Thế Hôn

Chương 237: Chê cười



Chỉ một câu này, đã thành công khiến Lâm Ngọc Trâncùng Lục Vân tâm nhảy nhót, mẫu tử hai người dù tức giận cũng không dám nhìnLục lão ông, chỉ sợ hắn tiếp theo sẽ nói gì đó khiến hai người bộc phát.

May mắn Lục lão ông chỉ nói là: “Ta chỉ có một tôn nữnhư con, cũng là đích tôn nữ, là hòn ngọc quý trên tay, ta vẫn mong con có thểyên vui cả đời, mọi chuyện thuận ý. Nhưng thiên chức của nữ tử là phụng dưỡngcông công bà bà, giúp phu quân dạy con, để ý gia vụ, bắt đầu từ ngày mai, consẽ giúp đỡ hai vị tẩu tử, học quản gia, tương lai gả đi cũng sẽ thành thạohơn.”

Nếu Lục Vân có thể đi theo quản gia, không khỏi lạicàng có thêm hiền danh, Lâm Ngọc Trân vui mừng chi cực, lại còn giả ý chối từ:“Công công, như vậy không tốt lắm?”

Lục lão ông thản nhiên nói: “Ta nói tốt là được rồi.”Lại ôn hòa phân phó Lục Vân: “Tương lai con gả ra ngoài, ca ca và tẩu tử củacon là xương sống của con, chính là chỗ dựa của con, nên tôn kính các tẩu tử,học tập sở trường của các nàng.”

Lục Vân cẩn thận đáp ứng, biết đây là muốn nhắc nhởnàng, trừ bỏ tôn kính Lâm Cẩn Dung ra, còn không được bất kính với Lã thị.

Lục lão ông lúc này mới nhìn về phía Lâm Cẩn Dung:“Nhị thẩm nương của các con sẽ đến ở nhà cũ mấy ngày. Từ nay về sau, thê tử củaNhị lang sẽ vất vả nhiều hơn. Người trẻ tuổi không sợ chịu khổ, khố phòng bênkia con làm rất tốt, việc mua sắm con cũng nên nhanh bắt tay vào làm, thời điểmcần hỗ trợ, thì bảo A Vân giúp một tay. Không biết, thì tới hỏi tổ mẫu củacon.” Một câu này đã phân rõ thứ bậc chính và phụ, Lâm Cẩn Dung là chính, LụcVân cùng mấy người Lã thị chỉ là phụ.

Lâm Ngọc Trân càng thêm vui vẻ, này xem như địa vị củađích tôn đã được xác định. Lục lão ông đem mọi việc đều an bài thỏa đáng, cuốicùng có chút thả lỏng, chạm phải ánh mắt của Lục lão phu nhân, đều là mệt mỏi.

Gia yến hôm nay, im lặng mà nặng nề, Tống thị cùng Lãthị giống như bị đánh mất hết sức lực, cũng không có nửa điểm tức giận. LụcKiến Trung thì còn đỡ, thế nhưng còn phải cố lên tinh thần nở nụ cười khô cằn,Lục Tam lão gia là người hiền lành, cuối cùng cũng đi theo, được thưa thớt vàitiếng cười hợp với tình hình.

Lâm Ngọc Trân ở bình phong phía sau nghe thấy, nở nụcười một tiếng, cố ý cùng Tống thị nói chuyện: “Nhị đệ muội, Nhị thúc thực biếtnói đùa. Ngay cả ta nghe xong đều buồn cười.”

Tống thị cúi mắt loan loan khóe môi: “Có thể khiến Đạitẩu nở nụ cười, có thể thấy hắn thật sự biết nói đùa.”

Lâm Ngọc Trân nói: “Cũng không phải là vậy sao? Thậthiếm có.” Đem khăn tử tao nhã lau lau khóe môi: “Ta có rất nhiều năm chưa từngthấy buồn cười như vậy. Ta nhớ rõ a, lúc còn rất nhỏ, nhũ mẫu kể lại một câutruyện cười, là kể về một tên trộm, gắn đem gạo đi ăn trộm gà, kết quả gạo bịgà ăn hết, bản thân hắn còn bị bắt, bị chém đứt một tay. Ha ha, sao ta lại nghĩđến truyện cười này đây? Cười chết người.”

Tống thị trên trán gân xanh nổi rõ, liều mạng nhịnxuống, làm bộ như không nghe thấy, thật cẩn thận gắp thức ăn cho Lục lão phunhân: “Thịt này mềm, bà bà ăn nhiều một chút.”

Lâm Ngọc Trân không tính buông tha nàng: “Nhị đệ muộikhông vội đến nhà cũ chứ? Qua mấy ngày nữa là Đoan Ngọ, Ngũ chất nữ nhi nhà tacũng sẽ lấy chồng, vừa vặn muội tới giúp vui.”

Tống thị môi giật giật, Lục lão phu nhân cũng khôngngẩng đầu lên nói: “Đương nhiên phải qua tham dự đại sự này rồi”, cho dù Tốngthị cáo bệnh, cũng phải có quá trình.

Lâm Ngọc Trân nghe Lục lão phu nhân ngữ khí không tốt,lại thấy bản thân đã chế ngạo đủ, vì vậy mới ngừng lại.

Dùng cơm xong, Lâm Cẩn Dung cùng Lã thị dẫn bọn nhahoàn thu dọn bát đũa, đại nha hoàn Tố Tâm trong phòng lão thái thái vốn thôngminh, đã sớm bày đồ ăn cho hai người ở cách vách, thỉnh hai người nàng qua dùngcơm.

Lã thị thử nhìn Lâm Cẩn Dung: “Trước khi ta đến đây,điểm tâm ăn hơi nhiều, lúc này cảm thấy hơi ngấy.” Ý tư là không muốn cùng LâmCẩn Dung dùng bữa.

Lâm Cẩn Dung đoán nàng quả nhiên là ăn không vô, liền cười nói: “Nếu đã nhưthế, ta cũng không ăn. Tố Tâm nếu ngươi đau lòng chúng ta, thì sai người thudọn đồ ăn này về phòng của chúng ta được không, đợi đến khi chúng ta đói bụngsẽ ăn.”

Tố Tâm liền cười: “Nhị thiếu phu nhân thật là, chẳnglẽ còn thiếu đồ ăn sao?”

“Hương vị đồ ăn trong phòng lão thái thái rất ngon,cái này gọi là lây tí hương a.” Lâm Cẩn Dung cười chỉ bốn món cá hầm đài sen,cà tỉa hình hoa, canh tuyết hà, bánh thủy tinh ba màu: “Ta sẽ lấy mấy món này.”Sau đó nhìn Lã thị: “Tẩu tử đừng khách khí, nếu không ăn thì thật đáng tiếc.”

Lã thị lại đa tâm, chỉ cho là Lâm Cẩn Dung ám chỉ cảnhcáo nàng đừng ở phòng bếp giở trò gian lận, trong lòng khó chịu, nhưng cũngkhông dám nhiều lời ở trước mặt Tố Tâm, chỉ nói: “Hóa ra Nhị đệ muội thích mấymón này, muội cũng không nói sớm, chỉ cần muội nhắc tới, ở phòng bếp ai dámchậm trễ?”

Lâm Cẩn Dung lại cười nói: “Nói đùa, hết thảy đều cóđịnh chế, sao ta có thể khiến cho mọi người thêm phiền toái? Để cho người tabiết, chẳng phải sẽ chê cười ta không có quy củ?”

Lã thị cảm thấy mất mặt, rầu rĩ rửa tay một lần rồilại một lần.

Bên trong Lục lão ông đang nói đầy nhịp điệu, lengkeng hữu lực răn dạy ba huynh đệ Lục Kinh phải biết vinh biết sỉ, chăm chỉ hiếuhọc, đừng khiến người trong nhà mất mặt các thứ.

Lâm Cẩn Dung không muốn làm kẻ giả chết, liền ngồi vàochỗ kia pha trà chậm rãi uống, đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, lúc này bóng đêm cònchưa buông xuống hết, trên bầu trời màu lam đậm đám mây biến ảo, ở chân trờilóe ra mấy ngôi sao, dưới hành lang hoa nhài tuyết trắng đáng yêu, u nhiên tỏahương, nhưng lại khiến cho nàng cảm thấy trong tiếng động lớn rầm rĩ có thêmvài phần an bình tĩnh lặng.

Lã thị rửa tay đến mức làn da trắng bệch nhăn mặt,thật sự nhịn không nổi nữa, cũng chỉ đành đến ngồi xuống đối diện với nàng, phatrà uống, hai người không nói gì với nhau. Hạo lang đi đến, lập tức liền hướngtới Lâm Cẩn Dung, ghé vào trên đầu gối nàng, thưởng thức ngọc bội bên hôngnàng, tò mò nghiêng đầu ra ngó nàng: “Nhị thẩm thẩm, người đang nhìn cái gìvậy?”

Lâm Cẩn Dung trước không đáp, cười nhìn Lã thị liếcmắt một cái. Lã thị vò nhanh khăn tay, đang chuẩn bị kéo Hạo Lang qua, chỉ thấyLâm Cẩn Dung nhẹ nhàng sờ sờ đầu Hạo Lang, thập phần ôn nhu nói: “Thẩm thẩmđang ngắm đám mây cùng sao ở bên ngoài.”

Hạo Lang lại dụi dụi vào trong lòng nàng, đưa tay chỉmấy ngôi sao, ngây thơ cười hỏi: “Là ở kia sao?”

Lâm Cẩn Dung mỉm cười gật đầu: “Đúng, Hạo Lang có biếtđếm không? Đếm thử xem có mấy ngôi sao? Nếu đếm đúng sẽ có đường ăn nha.”

Hạo Lang quả thực ngồi đếm, Lã thị nhịn không được,một tay kéo Hạo Lang qua, sầm mặt mắng: “Con làm phiền Nhị thẩm thẩm gì vậy?” ThấyHạo Lang muốn mếu miệng, lập tức đưa hắn cho nhũ mẫu, lời nói mau lẹ, thần sắcnghiêm nghị nói: “Mang Nhị thiếu gia trở về, giáo dạy hắn quy củ!”

Nàng hành động rõ ràng, đừng nói đám người Lệ Chi cảmthấy tức giận, ngay cả Tố Tâm cũng thấy không thuận mắt. Lâm Cẩn Dung không tứcgiận, hơi hơi cười: “Đại tẩu dạy hài tử như vậy có chút không ổn.”

Lã thị giống như bị châm chọc, mang theo vài phần chuangoa, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ta đây thật sự muốn chăm chú lắngnghe xem Nhị đệ muội có cao kiến gì?”

Lâm Cẩn Dung bình tĩnh tự nhiên nói: “Ta chưa từng cóhài tử, ở trước mặt Đại tẩu giống như múa rìu qua mắt thợ vậy, bất quá tathường nghe người ta nói, nói năng mềm mỏng có lý còn hơn côn bổng mắng chửi.”Nói xong phiên nhiên đứng dậy đi vào.

Lã thị hơi nhếch môi, nhìn chằm chằm mặt bàn vẫn khôngnhúc nhích.

Lục lão ông có chút lao lực quá độ, rất nhanh liền bảomọi người tản đi. Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam muốn đưa Lâm Ngọc Trân trở vềphòng, Nhị phòng hiện giờ suy thoái, Lục Vân cũng được cất nhắc, Lâm Ngọc Trântâm tình tốt, nghe nói Lâm Cẩn Dung còn chưa ăn cơm, liền săn sóc bảo nàng trởvề.

Phu thê hai người thả bước trên con đường rải đá trongvườn vừa đi vừa ngừng, Lục Giam cười nói: “Nghe nói hôm nay nàng cùng Ngũ đệđập tay thề sao?”

Lâm Cẩn Dung mẫn cảm quét Quế Viên liếc mắt một cái,cười nói: “Đúng, sao chàng lại biết được?”

Lục Giam cười nói: “Sau đó hắn đến Thính Tuyết các tìmta, nghe hắn nói.” Vừa nói, vừa cầm tay Lâm Cẩn Dung điều tra hỏi: “Tương lainàng muốn hắn làm cái gì?”

Lâm Cẩn Dung nghe nói là Lục Luân tự nói, trong lòngđang buộc chặt liền thả lỏng một nửa, liền cười nói: “Hắn ước chừng là biếtchuyện gì đó, tự động hướng ta hứa hẹn, nói là lúc nào cần đến hắn thì cứ việcmở miệng. Ta nghĩ chuyện này cùng hắn thì có gì liên quan đâu? Vì muốn khiếntrong lòng hắn thoải mái chút, mới cố ý nói như thế thôi.”

Lục Giam gật gật đầu: “Hắn tâm tư thuần thiện, giốngnhư ngọc thô, thực hiếm gặp.”

Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Đúng, không chỉ thế, hắn còncó tính trẻ con, cùng hắn ở chung một chỗ bất tri bất giác sẽ thoải mái hơn rấtnhiều. Cho nên Lục Thiện cùng Thận Chi đều thích chơi với hắn, tổ phụ cũngthiên vị hắn.”

Lục Giam nhìn nhìn nàng, cúi đầu đáp hưởng ứng, cầmtay nàng thật chặt, một đêm này, hắn so với ngày xưa càng thêm nhiệt tình.

Sáng hôm sau, Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam dậy thật sớm,chuẩn bị tiễn ba huynh đệ xuất môn. Vừa mới rửa mặt xong, Anh Đào liền tiến vàonói: “Đêm hôm qua Ngũ gia cùng Nhị phu nhân náo loạn một hồi, bị Nhị lão giatát một bạt tai, nghe nói Nhị phu nhân bị chọc tức đến ngã bệnh, nửa đêm thỉnhđại phu.”

Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam liếc nhìn nhau, đều biếtLục Luân vì cái gì mà nháo loạn, lại vì cái gì mà bị đánh, nhưng biết thì chỉlà biết, ngay cả thay Lục Giam giải quyết cũng không thể. Quả nhiên Tống thịlấy cớ trên người không thoải mái không ra mặt, tiễn đưa chỉ có Lục Kiến Trungcùng Lục Thiệu, Đồ thị khóc chết đi sống lại, giống như sinh ly tử biệt vậy,Lục Tam lão gia khuyên cũng không được.

Lục Luân trong mắt tràn đầy tơ máu, vẻ mặt lệ khí, tính tình tất nhiên cũngkhông tốt, thấy Đồ thị khóc lóc như thế, liền hơi trào phúng cười với LụcThiện: “Nam tử hán, đệ đã quên đêm qua tổ phụ nói gì với đệ rồi sao?”

Lục Thiện ửng đỏ mặt, mất hứng nói: “Ta đi ra ngoàihọc kiến thức, học bản lĩnh, tương lai không chừng còn có thể khảo thí côngdanh về nhà làm rạng rỡ tổ tông, nương hẳn nên cao hứng mới phải, không biếtnương khóc vì cái gì? Không biết rằng thế này rất xui xẻo sao?”

Đồ thị không khỏi sửng sốt, chỉ trong chớp mắt, LụcThiện đã bước lên xe ngựa, ngồi lui ở trong xe, không hề dây dưa ủy mị. Lục Vânthì khuyên nhủ: “Tam thẩm nương, đừng khóc, đây là việc vui. Thái Minh phủ cáchnơi này cũng không tính là xa, khi nào người nhớ Lục đệ, đều có thể tới thămhắn, rất dễ dàng.”

Lúc này Đồ thị mới ngừng khóc lôi kéo Lục Vân khôngngớt khen nàng săn sóc chu đáo. Lâm Cẩn Dung lười xem vẻ ngoài đã già cỗi nàycủa Đồ thị nhưng lại luôn không biết mệt diễn tấu tiết mục, thấy Lục Giam rờiđi cũng đi theo làm việc.

Từ đó ngày, Tống thị cáo ốm, Lã thị như cũ vẫn quảnphòng bếp, việc mua sắm, nhân sự đều chuyển giao tới tay Lâm Cẩn Dung, lại đượcLục Vân hiệp trợ, thuận thuận lợi lợi qua tiết Đoan Ngọ. Năm ngày sau, Lục lãoông tự mình đuổi đi một đám hạ nhân, mua về một đám nha hoàn ma ma mới khác,sau nửa tháng, Lâm Ngũ gả đi, Tống thị ở tiệc cưới vội vàng lộ diện một chút,trên đường cáo ốm ra khỏi phòng lễ, ngày thứ hai được Lục Thiệu đưa về nhà cũtĩnh dưỡng.