Thế Hôn

Chương 130: Đông vũ



Sáng sớm, mưa phùn róc rách, a khí thành vụ.

Mưa còn đọng lại trên lá cây tí tách rơi xuống thànhgiọt nước, tảng đá bên đường được mưa gột rửa tỏa sáng, con đường nhỏ uyểnchuyển uốn lượn, có một người cầm chiếc ô lớn bằng thanh bố đang đi tới. Dưới ôlà nữ tử váy dài mềm mại, mái tóc đen mượt vấn kiểu đơn giản có cài một châusai bằng lưu ly tạo hình một đóa sơn chi ướt át kiều diễm, trên châu sai rủxuống những hạt châu giống như giọt mưa trong suốt, theo cước bộ vững vàng củanữ tử chậm rãi đong đưa, càng làm nổi bật da thịt như tuyết, mắt ngọc mày ngài.

Lục Vân đứng ở trên đường đi về phía An Nhạc đường,hơi hơi mị mắt, đánh giá Lâm Cẩn Dung đang chậm rãi đi về phía nàng. Cơ hồ độtnhiên trong lúc đó, nàng phát hiện nữ hài tử tử luôn trầm mặc ít lời, có thóiquen ngồi ở một góc nghe người ta nói chuyện, bị người hỏi đến, cảm thấy hứngthú mới có thể lộ ra một tia thản nhiên tươi cười giờ đã trổ mã thập phần đẹpmắt.

Lục Vân không nhịn được lặng lẽ túm góc áo tố cẩm sắcxanh nhạt trên người mình, chỉnh châu sai tạo hình thược dược bằng lưu ly màuhồng trên đầu một chút, sau đó thẳng chiếc eo nhỏ, hướng tới Lâm Cẩn Dung lộ ratươi cười sáng lạn đến tận cùng: “Tứ tỷ tỷ.”

Thấy là nàng, Lâm Cẩn Dung lông mày nhẹ nhàng nhíunhíu, trong mắt toát ra vài phần kinh ngạc, lộ ra một tươi cười có vài phần bấthòa: “Hóa ra là Vân muội muội, không nghĩ muội sớm như vậy đã tới đây.”

Lục Vân tất nhiên biết lúc này còn sớm, nàng bị tiếngmưa rơi làm cho ngủ không yên, rất sớm đã rời khỏi giường, tỉ mỉ thu thập hồilâu, mà trời vẫn còn chưa sáng rõ. Nàng chỉ chỉ thực hộp sơn son trong tay GiảnNhi nói: “Ta lại đây thăm ngoại tổ mẫu, trong nhà vừa mới làm chút bánh hoacúc, ước chừng là mẻ cuối cùng năm nay, đưa lại đây để mọi người nếm thử.”

“Đa tạ……” Lâm Cẩn Dung cười nói: “Nói vậy chắc hẳnmuội còn chưa dùng điểm tâm? Ta sai người đi nói với phòng bếp một tiếng, đưathêm một phần điểm tâm tới được không?”

Rất biết lễ, thật sự chu đáo, nhưng Lục Vân rõ ràng cảmthụ được vẻ bất cần không để ý – so sánh với các Lâm gia tiểu thư khác, Lâm CẩnDung đối với nàng không phải thực sự cảm thấy hứng thú, cũng không coi trọng.

Nàng vô cùng nghiêm túc đánh giá Lâm Cẩn Dung mộtphen, nói: “Cám ơn Tứ tỷ tỷ, ta đã dùng qua.” Đè thấp thanh âm, có chút độtngột cười: “Nghe nói cữu mẫu đã thay tỷ xem tướng người ta?”

Lâm Cẩn Dung lông may khẽ nhướn thành một độ congtuyệt đẹp, trong ánh mắt lộ ra vài phần ý cười: “Không biết.”

Nàng rõ ràng đã biết, nàng lại nói nàng không biết.Tựa như châu sai lưu ly trên đầu này, nàng cũng đã rõ ràng, Trường Thọ nói,chính là nàng thay Ngô Tương chọn, nhưng nàng cái gì cũng không nói, thậm chílà khinh thường nói ra. Lục Vân vẫn lộ ra một tươi cười sáng lạn: “Tứ tỷ tỷ, tađường đột hỏi một câu, mẫu thân ta luyến tiếc ta, cho nên mới muốn ở quê hươngtìm một mối hôn nhân cho ta, vì sao Tam cữu mẫu không tìm gần lại tìm xa, phóthác người ở Thái Minh phủ xem tướng cho tỷ? Chẳng lẽ nàng không đau lòng chotỷ sao? Bình châu, Thanh châu trong số những nhà quen biết, vốn không có ngườinào thích hợp sao? Rời nhà xa như vậy, tỷ có đành lòng không?”

Thân thích quả nhiên vốn không có bí mật, nếu đã biết,cũng sẽ không cố ý che giấu, Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Có lẽ nàng muốn náo nhiệtnơi nơi tìm kiếm. Hiện tại nói những lời này còn quá sớm, thật ra vẫn chưa cógì chắc chắn.”

“Đúng là nói giỡn.” Lục Vân ha ha cười: “Ai chẳng biếtThái Minh phủ giàu có và đông đúc, ở đó tài tử cũng càng nhiều? Tam cữu mẫucũng là thương tỷ.” Rồi thình lình chuyển biến đề tài: “Có thời điểm hình nhưta có một loại ảo giác, thấy Tứ tỷ tỷ hình như không thích ta cho lắm?”

Lâm Cẩn Dung ngoái đầu nhìn nàng, còn nghiêm túc giảithích: “Không thể nào, sao muội lại cảm thấy như vậy?”

Biểu tình rất nghiêm túc, còn nghiêm túc giải thích,nhưng không có sự kinh ngạc, thật sự là không thích, quả nhiên là không thích.Lục Vân rũ mắt xuống, thanh âm cứng nhắc: “Chuyện ở Bình Tể tự, ta rất khóxử……”

Lâm Cẩn Dung mặc dù kinh ngạc nàng lại chủ động cùngnhắc tới chuyện này, vẫn là an ủi nói: “Cho qua đi.”

Lục Vân chấp nhất nhìn nàng: “Thật sự có thể cho qua?”

Lâm Cẩn Dung lại lặp lại: “Cho qua đi.”

Lục Vân giương mắt nhìn bầu trời xám xịt, thấp giọngnói: “Tỷ thật sự cảm thấy Thái Minh phủ tốt sao?”

Nàng sáng nay biểu hiện rất kỳ quái, Lâm Cẩn Dungkhông hiểu sao cảm thấy bất an: “A Vân, muội có gì muốn nói thì trực tiếp nóiđi, ta không được thông minh như muội, đoán không ra.”

Lục Vân thu hồi ánh mắt, cười nói: “Không có gì. Tứ tỷtỷ cũng chớ nói mình không thông minh, có người khen tỷ văn chương thiên thành,trầm ổn nội liễm, khí độ như vậy, không phải muốn học là có thể học được. Cáctrưởng bối đều thực thích tỷ.”

Nàng thực sự không nhận ra có trưởng bối nào yêu thíchnàng. Lâm Cẩn Dung nhịn không được tự giễu cười: “Cái gì mà văn chương thiênthành? Đơn giản là vì ngốc, chuyên tâm chủ định thầm nghĩ làm tốt một việc, chonên trong lòng trong mắt cũng chỉ có việc đó mà thôi.”

Lục Vân tiến lên ôm chặt lấy cánh tay nàng: “Tứ tỷkhông cần khiêm tốn, bằng không sẽ khiến ta vô cùng xấu hổ. Vừa rồi không biếttại sao, ta chính là đột nhiên muốn cùng tỷ nói một chút chuyện trong lòng, tỷkhông chê ta phiền chứ?”

“Không có.” Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng nâng nâng cánh tay,Lục Vân cũng thu hồi tay. Hai người câu được câu không nói xong nhàn thoại, ởnửa đường lại gặp cặp song sinh, Lâm Thất vui mừng tùy ý đem tay áo chặn mưabụi, chạy đến dưới ô Lục Vân ôm lấy cánh tay nàng: “A Vân, sao giờ này muội đãđến? Đã lâu không gặp, thật nhớ muội.”

Lục Vân cũng ngọt ngào vui mừng tươi cười: “Ta khôngphải đã đến rồi sao?”

“Di, hôm nay muội thật đẹp. Dùng son chăng? Đẹp thật,mùi cũng thơm……” Lâm Thất líu ríu lôi kéo Lục Vân nói chuyện không ngớt.

“Các muội từ từ đi, ta đi trước.” Lâm Cẩn Dung hướngLâm Lục đứng một bên rụt rè mỉm cười nhẹ nhàng gật gật đầu, mang theo Lệ Chimột mình rời đi.

Lục Vân nhìn chăm chú bóng dáng nàng, xảo tiếu thảnnhiên hỏi Lâm Thất: “Tỷ không thấy Tứ tỷ tỷ hôm nay mới thật sự là xinh đẹpsao?”

Lâm Thất quay đầu nhìn thoáng qua, cười nói: “Rất ítthấy nàng mặc quần áo diễm sắc như vậy, bất quá cũng thật là đẹp mắt. A Vân,hôm nay muội tới đây có chuyện gì?”

Lục Vân nói: “Lại đây thỉnh an ngoại tổ mẫu, đưa tớibánh hoa cúc cho mọi người thưởng thức, Nhị cữu mẫu đâu?” Lại trêu ghẹo Lâm Lụcmột bên rụt rè: “Vài ngày không gặp, Lục tỷ tỷ dường như thay đổi thành ngườikhác rồi, đoan trang rụt rè như vậy, hay là không chào đón ta?”

Lâm Lục lúc này mới tiến lên, mỉm cười nói: “Nghĩ đếnmuội phải mấy ngày sau mới cùng cô cô đến. Mẫu thân ta ở ngay phía sau, có muốnchờ một chút không?” Chuyện La thị hôm qua đi tìm Lâm Ngọc Trân nàng đã biết,Lục Vân xuất hiện sớm như vậy, khiến nàng không khỏi đa tâm.

Lục Vân cười nói: “Được, vậy chờ một chút.”

Chỉ chốc lát, La thị quả nhiên đi lên, cười nói: “AVân sớm như vậy.”

Lục Vân cười thi lễ, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân cố ý saita tới nói với Nhị cữu mẫu, chuyện lương thực đã xong, Nhị thúc phụ ta ít ngàynữa sẽ xuất phát, người trực tiếp phái người đi tìm hắn là được, hắn sẽ an bàithỏa đáng. Nàng nhiều ngày tới sẽ bận bịu, vì vậy sẽ không thể tới đây.”

La thị nhất thời cười thành một đóa hoa: “Khiến nànglo lắng, biết nàng bận việc, ta cũng sẽ không khiến nàng thêm phiền toái, A Vânthay ta đa tạ nàng.” Dừng một chút, hai mắt nhìn quanh trái phải, thử nói: “Nóivậy không quá dễ dàng đúng không? Là tìm tổ phụ con nói chuyện chăng? Có gì khóxử hay không?” Tình hình Lục gia nàng cũng biết, Lâm Ngọc Trân sẽ không dễ dàngcùng mở miệng với Nhị phòng, vậy chỉ có cầu lão thái gia, nếu muốn đề cập đếnchuyện Lâm Lục, cũng chính là thời cơ tốt nhất, không thể không nhắc tới.

Lục Vân xinh đẹp cười: “Nhị cữu mẫu rất khách khí,thật sự có tìm tổ phụ của ta nói, nhưng không hề khó xử, mẫu thân ta mới vừanói, lão nhân gia đã đáp ứng.”

“Kia……” La thị vô cùng muốn hỏi Lục Vân, Lâm Ngọc Trâncó hướng Lục lão ông nhắc tới chuyện Lâm Lục hay không, Lục lão ông trả lời thếnào, nhưng cũng không tiện hỏi rõ, trong lúc do dự, chỉ thấy Lục Vân nghi hoặchỏi: “Nhị cữu mẫu còn có việc khác ư?”

La thị vội nở một nụ cười: “Không có. Hài tử ngoan,mẫu thân con còn tức giận không?”

Lục Vân trong mắt hiện lên một tia lo lắng, lập tứcngọt ngào nở nụ cười: “Không có, Nhị cữu mẫu yên tâm, mẫu thân ta chính là tínhtình không tốt lắm, kỳ thật không giận bao lâu, bằng không cũng sẽ không để tasáng sớm đến báo tin vui với Nhị cữu mẫu.”

“Vậy là tốt rồi.” La thị cẩn thận quan sát, nhưng thấytừ lúc bước vào, Lục Vân đối đãi với Lâm Lục cùng Lâm Thất vẫn thân thiết, thậmchí càng thân thiết hơn từ trước, trong lòng liền buông lỏng. Hẳn là không cógì trở ngại.

Mấy người vào An Nhạc đường, đã thấy đám người Chuthị, Đào thị, Lâm Ngũ đã sớm đến, Lâm lão thái thái đang cầm tay Lâm Cẩn Âm nóichuyện, thấy Lục Vân, đau lòng hướng nàng vươn tay: “Hài tử ngoan, làm khó consáng sớm trời mưa còn tới thăm ta, lại đây ngồi cạnh ta.”

Lục Vân cũng liền cười hì hì đi qua. Lâm lão thái tháilôi kéo nàng hỏi, vốn muốn an ủi nàng, nhưng trước mặt các nhi tức tôn nữ lạikhông tiện nói rõ. Chu thị liền cùng Đào thị nháy mắt, mọi người đứng dậy cáotừ, để Lục Vân cùng Lâm lão thái thái nói chuyện.

Thấy không còn người ngoài, Lâm lão thái thái ôm LụcVân vào lòng: “Hài tử ngoan, con phải chịu ủy khuất rồi.”

Lục Vân dùng sức mở to mắt, nhẹ nhàng đẩy Lâm lão tháithái: “Ngoại tổ mẫu chớ khiến ngoại tôn nữ thương tâm, ngoại tôn nữ căn bảnkhông để ở trong lòng. Nhưng thật ra mẫu thân có chút để bụng, lần sau ngoại tổmẫu nếu gặp mẫu thân, còn thỉnh người khuyên nhủ nàng.”

Lâm lão thái thái nhịn không được khen: “Hài tử ngoan,Ngô gia đó là có mắt không tròng.”

Lục Vân trầm mặc một lát, cười nói: “Ngoại tổ mẫu,chúng ta không đề cập tới chuyện này được không? Con ngồi chơi với người mộtlúc, rồi sẽ đi trở về.”

Lâm lão thái thái sao lại không đáp ứng? Tổ tôn haingười nói một ít nhàn thoại râu ria, thẳng đến khi rời đi, Lục Vân cũng khôngnhắc tới dự tính của Lục lão ông.

Lại nói đám người Chu thị ra khỏi An Nhạc đường, thấyLa thị rạng rỡ, Chu thị nhịn không được cười hỏi: “Nhị đệ muội đã gặp chuyệntốt gì sao? Nói ra cho chúng ta cùng cao hứng được không?”

La thị mang theo vài phần đắc ý nói: “Là có chuyệntốt, nhưng ta sẽ không nói với các tỷ muội.”

“Chậc…… Nhìn bộ dạng đắc ý này của muội ấy.” Chu thịcười, ngầm nhéo Đào thị một phen, thấy La thị dẫn cặp song sinh vui vẻ đi xa,mới thấp giọng nói: “Hơn phân nửa là hôm qua chạy đi gặp Cô phu nhân xin khoandung cầu tình đã thành công. Còn không biết nàng đã phải ăn nói khép nép thếnào đây.”

Đào thị mỉm cười: “Cũng vì nữ nhi mà.”

Chu thị phẫn nộ nói: “Cũng chỉ thấy nàng không có việcgì luôn thích gây chuyện thôi.”

Lâm Cẩn Dung ở một bên nghe, có chút đăm chiêu.