Thệ Bất Vi Phi

Chương 122: Phế bỏ



Edit: Docke

Ta mê hoặc hỏi: “Vì sao? Thái tử Tây Sở chẳng lẽ muốn cưỡng bức tướng quân phu nhân?”   

Lão cha nói: “Đương nhiên không phải… Năm đó, tiên hoàng của chúng ta, ờ, chính là lão hoàng thượng Tây Sở, kỳ thật đã bất mãn với thái tử từ lâu rồi. Thái tử mất mẹ từ nhỏ. Lúc ấy tiên hoàng độc sủng Lệ Phi, muốn phế bỏ thái tử. Triều đình đột nhiên nổi trận phong ba. Thái tử vì muốn bảo trụ ngôi vị thái tử, ngẫu nhiên biết được tướng quân phu nhân là tú nữ bỏ trốn của Đại Tề, mà hoàng đế Đại Tề đối với nàng lại nhớ mãi không quên. Thế nên đã nghĩ ra một biện pháp không thể tưởng tượng nổi, để ngăn cản tiên hoàng phế bỏ thái tử.”

Ta ngạc nhiên nói: “Biện pháp gì?”

Lão cha nói: “Hắn phái người truyền tin đến hoàng thượng Đại Tề. Nói rằng chỉ cần đại quân của Đại Tề đóng binh gây áp lực ở biên giới Tây Sở trong hai tháng, hắn sẽ lập tức đưa tú nữ mà hoàng thượng Đại Tề nhớ mãi không quên trở về Đại Tề…”

Ta lẩm bẩm nói: “Không thể ngờ được hoàng thượng của chúng ta, năm đó lại đê tiện đến mức như vậy. Vì muốn ngăn cản tiên hoàng phế bỏ thái tử mà nghĩ ra được chiêu này. Cứ như vậy, cả triều đình đều lo lắng việc biên cảnh. Tiên hoàng làm sao còn tâm tư nào mà đi quản phế bỏ cái gì nữa. Con nghĩ, hắn có được thời gian hai tháng này, tất nhiên sẽ chuẩn bị chu toàn…”

Lão cha gật gật đầu, nói: “Đúng vậy. Hai tháng sau, tiên hoàng băng hà, thái tử thuận lợi kế vị. Triều đình và hậu cung vào khoảng thời gian đó lại nổi lên một trận gió tanh mưa máu…”

Ta thấy lão cha đã đi lệch chủ đề quá xa rồi, vội kéo ông quay đầu lại, hỏi: “Tướng quân phu nhân chẳng lẽ thật sự đã bị thái tử đưa về Đại Tề sao?”

Lão cha gật gật đầu: “Hơn nữa, là phái võ lâm cao thủ lẻn vào phủ tướng quân bắt cóc phu nhân mang đi. Phu nhân mất tích một cách khó hiểu, tướng quân tìm mãi mà không biết được nguyên nhân. Làm sao có thể nghĩ đến chuyện này lại chính là do đương kim hoàng thượng mà hắn trung thành và tận tâm phò trợ, vì bảo trụ ngôi vị hoàng đế mà gây nên? Lúc ấy, khi tướng quân nghe được Diệp Bất Phàm nói ra tình hình thực tế, tức giận đến mức tung một chưởng đánh gãy cả chiếc bàn dài. Còn oán hận nói: hôn quân như thế, nếu không truất phế, bản tướng quân thề không làm người…”

Ta nói: “Thì ra tướng quân yêu vợ sâu nặng vô cùng, lúc này mới…”

Lão cha gật gật đầu: “Cả đời tướng quân kính yêu nhất chính là phu nhân của hắn. Biết phu nhân mình gặp phải kiếp nạn này, hắn làm sao không tức giận cho được? Đặc biệt là khi biết được phu nhân trở về Đại Tề chỉ vài năm sau lại chết ở trong cung, gia tộc cũng bị giết. Hắn làm sao có thể nhịn nổi cơn giận này đây?”

Ta nói: “Nếu nói như vậy thì ông hẳn là phải hận luôn cả hoàng thượng Đại Tề mới đúng chứ, vì sao?”

Lão cha thở dài: “Tình cảm con người thật sự rất phức tạp. Vua Đại Tề là người gián tiếp hại chết tướng quân phu nhân. Còn vua Tây Sở lại là người trực tiếp đưa tướng quân phu nhân giao vào tay địch. Ngươi nghĩ mà xem, nếu là ngươi, người mà ngươi hận nhất, là ai?”

Ta trầm tư một lúc thật lâu rồi gật gật đầu, nói: “Đúng vậy. Vết thương do kẻ thù gây ra vĩnh viễn cũng không thể nào khắc cốt ghi tâm như vết thương do chính người mà mình kính yêu gây ra. Một vì vua của một nước, người mà mình đã trung thành, tận tâm tận tụy đền đáp lại ngấm ngầm đối xử với mình như vậy. Con nghĩ, lúc ấy, nỗi oán hận của tướng quân đối với hoàng thượng Tây Sở còn kịch liệt gấp nhiều lần đối với hoàng thượng Đại Tề…”

Lão cha nói: “Cho nên, tướng quân lúc ấy liền cùng Diệp Bất Phàm ước định, chuẩn bị dẫn dắt mười vạn binh sĩ đầu hàng Đại Tề. Đồng thời, cũng tỏ vẻ bằng lòng mở phòng tuyến, để quân đội Đại Tề rộng đường mà vào, gồm thâu Tây Sở. Nghe được đến đó, ta rốt cuộc đã nhịn không được mà đi vào lều trại khuyên bảo tướng quân. Nhưng nói gì tướng quân cũng không thèm để vào tai, khư khư cố chấp. Trong lúc chúng ta cãi vã, Diệp Bất Phàm lại lẳng lặng bỏ đi. Lúc ấy, ta đang nổi nóng, khuyên tướng quân không được liền lao ra doanh trại. Tướng quân đã tưởng rằng ta muốn đem tin tức hắn phản quốc báo cáo lên triều đình, nên hạ lệnh cho binh sĩ chặn lại. Ta càng thêm tức giận, cướp lấy con Hãn Huyết bảo mã lao ra khỏi quân doanh. Nhưng không ngờ, chưa đi được bao xa, đã bị nữ tử kia dẫn người theo chặn lại…”

Ta nói: “Nữ tử đó có phải là trong tay cầm một trường kiếm màu bạc, võ công huy hoàng mãnh liệt, vô khổng bất nhập như thủy ngân hay không?”

Lão cha gật gật đầu…

Ta lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ thật sự là Thanh Loan tiên tử của Thanh Phượng Môn?”

Lão cha nói: “Liên tưởng đến người đã tiến vào doanh trướng của tướng quân, Diệp Bất Phàm, ta nghĩ có khả năng rất cao, nàng đúng là Thanh Loan.”

Ta nói: “Cha đánh nhau với Thanh Loan, còn thua kém một bậc, đúng không lão cha…”

Lão cha nói: “Người ta là cao thủ số một số hai của Thanh Phượng Môn, ta đương nhiên đánh không lại…”

Ta gật gù, tỏ vẻ đã hiểu, hỏi: “Vì sao con ngựa lão cha cưỡi bị người ta hạ độc mà cũng không biết. Lão cha, nghe nói năm đó, danh hào của người trên giang hồ cũng rất vang dội mà?”

Lão cha sợ run một chút, nói: “Tình thế lúc ấy rất khẩn cấp. Thanh Loan dẫn người đuổi theo phía sau ta. Ta còn hơi sức đâu mà lo lắng xem xét đến con ngựa nữa. Đương nhiên là cứ cưỡi lên mà chạy thôi. Lại không thể ngờ được. Người của Thanh Phượng Môn đã sớm động tay động chân trên mình ngựa rồi. Lúc ấy ta cũng lấy làm lạ. Vì sao ta cưỡi ngựa bỏ chạy mà bọn họ cũng không thèm đuổi theo. Hóa ra, bọn họ còn có một chiêu này…”

Ta nói: “Lão cha, cha xác định đúng là như vậy chứ? Không phải bởi vì Hãn Huyết bảo mã chạy quá nhanh nên người ta đuổi theo không kịp?”

Lão cha nghi hoặc nhìn ta: “Sao ta nghe tới nghe lui, cứ cảm thấy ngươi luôn muốn nói giúp cho Thanh Phượng Môn thế nhỉ?”

Ta vội nói: “Đương nhiên không phải. Chẳng qua con chỉ đưa ra những nghi vấn của mình mà thôi…”

Lão cha nói: “Những chuyện sau này, ngươi đều biết cả rồi đó, không cần ta nhắc lại…” Nói xong, ông thở dốc vài hơi. Ta vội rót cho ông một chén nước. Ông chậm rãi uống hết rồi nói: “Tiểu Tuệ, ngươi đừng kể chuyện này cho Minh châu. Minh Châu, đứa nhỏ này rất thật thà, nghe xong không biết trong lòng sẽ khó chịu thế nào đâu. Vi phụ cũng không nên đổ hết tức giận lên đầu nó. Tuy vi phụ bây giờ toàn thân đau ốm đều bắt nguồn từ chuyện cãi vã với tướng quân nhưng thật ra, nếu như lúc ấy ta đợi tướng quân nguôi ngoai bớt rồi từ từ khuyên giải hắn, có lẽ đã không xảy ra chuyện như vậy. Sau này ta lại nghe nói, tướng quân vẫn chưa phản bội Tây Sở, mãi đến mấy năm sau mới truyền ra chuyện đại tướng quân phản bội…”

Ta gật gù nói: “Nói vậy, tướng quân khi ấy đang trong lúc nóng giận uất ức, cho nên mới có quyết định sai lầm. Nhưng sau đó, cái chết của lão cha đã khiến ông từ từ tỉnh táo trở lại. Đúng rồi, nếu cha không chết, vì sao tướng quân lại tìm được thi thể của cha?”

Lão cha giận dữ nói: “Về sau ta nghe Bình Vương nói. Thanh Phượng Môn rải người ra khắp nơi tìm kiếm ta. Lúc ấy, Bình Vương cũng không mang theo bao nhiêu tùy tùng ngầm đến Tây Sở. Cho nên để miễn cùng bọn họ phát sinh xung đột, hắn đã tìm một thi thể có hình dáng gần giống vi phụ, rạch nát gương mặt rồi đặt ở trên đường. Có lẽ, cũng nhờ thế mà lừa được bọn họ bỏ đi!”

Ta gật gật đầu, trong lòng vẫn cứ có chút bất an, lại không biết bất an ở chỗ nào…

Nhìn thấy lão cha đã trải qua một cuộc nói chuyện khá dài, ánh mắt như nhắm như không, mệt mỏi không thôi. Ta hít một hơi, nói: “Lão cha, cha nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai con sẽ lại đến thăm người…”

Lão cha, ánh mắt tuy đã muốn nhắm tịt lại, nhưng vẫn giữ chặt lấy ta, nói: “Đừng đi, nha đầu. Vi phụ đã nhiều năm rồi không được gặp ngươi. Ở lại trò chuyện với ta đi…” Ngón tay ông nhọn dài, vô lực. Ta nhìn thấy, trong lòng lại dâng lên niềm chua xót.

Ta nghĩ, mặc kệ ông là người thế nào, nhưng ông đối với ta, thứ tình cảm cha con này, thủy chung luôn là thật sự…