Thế Hôn

Chương 146: Lựa chọn



Ngày đầu hạ, tiếng ếch kêu ran. Qua thêm năm ngày,giun đất chui ra. Qua thêm năm ngày nữa, các loài dưa bắt đầu nhú lên.

Lâm Cẩn Dung thay đổi trang phục hè ngồi ngay ngắn ởbên cửa sổ nhìn kỹ sổ sách trước mặt, yên lặng tính toán chính mình còn có thểbỏ ra bao nhiêu tiền để mở cửa hàng. Cửa hàng này không hề nghi ngờ sẽ chiếmđược sự đồng ý và ủng hộ của Đào Thuấn Khâm, nhưng đồng thời, Đào thị quả nhiênkhông đầu tư tiền, cũng không cho nàng sử dụng đồ cưới. Nàng chỉ có thể dựa vàosố tiền riêng của nữ tử thoạt nhìn thực không ít nhưng trong quá trình vận dụngvào thực tế cũng không biết nên sử dụng hai ngàn tám trăm linh năm quan tiềnnày thế nào.

Nàng biết rõ ràng, việc mở cửa hàng sẽ gặp phải quẫncảnh, đầu tiên hương liệu quý trọng, cho nên số tiền này vốn không đủ; Tiếptheo cửa hàng mới không thể so sánh với cửa hàng lâu năm, vốn không có kháchquen, doanh thu rất chậm mới có thể thu về; Cuối cùng còn phải tích trữ hànghóa, lại là chi tiêu không nhỏ. Tiền thuê mặt tiền cửa hàng, rồi thuế má, thuênhân thủ, mua thêm quầy cùng các trang bị cần thiết, tiền thưởng chuẩn bị chonhững người liên quan, mỗi một sự việc phải suy xét kỹ lưỡng không thể nétránh, đợi đến lúc việc mua bán hương liệu tư nhân được công khai, nàng phảidựa vào tính toán tỉ mỉ của bản thân mới có thể chống đỡ vượt qua khó khăn.

Nàng nhớ rõ, quan phủ bỏ lệnh cấm buôn bán hương liệutư nhân nhanh nhất cũng là vào tháng bảy, trước hết trong số hương liệu bỏ lệnhcấm có mộc hương cùng đinh hương, nhưng tháng bảy cũng là lúc thời tiết nóngnực nhất, rất nhiều thương hành đều cố ý tránh khoảng thời gian này, nói cáchkhác, nhanh nhất cũng phải đến sau tháng tám, nàng mới có khả năng hoàn thànhsinh ý thứ nhất, kiếm được tiền tài đầu tiên.

Chỉ nghĩ thôi đã thấy khó rồi. Nàng hiện tại có hailựa chọn, thứ nhất là hướng Đào Thuấn Khâm chịu nợ tiền hàng, có lẽ sẽ mấtnhiều đợt, sau đó đợi cho lệnh cấm được bãi bỏ, nàng kiếm được nhiều tiền, cóthể hoàn trả lại cho Đào Thuấn Khâm và chứng minh cho Đào thị, cùng với Lâm ThếToàn thấy. Ưu điểm là kiếm tiền nhiều, kiếm tiền nhanh, có thể chiếm hết tiêncơ, đây chính là chỗ tốt của trọng sinh.

Thứ hai là không có tiếng tăm gì làm sinh ý nhỏ, thựckiên định dựa vào tài lực hiện tại mà buôn bán ít đi, khi thực lực dần lớnmạnh, chậm rãi sẽ làm to hơn. Ngay cả như vậy đến cuối cùng cũng vẫn khiếnngười chú ý, nhưng biểu hiện càng hợp lý, khuyết điểm chính là ở thời điểmngười khác kiếm được rất nhiều tiền, lại trơ mắt nhìn bọn họ cướp mất cơ hội,giành lấy khách nhân, mà nàng dùng hết khả năng tiêu tốn thời gian cùng tinhlực để phấn đấu cũng không thể đoạt về. Cũng chính là tuy rằng đã biết trướctiên cơ, nhưng không chiếm được tiện nghi.

Nên lựa chọn thế nào đây? Đáp án giống như là ở đây,nhưng cảm giác bức thiết cùng suy nghĩ của vận may lại tra tấn Lâm Cẩn Dung,làm nàng nhất thời không thể quyết tâm. Nàng đơn giản bỏ sổ sách đấy, ra ngoàivườn đi dạo.

Nàng trước hết là đến sân viện của Lưu Nhi, nơi đó chỉcó một tiểu cô nương khoái hoạt thích tươi cười cái gì cũng đều không hiểu,nhìn thấy nàng đều đem mọi đồ ăn ngon ra để chia sẻ còn có một con chó con, khiđi lúc la lúc lắc, khoái hoạt im lặng. Thật sự là nơi thích hợp nhất để tĩnhtâm.

Nhưng khi nàng đến nơi, mới được người tới báo, LưuNhi cùng con chó con đều được Lâm lão thái thái đang nhàn rỗi nhàm chán triệuhồi đến An Nhạc đường.

Đây chính là lần phá lệ đầu tiên, Lâm Cẩn Dung khôngkhỏi vài phần suy nghĩ: “Phu nhân biết chưa?”

Ma ma trông cửa cười nói: “Chính là phu nhân tự mìnhtới đón.”

Lâm Cẩn Dung liền dọc theo con đường đá phơi nắngtrắng bệch đi đến An Nhạc đường. Mới đến phụ cận, chỉ thấy Đô đô béo múp chạynhảy khắp nơi, vài tiểu nha đầu vỗ tay cười, thỉnh thoảng lại chạy ra vuốt venó, mà tiểu nha đầu tên Liễu Khê do Lâm Thế Toàn mua cho Lưu Nhi thì có chútbuồn bực ngồi xổm ở một góc, vô tình nghịch mấy hòn đá nhỏ trước mặt.

Lệ Chi liền hỏi tiểu nha đầu kia: “Liễu Khê, tiểu thưđâu?”

Tiểu nha đầu thấy Lâm Cẩn Dung cùng Lệ Chi, mắt sángrực lên: “Tiểu thư ở bên trong, Cô phu nhân không thích chó……”

Hóa ra Lâm Ngọc Trân đến đây, Lệ Chi điều tra nhìn vềphía Lâm Cẩn Dung, hỏi nàng có muốn đi vào không.

Lâm Cẩn Dung không hề dừng lại tiếp tục đi vào: “LiễuKhê trông nó, đừng để nó chọc phiền toái, có việc thì tiến vào tìm Lệ Chi.” Nếutrốn không xong, nàng sẽ không trốn tránh Lâm Ngọc Trân, cùng với hết thảyngười ở Lục gia.

Nữ quyến Lâm gia đang nghe Lâm Ngọc Trân oán giận:“Ngô Tương cũng đi khảo thí, không có lý do gì không thể đi, cho dù là khôngthi đỗ, làm quen một chút cũng tốt. Có mấy người vừa thi đã đỗ ngay đâu? Nhưnglão thái gia nói, nếu Chư tiên sinh đã nói như vậy, thì nên nghe theo lời củaChư tiên sinh. Con thật sự là không phục…… Cũng bị người khác cười đến chết.”

Lâm lão thái thái trầm ngâm nói: “Trầm ổn một chútcũng đúng, người như vậy còn nhiều mà. Lục Giam nghĩ thế nào?”

Lâm Ngọc Trân nói: “Hắn nói nghe theo lời của tổ phụcùng Chư tiên sinh. Hài tử này, ngày thường luôn phải cưỡng ép, lúc này lạithật nhu thuận. Người biết thì nói hắn trầm ổn, người không biết thì không biếtsẽ nói lung tung gì đây.” Nói đến đây, bất luận kẻ nào đều có thể nhận ra mụcđích của nàng. Lục lão ông đã quyết định, nàng là nhi tức căn bản không thể canthiệp. Nhưng nàng cảm thấy mất mặt, có Ngô Tương ở đó, nàng càng không thể nhẫnnhịn, cho nên khẩn cấp trước tiên thông báo ra ngoài, Lục Giam không tham dựcuộc thi không phải bởi vì sợ Ngô Tương, mà bởi vì hắn trầm ổn kiên định.

La thị liếc mắt một cái nhìn Lưu Nhi ngồi ở bên cạnhĐào thị, không có ý tốt nói: “Nếu Cô phu nhân thấy hẳn nên khảo thí, thì cứ đểTam cữu mẫu đi khuyên hắn, ta thấy Lục Giam rất nghe lời Tam cữu mẫu, nhất địnhcó thể sẽ tham dự.”

Lâm Ngọc Trân mặt lập tức trầm xuống, Lâm Cẩn Dungnghe thấy, bước chậm lại, nhất nhất hành lễ vấn an. Mọi người đều nhất nhất đáplại, bị nàng gián đoạn giữa chừng, lời nói mới đề cập cũng không tiện nhắc lại.Đặc biệt Lâm Cẩn Dung còn ngồi xuống bên cạnh Lâm lão thái thái, chủ động hỏi:“Cô cô, sao không thấy A Vân?”

Lâm Ngọc Trân đáp: “Thời tiết nóng quá, nàng có chútchịu không nổi, ta để nàng ở nhà nghỉ ngơi.”

Chợt nghe xa xa Lâm Lục ngồi ở bên cửa sổ lạnh lạnhnói: “Vân muội muội thân thể thật đúng là…… Mới chỉ là đầu hạ mà đã ngại thờitiết nóng bức, vậy một thời gian nữa phải làm sao bây giờ? Năm rồi cũng khôngthấy nàng như vậy, cô cô có muốn thỉnh đại phu cho nàng không?”

Lâm Ngọc Trân sắc mặt còn có chút khó coi, tức giậnnói: “Nàng vẫn khỏe. Cần gì gặp đại phu?”

Lâm Lục thản nhiên cười: “Đúng, nàng kỳ thật là tâm tưquá nặng. Cô cô nên khuyên nhủ nàng, bảo nàng đừng suy nghĩ nhiều, suy nghĩnhiều thương tâm cũng thương thân.” Lập tức trước khi Lâm Ngọc Trân bão nổiđứng dậy cáo lui: “Ai nha, đột nhiên nhớ tới còn có việc chưa làm xong……”

Kết quả trực tiếp chính là Lâm Ngọc Trân sắc mặt thậtlâu cũng chưa hết giận, La thị cũng không cảm thấy có lỗi hay có ý tứ giảnghòa, Chu thị đứng giữa kéo gần khoảng cách, nhưng không ai hưởng ứng.

Mọi người buồn bực ngồi một lát, La thị đột nhiên hỏi:“Tam đệ muội, muội mở cửa hàng hương liệu kia thế nào? Mấy ngày trước đây ta điqua gần đó, cố ý nhìn xem, thấy đã thu thập sạch sẽ, rất nhẹ nhàng khoankhoái.” Trong mắt nàng lóe tinh quang, khóe mắt liếc Lâm Cẩn Dung: “Nghe nói làTứ chất nữ nhi giúp đỡ quản lý? Cũng thật có năng lực, như thế nào, sinh ý đượckhông? Kỳ thật cũng không cần quá vội, chẳng phải vừa mới mở cửa hàng sao, mộtnăm rưỡi chưa thu được lợi cũng là điều bình thường, cần phải vững vàng mớiđúng.”

“Nhị bá mẫu nói đúng, vốn chỉ là nơi để an ổn cùng lâudài, mẫu thân không vội, ta cũng không vội.” Với một câu không có ý tốt của Lathị, khiến Lâm Cẩn Dung nháy mắt hạ quyết tâm. Nàng không có căn cơ. Nếu LụcGiam có thể nhẫn, có thể chờ, nàng vì sao không thể nhẫn, không thể chờ đây?Cần phải nắm nhanh thời cơ làm tốt hết thảy mới có thể nên chuyện, nhưng cũngphải nhẫn nại, thấy rõ khuyết điểm của mình, không vội vàng xao động. Nàng lạinhắc nhở bản thân, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi! Đợi đến khi về sau, căn cơchắc chắn, có thể thể hiện bản thân, nàng không vội! Cũng không thể gấp! Mụcđích kia, không phải nàng nâng bước hướng đến nó chạy như điên có thể đạt tới,nàng phải vững vàng đi từng bước một!

Lâm Cẩn Dung rộng mở trong sáng, cười hì hì đứng dậyđỡ tay Lưu Nhi: “Tiểu nha đầu buồn ngủ rồi, ta trước đưa nàng trở về.” Sau đóthân ái nóng bỏng cùng Lâm Ngọc Trân cáo biệt.

Đào thị thấy, lại là một trận vui mừng. Thấy nàng thậtsự càng ngày càng trưởng thành. Ngay cả Lâm Ngọc Trân thấy nàng bộ dạng hoanhoan hỉ hỉ, trong lòng cũng thư thái hơn nhiều, ngược lại thấy mẫu tử La thị dùthế nào cũng không vừa mắt.

Lâm Cẩn Dung không hề mê man, không hề cả đêm trằntrọc. Vì thế ngày hôm sau đưa thie cho Lâm Thế Toàn, dù có chút vội vàng xaođộng, lối chữ Khải viết ngoáy lại biến thành quy tắc ôn nhuận trăm hoa, Lâm CẩnDung lấy một loại ngữ khí bình thản, nói với hắn nàng đã viết thư gửi Đào ThuấnKhâm, muốn mua mộc hương cùng đinh hương.

Lâm Thế Toàn trừ bỏ tỉ mỉ để ý việc kinh doanh ra, thìcũng không còn lúc nào nhàn rỗi, chung quanh thăm viếng các lữ điếm của Bìnhchâu, qua lại với khách thương bắt chuyện kết bạn, cùng quan sai trong nha mônuống rượu nói giỡn, xưng huynh gọi đệ. Thỉnh thoảng cũng chạy đến các cửa hàngở Thanh châu, nếu giá thích hợp, sẽ không phiền toái Đào gia, tự mình nhậphàng.

Ngày bình thản an ổn trôi qua, tháng năm, Lâm Diệc Chithành thân, tân nương Bình thị không quen với cuộc sống Lâm gia, biểu hiện imlặng mà trầm mặc. Tháng bảy, trong lúc thân thích bằng hữu của Lâm phủ đồn đãirằng cửa hàng này của Đào thị phải bù tiền, sắp đóng cửa, thì triều đình thôngbáo bỏ lệnh cấm buôn bán hương liệu tư nhân, vì thế, không chỉ là Thanh châusôi trào, ngay cả Bình Châu cũng sôi trào.

Phàm là người có điều kiện mọi người đều muốn nắm lấycơ hội này, trước khi đại bộ phận khách thương ở phần đất bên ngoài tới, tậnlực mua nhập hàng hóa, sau đó qua tay kiếm giá hời, vài dược liệu phổ biến ngaytại chợ cũng ồ ạt bán hết. Lúc này, Đào thị rốt cục hỏi Lâm Cẩn Dung vẫn đangim lặng, không vội không nóng nảy: “Có muốn tìm cữu phụ con hỗ trợ không?”

Lâm Cẩn Dung chỉ hướng nàng cười nhẹ: “Con không cótiền, có thể bán được hàng tồn trữ là tốt rồi.”

Đào thị nói: “Ta có thể cho con tiền.”

Lâm Cẩn Dung rầu rĩ nói: “Vẫn là không cần khiến cữuphụ thêm phiền toái, cữu phụ cũng có việc phải lo.” Khoảng thời gian này, cũnglà đại nạn của Ngô thị. Ngô thị chết không phải chuyện xảy ra ngoài ý muốn,nàng căn bản không thể làm được gì, chỉ có thể lẳng lặng chờ, trơ mắt nhìn, tuyrằng không thể hỗ trợ, cũng nên tận lực giúp người Đào gia đỡ phiền toái.

Đào thị còn muốn khuyên nữa, chỉ thấy Lâm Cẩn Dungngẩng đầu lên nhìn nàng nói: “Nương, người có muốn đi thăm tỷ tỷ cùng Hoan Langkhông? Còn có cữu mẫu, không phải nói gần đây sức khỏe không tốt sao? Nay Ngũca đã thành thân, Ngũ tẩu cũng im lặng, Thất đệ ở chỗ Chư tiên sinh đọc sách,người cũng không còn nhiều việc phải quan tâm.”

Hoan Lang là nhũ danh của hài tử Lâm Cẩn Âm sinh ra,Đào thị còn chưa gặp qua, vì vậy có chút tâm động: “Ta đi hỏi tổ mẫu của con.”