũng không phảinhiều như vậy. Chuyện bên ngoài ta đều biết, tất nhiên sẽ chọn người tin cậy đilàm. Ta theo lời nàng, ma ma ở nội viện nàng quen thuộc hơn ta, nàng thấy ai đithích hợp hơn?” Nữ nhân luôn thận trọng mềm lòng, nàng thấy tốt thì cứ làm nhưvậy đi. Không tất yếu vì loại sự tình này mà tổn thương hòa khí.

Hắn còn đang nghĩ rằng đó là vì dỗ nàng vui vẻ đây.Lâm Cẩn Dung nghiêm mặt nói: “Nói vậy chàng thấy ta tâm địa phụ nhân. Nhưng tachỉ nhớ kỹ, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, thật sự cẩn thận, cũng sẽ khôngăn mệt. Cô nhi quả phụ vốn không dễ dàng, nếu có thể tự mình làm chủ, ai lạimuốn đi cầu người khác? Giống như ta, nếu ta có thể xuất đầu lộ diện tự mìnhquản lý đồ cưới, vậy thì ta cần gì phải luôn phiền toái người bên ngoài? Đốivới chàng bất quá chỉ là chút phiền toái, nhưng đối với cuộc sống yên phận củanàng ta lại là đại sự.”

Lục Giam nghe nàng nói như thế, dần dần thu liễm thầnsắc, đứng dậy đối với nàng thi lễ thật sâu, nghiêm mặt nói: “A Dung nói rấtđúng, là ta suy nghĩ không chu toàn.”

Lâm Cẩn Dung không nghĩ rằng hắn sẽ làm như thế, giâylát lại nghĩ, mình đang giúp hắn chiếu cố, hắn hành lễ với mình là làm gì đây?

Lệ Chi vội rót trà cho hai người, cười nói: “Nhị giacùng thiếu phu nhân thật sự là tương kính như tân.”

Lục Giam cười, đưa trà cho Lâm Cẩn Dung, lại hỏi: “ADung cảm thấy ai đi thì tốt?”

Lâm Cẩn Dung nhìn về phía Lệ Chi: “Để nàng đi.”

Lệ Chi bị kinh hãi, không thể tin được chỉ vào mình:“Thiếu phu nhân nói giỡn đúng không?”

Lục Giam cũng kỳ quái, Lệ Chi tuy rằng có năng lực,nhưng chưa từng trải đời, sinh trưởng trong đám nữ tử trẻ tuổi ở nội viện, ngaycả so với Phương Trúc, thì Phương Trúc cũng thích hợp hơn nhiều.

“Đúng, chính là nàng. Nàng là người bên cạnh của ta,làm việc lại ổn thỏa, không còn ai so với nàng thích hợp hơn.”

Lâm Cẩn Dung đã đưa ra chủ ý, vì sau này, Lệ Chi khôngthể chỉ biết tính toán kiểm kê, còn phải học giải quyết một vài vấn đề phá rối,đây đúng là một cơ hội tốt.

Lệ Chi có chút không yên, lại có chút hưng phấn, chỉnhìn Lục Giam có đồng ý hay không. Lục Giam trầm mặc một lát, nói: “Được rồi,ta sẽ sai người đắc lực che chở nàng đi.”

Lâm Cẩn Dung nửa đùa nửa thật nhắc nhở hắn: “Ta chỉ sợcó người nói giỡn với chàng, nói sự tình như vậy mà phu thê cũng phải cùng tiếncùng lùi.” Đây là cách nói uyển chuyển, nói trắng ra chính là chê cười hắnkhông có tiền đồ, chỉ có thế đã nhờ thê tử hỗ trợ, thật sự dọa người.

Lục Giam thản nhiên nói: “Ta liền trả lời hắn, đây làngười lương thiện nhận được săn sóc.”

Lâm Cẩn Dung nhất thời không nói được gì, đứng dậy bảo:“Ngủ đi, đều mệt mỏi rồi.”

Ngày kế tiếp, Lâm Cẩn Dung gọi Lệ Chi cẩn thận phânphó một hồi, mới để nàng theo Lục Giam xuất môn. Lại lo lắng tất sẽ có ngườilấy chuyện này ra nói, lúc đó Lâm Ngọc Trân khẳng định sẽ thấy không thoải mái,liền đi tìm Lâm Ngọc Trân chủ động nhắc tới việc này: “Trời quá lạnh, cô nhiquả phụ không dễ dàng, người bên ngoài không tốt có thể tìm đến tận cửa, nànglà một nữ nhân không tiện xuất môn, có người tới cửa sẽ gây nên tị hiềm. Tổ phụcho Nhị gia cơ hội rạng rỡ mặt mày, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ,chúng ta nhân cơ hội khởi động thanh danh đích tôn, thiện danh luôn tốt hơn sovới ác danh a.”

Lâm Ngọc Trân mặc dù ban đầu không thoải mái cho lắm,nhưng thấy việc này cũng không phải là đại sự gì, liền không để ở trong lòng,tùy ý Lâm Cẩn Dung. Quả nhiên Lệ Chi mới xuất môn bất quá nửa canh giờ, trongngoài đã biết chuyện này, rất nhanh còn có người ám chỉ Lâm Cẩn Dung bàn tayquá dài, quản quá rộng, Lục Giam quá mức dung túng nàng.

Lục lão ông nghe người ta nói việc này, cười nhẹ, âuyếm nghịch chim tước, nói với Phạm Bao: “Nàng thật ra rất hiểu cách thay bảnthân tạo uy thế.” Chuyện như vậy đàm tiếu qua lại hai ba lần, thanh danh Lụcgia Nhị thiếu phu nhân thiện tâm chu đáo càng ngày càng vang, bằng vào điểm ấy,Lâm Cẩn Dung liền so với Lã thị tinh minh hơn không biết bao nhiêu.

Phạm Bao liền cười: “Cũng không phải chuyện xấu gì.”

Lục lão ông trả lời: “Chỉ mong nàng có thể làm mộthiền thê.” Lâm Cẩn Dung thanh danh tốt, có thể giúp Lục Giam thậm chí là toànbộ Lục gia được lợi, hắn đương nhiên sẽ không quản. Hơn nữa đây là phu thê haingười đồng tâm hiệp lực, thương lượng làm việc, miễn là có kết quả tốt, vì vậyhắn không cần quản.

Lời đồn đãi giống như gió thổi qua, thấy Lục gia nhịlão, Lâm Ngọc Trân cũng chưa có phản ứng gì, liền tiêu tán vô tung vô ảnh.

Tuyết tuy rằng đã ngừng, nhưng thời tiết chưa ấm lên,thậm chí còn lạnh hơn. Đầu tường nóc nhà bên đường tuyết bị đông cứng, nhìntrắng noãn vui mắt, chính giữa ngã tư đường người người qua lại khiến tuyết hóathành nước, trộn lẫn với bùn đất, trở thành vùng lầy, bẩn thỉu không nói nổi.

Tôn quả phụ bất chấp, nàng lại nghĩ cửa hàng của mìnhbị đám lửa từ cửa hàng Lục gia đốt cháy chỉ còn nửa bên tàn tạ cùng mấy cănphòng ở, mắt thấy áo cơm không thể lo liệu, bảo nàng sao không vội cho được.

Mặc dù Lục gia đã đáp ứng bồi thường nàng, nàng cũngkhông biết có thể hoàn trả bao nhiêu, hào cường ỷ thế hiếp người cũng khôngphải không có. Bởi vậy sáng sớm nàng ở nhờ nhà thân thích đi ra, mang theo tiểunhi tử mười ba tuổi, đi trên đường vũng lầy, tới đống phế tích của cửa hàngkiêm ngôi nhà mình thì đứng lại, muốn tìm xem, còn có bao nhiêu chỗ không bịcháy hỏng, mái ngói, vật liệu gỗ còn có thể dùng được không thì thu hồi lại, đỡphải bị người khác trộm về.

Mẫu tử hai người vừa tìm vừa đem vật liệu có thể sửdụng chồng chất sang một bên, bọn họ mặc dù không phải nhà phú quý, nhưng cũngchưa từng làm việc cực nhọc, rất nhanh đã cảm thấy mệt mỏi. Tôn Hổ Thủ đau lòngTôn quả phụ, nhân tiện nói: “Nương, coi như hết rồi, vất vả như vậy cũng khôngtiết kiệm được bao nhiêu.”

Tôn quả phụ khóc nói: “Tiết kiệm được bao nhiêu thìhay bấy nhiêu, đây là thứ duy nhất phụ thân con để lại cho chúng ta, tương laicòn dựa vào nó đón dâu cho con, nay bị hỏa hoạn cháy sạch, bảo ta sao còn cómặt mũi đi gặp phụ thân con chứ.”

Chợt thấy một nam tử mặc áo xám tới đây, đứng ở nơi đónhìn một lúc, giương giọng cùng Hổ Thủ chào hỏi: “Tiểu ca, đây là nhà củangươi?”

Hổ Thủ gật đầu: “Là nhà ta.”

Nam tử kia liền cười: “Cửa hàng của các ngươi cách Lụcgia gần nhất, nghe nói nhà hắn định mua luôn, sát nhập vào cửa hàng của hắn.Nếu muốn tìm người môi giới, trăm ngàn lần nhớ rõ đi lên phố trên tìm ta, ta họTrâu, người ta thường gọi là Trâu lão thất, nhất định sẽ thay các ngươi chàogiá tốt.”

Hổ Thủ ngây ngốc không lên tiếng, Tôn quả phụ một ngụmnước miếng phun ra: “Phi! Ai nói chúng ta muốn bán? Cút!”

Trâu lão thất kia cũng không tức giận. Cười cười rồirời đi.

Tôn quả phụ tức giận bất bình: “Đây là chặt đứt đườngsống của người ta mà, không bán! Như thế nào cũng không bán. Ta sẽ xây dựng lạimột lần nữa, tương lai để lại cho con, mới có mặt mũi đi gặp phụ thân con.”

Hổ Thủ nói: “Nếu nhà hắn nhất định muốn mua thì sao?Chúng ta làm sao bây giờ? Nhị biểu thúc nói, chúng ta căn bản không thể trêuvào Lục gia.”

Tôn quả phụ trầm mặc nửa ngày, oán hận nói: “Ta đây sẽchết cho bọn họ xem!”

Chợt nghe có nữ tử ở một bên ôn ôn nhu nhu hỏi: “Vịđại tẩu này có phải họ Tôn không?”

Tôn quả phụ dừng lại động tác nhìn về phía người tới.Người tới mặc áo choàng xanh lá cây, áo trong sa tanh sắc thu hương, váy xanhthêu hoa, trên lỗ tai có đeo hoa tai vàng, khoảng tầm hai mươi, dung nhan dễmến, tươi cười thân thiết. Bên người còn đi theo một ma ma mặc váy thanh bố,cài ngân trâm, cách đó không xa có một chiếc xe ngựa đỗ lại, xa phu cùng mộtnam tử bộ dạng quản sự của nhà phú quý đang thấp giọng nói chuyện.

Tôn quả phụ nhất thời cảnh giác: “Cô nương là ai? Cônương muốn tìm gì?”

Nàng kia cười nói: “Ta là nha hoàn bên người của Lụcgia Nhị thiếu phu nhân, tên Lệ Chi. Nhị thiếu phu nhân nhà ta nghe nói đại tẩulà cô nhi quả phụ, nghĩ rằng các người sinh sống thật không dễ dàng, bảo tathay nàng đến thăm các ngươi.” Vừa nói, một bên ý bảo ma ma kia đưa một túitiền lên: “Khiến các ngươi không có nhà để về, thật sự là ngượng ngùng. Chúttiền này thỉnh cầm trước, công việc khác chờ thương lượng thỏa đáng, Nhị gianhà ta sẽ sai người đem tiền đưa lại đây.”

Tôn quả phụ không tiếp nhận túi tiền, mẫn cảm hỏi:“Các người muốn làm gì? Ta tuyệt đối sẽ không bán cửa hàng.”

Lệ Chi nhớ tới lời phân phó của Lâm Cẩn Dung trước khixuất môn, vội truy vấn: “Ai nói muốn mua cửa hàng của các ngươi? Chủ nhân nhàta cũng chưa từng nói qua lời này. Tôn đại tẩu mau nói đi, là ai mượn tên chủnhân nhà ta nói hươu nói vượn, ta sẽ bẩm với gia chủ, nhất định không nhẹ tayvới hắn!”

Tôn quả phụ nửa tin nửa ngờ, lại thấy mình là cô nhiquả phụ, không dám dễ dàng nói ra tên Trâu lão thất kia: “Nói qua hoặc là chưanói qua, cũng là không bán.”

Lệ Chi cười cười, không để ý bùn bẩn trên tay nàng,kéo tay nàng đặt túi tiền vào đó: “Đây chỉ là tiền riêng của thiếu phu nhân tađưa tẩu dùng gấp, không tính vào tiền bồi thường. Chắc tẩu không biết Nhị giavà Nhị thiếu phu nhân là người như thế nào. Ta nói cho tẩu nghe tẩu sẽ biết.Nhị gia nhà ta năm nay đã làm ra máy cày và máy gieo, giúp giảm đi rất nhiềunhân lực vật lực, nhưng không vì thế mà kiếm nửa văn tiền; Câu nói đầu tiên củaNhị thiếu phu nhân nhà ta là miễn địa tô cho tá điền, sao có thể làm khó dễ cônhi quả phụ tẩu?” Thấy thần sắc trên mặt Tôn quả phụ có chút thả lỏng mới nói:“Đại tẩu, không biết hiện giờ tẩu nghỉ tạm ở đâu, chúng ta tới đó trò chuyệnđược không? Nếu có chuyện gì khó xử, cứ nói với ta.” Ánh mắt nhìn đến đống đổnát, liền cười tiếp đón quản sự đứng một bên lại đây: “Thỉnh vài người thay Tônđại tẩu thu dọn, tiền công thì trở về cứ tìm ta.”

Tôn quả phụ do dự một lát, nói: “Chúng ta nay ở nhờnhà của biểu thúc, cách nơi này không xa, cô nương nếu không chê thì đi theota.”

Lệ Chi vội tiếp đón xa phu, rồi đi cùng với Tôn quảphụ, nhiều lần trắc trở, cuối cùng cũng hỏi thăm được tình huống nhà nàng,trước khi đi trịnh trọng phân phó Tôn quả phụ: “Nhị gia nhà ta thông cảm tẩu cônhi quả phụ khó khăn, sợ trung gian đàm luận qua lại sẽ khiến tẩu chịu thiệt,về sau là ta cùng tẩu trực tiếp thương lượng nói chuyện, nếu muốn cùng tẩu kýkhế thư, tất nhiên sẽ thỉnh hàng xóm láng giềng làm chứng. Những người khácđến, ví dụ như Trâu lão thất linh tinh kia, tẩu hết thảy đều không cần tin,cũng đừng ký giấy tờ gì. Nếu tẩu không tin ta, tùy tiện thỉnh người tới hỏi gáccổng của Lục gia một chút, sẽ biết thật giả.”