Thế Hôn

Chương 199: Vận mệnh



Tháng tư sau giữa trưa đã mang theo vài phần nóng rực.Xe ngựa chạy một vòng dưới ánh mặt trời, trong xe khó tránh khỏi vừa nóng vừabuồn chán, Lâm Cẩn Dung phe phẩy cây quạt, tận lực dựa vào bên cửa sổ, hy vọngngoài cửa sổ có chút gió thổi qua người nàng, giảm bớt nhiệt khí. Dù là nhưthế, mỗi khi nhìn thấy cửa hàng náo nhiệt, nàng vẫn nhịn không được bảo xe ngựachậm lại tốc độ, cẩn thận quan sát một hồi, hỏi thăm nhà người ta bán cái gì.

Lục Giam ở một bên nhìn thấy, nhịn không được nói:“Nàng như vậy có thể nhìn thấy cái gì? Muốn nhìn thì bước xuống nhìn cho kỹ.”

Lâm Cẩn Dung còn nhớ rõ mình hôm nay xuất môn là đểlàm gì: “Không, ta hôm nay chủ yếu là muốn đi lo trà tứ.” Rồi nhìn Lục Giam,thử nói: “Nếu chàng tiện, ngày khác lại xuất môn xem được không?”

Bất quá chỉ là yêu cầu nho nhỏ, Lục Giam thực sảngkhoái cười: “Điều này có gì khó khăn? Khi nào nàng muốn đi thì cứ nói với ta.”Dừng một chút, thấp giọng nói: “Cho dù ta ở chỗ của Chư tiên sinh, thời điểmcần thiết cũng có thể báo cho ta biết, cũng không có ảnh hưởng gì.” Tuy là toàngia đều nói, đọc sách là đại sự, không thể trì hoãn, không thể ảnh hưởng, nhưnghắn luôn cảm thấy, cùng là lời như thế, nhưng từ miệng Lâm Cẩn Dung thốt ra,lại mang theo vài phần ý tứ không rõ.

Có hắn cùng đi, so với Lâm Thế Toàn tiện hơn rấtnhiều, hắn muốn dẫn nàng xuất môn, lại càng thêm dễ dàng. Đây coi như là phúclợi chăng? Lâm Cẩn Dung liền [bánh ít đi, bánh quy lại]: “Nghe nói Lục đệ gầnđây biểu hiện tốt, chàng có biết tổ phụ quyết định đưa hắn đến đâu đọc sáchkhông?” Trước đó vài ngày nàng đến thỉnh an Lục lão ông, thấy Lục Thiện mộthồi, Lục Thiện so với từ trước béo lên rất nhiều, có tinh thần hơn, nghe nóilượng cơm ăn cũng khá tốt, có thể thấy được điều trị cường kiện thân thể hiệuquả cũng không tệ lắm, nhưng Lục Luân, nhìn qua ủ rũ đi không ít, vẫn liều mạnghướng nàng nháy mắt, than thở nằm ngay đơ chán nản.

Lục Giam thấy nàng chủ động hỏi về Lục Thiện, khôngkhỏi tăng thêm vài phần hưng trí, nói cũng nhiều lên: “Tổ phụ không tán thànhđem Lục đệ đưa đến chỗ của Chư tiên sinh, đã sai người đến hỏi một khu thư việnở Thái Minh phủ, quyết ý đưa hắn cùng Tam đệ, Ngũ đệ đến đó, lại thỉnh Đại biểubá phụ nhà cô tổ mẫu chiếu cố, Đại biểu bá phụ là người cương trực, ít khi cườiđùa, hoàn toàn có thể trấn trụ ba người họ.”

Lục lão ông hiển nhiên đã tốn nhiều tâm tư. Lục Thiệnnếu đến ở cùng Lục Giam, tất nhiên sẽ khiến Lục Giam thêm phiền, Đồ thị sẽ tìmđược càng nhiều lý do để dây dưa với Lục Giam, mâu thuẫn giữa Đại phòng và Tamphòng cũng sẽ càng kịch liệt, cho nên không bằng đem Lục Thiện đưa xa xa, đỡkhiến huynh đệ hai người trong lúc đó khúc mắc càng ngày càng sâu đậm. Nhưng cứnhư vậy, Đồ thị rảnh rỗi sẽ càng có tinh lực gây chuyện, còn có Nhị phòng sắmvai nhân vật trung gian cũng thực rõ ràng, Lâm Cẩn Dung không thể nghĩ ra Lụclão ông kế tiếp sẽ xử trí Đồ thị và Nhị phòng thế nào.

Đang suy nghĩ, chợt nghe Lục Giam nói: “Tổ phụ hỏi ta,nếu để Tam thẩm nương đi theo cùng nhau quản gia thì sẽ thế nào? Lấy hiểu biếtcủa ta đối với hắn, ta đoán kế tiếp hắn sẽ để Tam thẩm nương cùng các nàng quảngia. Ta đã tán thành.”

“Như vậy cũng tốt.” Lâm Cẩn Dung lập tức ý thức được,tin tức này đối với nàng mà nói là tin tức tốt, đối với nàng thập phần có lợi.Thứ nhất, người quá nhàn rỗi dễ dàng sinh sự, Đồ thị có việc làm, sẽ không cònnhiều tinh lực làm ầm ĩ, đồng thời tương đương với việc mâu thuẫn tập trung ởtrên người nàng đều chuyển dời đến trên người Đồ thị. Một người trường kỳ tự dokhông có quyền lợi, đột nhiên có cơ hội cầm quyền, sẽ thế nào đây? Quan hệ vidiệu cân bằng giữa Nhị phòng và Đồ thị tất nhiên sẽ bị đánh vỡ.

Thứ hai, Nhị phòng Tống thị, Tam phòng Đồ thị đều đứngra quản gia, theo lý Lâm Ngọc Trân là trưởng tẩu cũng nên xuất đầu lộ diện,nhưng trong kế hoạch của Lục lão ông, hiển nhiên không có Lâm Ngọc Trân, nàngmới là người đại diện cho Đại phòng tham dự cuộc đấu này. Có thể thấy, sau nàyLâm Ngọc Trân cùng Lục Vân bởi vì thực quyền trong tay nàng mà phải dựa dẫm vàonàng hơn.

Rõ ràng, Lục lão ông đây là muốn bắt tay vào thay đổivận mệnh nhất chi độc đại, duy ngã độc tôn của Nhị phòng. Lúc trước chưa từngphát sinh loại sự tình này, có lẽ là thời điểm khác biệt, bởi vì nàng dễ dàngtha thứ thoái nhượng, giả câm vờ điếc, mâu thuẫn chưa từng kịch liệt rõ ràng,lão gia không coi trọng đầy đủ, mọi người đều được chăng hay chớ. Đợi đến khicàng thêm kịch liệt, lão thái gia đã không còn biện pháp hữu hiệu khác, hoặc làtrong tay không có người hữu dụng. Lâm Cẩn Dung nhịn không được suy đoán, nămđó ở trong mắt của Lục lão ông, nàng là dạng người gì đây.

Không thể phủ nhận, hiện nay Lục lão ông thật sự coitrọng nàng, có thể nói, đều là vì chuẩn bị cho Lục Giam cùng Lục gia trongtương lai, không cần phải chém giết, chỉ dựa vào tượng phật như Lục lão gia, đãcó thể trấn trụ một phương. So với việc đợi đến tương lai hắn chết đi, tùy ý đểcon cháu mẫu thuẫn đấu đá nhau, không bằng thừa dịp hắn còn sống, trước đemthắng thua định ra, kẻ yếu thần phục trước người mạnh, người mạnh dẫn dắt kẻyếu tiếp tục tiến về phía trước. Lão thái gia suy nghĩ thật chu toàn, nhưng rốtcuộc, người tính không bằng trời tính, dù hắn lợi hại, cũng không ngăn nổi thờivận suy vi. Lâm Cẩn Dung cảm thán, đồng thời không khỏi có vài phần hâm mộ LụcGiam: “Tổ phụ đối đãi với chàng tốt quá.”

Ý tứ này thật rõ ràng, hắn không cần phải đi thêm mộtbước giải thích phân tích. Lục Giam không khỏi tán thưởng nhìn nàng: “Tổ phụnói nàng thực thông minh.”

Bất quá là không ở trong cuộc mà thôi. Lâm Cẩn Dungngầm tự giễu một phen, nói: “Chàng thấy, nếu thật sự như thế, Nhị thẩm nương sẽđể Tam thẩm nương quản cái gì?”

Hiếm khi thấy nàng có hưng trí, Lục Giam thích ý cùngnàng bàn luận: “Ta thấy rất có thể là một trong hai chuyện lúc trước nàng đã cựtuyệt. Mua sắm hoặc là quản lý khố phòng.”

“Rất có khả năng này.” Lâm Cẩn Dung đồng ý với lời củahắn, theo tính tình của bà bà nhi tức Nhị phòng, tất nhiên sẽ rất rộng rãi đemhai vị trí này ra cho Đồ thị quản. Bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể nhìn thấynhiều việc đáng chê cười, mới có thể tạo ra thêm càng nhiều mâu thuẫn xung đột.

Lục Giam có chút ngượng ngùng nói: “Ta mặc dù đồng ýTam thẩm nương giúp đỡ quản sự, nhưng không đồng ý nàng quản lý hai chuyệnnày.” Hai vị trí này đều là thực quyền kiếm được lợi, Tam phòng nghèo như vậy,ngày thường lại bị xa lánh, có thể tưởng tượng Đồ thị sau khi tiếp quản vị trínày sẽ là bộ dáng gì. Hắn không muốn nhìn thấy cái loại tình cảnh dọa ngườixuất hiện.

Hắn chú trọng mặt mũi, Lâm Cẩn Dung theo ý hắn nói:“Vậy chàng có thể cùng tổ phụ đề nghị một chút, để tổ phụ an bài. Dù sao ngườiTam phòng đứng ra quản sự, trong đó lại có hai vị trưởng bối, không thể giốngnhư chuyện của ta, để Nhị thẩm nương an bài được. Nhưng muốn làm cái gì, trướchết nên suy nghĩ cẩn thận.” Nàng đã dự đoán được, rất có thể Đồ thị sẽ tiếpnhận quản lý phòng thêu thùa, nàng cũng bị đẩy dời đi chỗ khác. Nhưng lần nàylại không thể so với lần trước, nàng cùng Nhị phòng đã không còn lựa chọn nàokhác ngoài việc công khai đứng ở mặt đối lập. Không phải ân oán cá nhân, mà làlập trường không giống nhau, không thể thoái nhượng.

Lục Giam hiển nhiên cũng nghĩ đến, lặng im một lát,đột nhiên thấp giọng nói: “A Dung, Tam thẩm nương như vậy……… Nàng vì sao cũngkhông nói xấu nàng một câu?”

Lâm Cẩn Dung không ngờ tới hắn đột nhiên hỏi vấn đềnày, nghĩ nghĩ, thản nhiên nói: “Ta cũng có cha mẹ, dù cho ta chán ghét phụthân, nhưng thời điểm đường huynh của ta chê cười hắn, Ngô Tương khinh thườnghắn, ta vẫn nhịn không được đặc biệt khổ sở.” Cho nên coi như hết. Giống nhưnăm đó, nàng thay Lâm Diệc Chi cùng Đào thị đã làm rất nhiều việc, có một sốviệc làm rất tốt, có một số việc làm chưa được ổn thỏa, nhưng thủy chung, hắnchưa từng nói xấu nhà mẹ đẻ một câu.

Nàng vẫn là lần đầu tiên nói với hắn về chuyện cha mẹrõ ràng như vậy, Lục Giam nhịn không được nắm tay nàng, thấp giọng nói: “ADung, rất nhiều chuyện chúng ta không được lựa chọn, nhưng về sau, còn nhiềuthời gian.” Lâm Cẩn Dung cười nhẹ, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ: “Đếnrồi.”

Hai người còn chưa vào cửa, chợt nghe bên trong vangthành một mảnh, Phương Trúc cười nói: “Thợ mộc bận việc đúng là thời điểm mấuchốt, vừa ầm ĩ lại bụi bặm. Nhị gia cùng thiếu phu nhân không ngại ra hậu viện,hậu viện thanh tịnh, đợi nô tỳ đi lấy nước ấm để pha trà.”

Tới nơi này để làm chính sự, sao có thể hưởng thụthoải mái? Lục Giam nhân tiện nói: “A Dung ra phía sau hóng mát đi, ta ở đâynhìn xem.”

Lâm Cẩn Dung nói: “Ta hiếm khi được đến một lần, saocó thể ra hậu viện trốn tránh nhàn rỗi? Không bằng chúng ta cùng nhau nhìn xem,ta cũng có thêm kiến thức. Chàng cần phải gắng hết sức a.”

Lục Giam cười rộ lên, tin tưởng tràn đầy nói: “Nàngyên tâm đi.”

“Tam gia nghe nói Nhị gia và Nhị thiếu phu nhân sẽtới, vốn là muốn chạy tới, nề hà trong cửa hàng có việc, không thể đến đây,liền để tại hạ cung kính bồi tiếp.” Lâm Thế Toàn đã tìm tiểu quản sự họ Tần đểquản lý trà tứ, Tần quản sự nghe tin vội vàng chạy ra tiếp đón Lâm Cẩn Dungcùng Lục Giam đi vào bên trong, nhất nhất xem qua.

Lục Giam chậm rãi đi một vòng, nói: “Hoa văn trang tríquá mức tinh tế, không phù hợp với phong cách của tiểu viện này, lúc này nênlấy phong cách cổ xưa làm chủ.”

Lâm Cẩn Dung tin tưởng ánh mắt hắn, liền lập tức saingười sửa lại. Lục Giam lại nói: “Phòng xá đúng là cũng gần giống như vậy, mấuchốt là ở trang trí. Vẽ tranh sơn thủy, bốn mùa danh hoa, danh hương……”

Đang nói, chợt nghe có người ở cửa cười nói: “Thật sựlà hiếm có!”

Hai người nhất tề quay đầu, đã thấy Ngô Tương cùng đivới đường đệ Ngô Hanh của hắn, cười dài đứng ở phía ngoài cửa.

Lục Giam bước lên phía trước thi lễ, cười nói: “Cácngươi sao lại tới nơi này?”

Ngô Tương nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, cườiđáp: “Ta đã sớm nghe Lâm Tam ca nói qua, nơi này muốn mở trà tứ hàng đầu ở Bìnhchâu, nhưng vẫn chưa có duyên nhìn thấy. Hôm nay nhàn rỗi, cùng lão Tứ đi dạogiải sầu. Đi đến tận đây, bỗng nhìn thấy xe ngựa nhà ngươi, hưng chí liền tiếnvào. Ai ngờ đúng là ngươi đang ở đây a.” Vừa nói, liền đập vào đầu vai Lục Giammột cái: “Không có tâm, về nhà rồi cũng không đi tìm ta.”

Lục Giam vội nói: “Ta hôm qua mới trở về nhà, vốn làngày mai sẽ đi tìm ngươi.” Ngô Tương bỡn cợt cười: “Thôi, nay ngươi không giốngnhư trước, đại ân nhân.” Lâm Cẩn Dung lợi dụng thời gian rảnh tiến lên cùnghuynh đệ hai người thi lễ, nói: “Phía sau có vườn nhỏ, rất thanh tịnh, khôngbằng ra phía sau ngồi xuống, ta sai người pha trà đưa trái cây lên.”

Ngô Tương nhân tiện nói: “Trước không vội, ta tò mò,cố ý đến nhìn xem. Các ngươi vừa rồi đang giảng giải sao?”

Lâm Cẩn Dung vội nói: “Đang nói về trang trí, Ngô Nhịca có ý kiến gì hay không?”

Ngô Tương vốn việc nhân đức không nhường ai: “Để tanhìn xem.” Nói xong quả nhiên hết nhìn đông tới nhìn tây, điều tra khắp chungquanh.