Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 1004: Thích khách



CHƯƠNG 1001: THÍCH KHÁCH.

Chỉ là không biết lần này đến tột cùng đây là ý tứ của Ma Lặc Cát hay là Lý Khả Tú ý tứ, nếu như là ý tứ Ma Lặc Cát, thì rất dễ lý giải, Ma Lặc Cát thân là tổng đốc Thanh quốc, ăn lộc của vua trung quân là chuyện bình thường, bởi vậy cố ý đem hắn dẫn tới bên này với Tác Ngạch Đồ, xem như là đã làm xong một phương thế lực chiêu hàng.

Chẳng qua còn nếu như đây là ý tứ của Lý Khả Tú, thì có chút phiền phức rồi, thấy rõ lão cố ý để cho sứ giả hai nước đề phòng dò xét lẫn nhau, còn lão thì âm thầm tiếp xúc với thế lực khác.

Tống Thanh Thư đang suy nghĩ Lý Khả Tú cuối cùng sẽ có khuynh hướng lựa chọn thế lựci nào, đột nhiên nghe được tiếng cười của Tác Ngạch Đồ:

-Nhiều năm trước, ta đi sứ Kim quốc có cùng nguyên soái Đường Quát gặp mặt một lần, lúc đó đã phát hiện nguyên soái khí vũ hiên ngang bất phàm, cũng biết trước không phải vật trong ao, không nghĩ trong thời gian ngắn mấy năm, quả nhiên đúng như là ta phán đoán năm đó, Đường Quát huynh đã nhảy lên là đệ nhất nhân triều đình Kim quốc, tụ tập quyền hành quân chính trên một thân, bội phục,,, bội phục!
Tống Thanh Thư cũng rất là bội phục Tác Ngạch Đồ vô liêm sỉ, phải biết rằng mấy năm trước Đường Quát Biện tại Kim quốc chính là một nhân vật không có quan trọng gì, nếu không phải là do hắn dựa vào Hoàn Nhan Lượng mưu phản, mà ngồi thu ngư ông đắc lợi, thì há có thể có tới địa vị của ngày hôm nay?

Đường Quát Biện mặt râu quai nón, giống như con cá ngáp, làm cái gì mà khí vũ hiên ngang, nghi biểu bất phàm?

Tống Thanh Thư ứng phó rồi vài câu, thì nghe Tác Ngạch Đồ hưng phấn nói ra:

-Hôm nay ta cùng với Đường Quát huynh mới quen đã thân, chi bằng chúng ta kết bái làm huynh đệ cùng sinh cộng tử đi, như thế nào?

Nghe được câu này, Tống Thanh Thư thiếu chút nữa một ngụm rượu phun ra đến trên bàn đi, Tác Ngạch Đồ này thật đúng là một nhân tài, lão thấy người nào có tiềm lực thì liền kéo nhau kết bái, lúc trước với Vi Tiểu Bảo cũng thế, về sau với Tống Thanh Thư cũng thế, hôm nay Đường Quát Biện vẫn là như cũ cũng thế.
Nghe được Tác Ngạch Đồ nói, trên bàn một đám quan viên lập tức phụ họa:

-Tác đại nhân là tể tướng Thanh quốc, Đường Quát đại nhân là tể tướng Kim Quốc, chúng ta Thanh quốc cùng Kim quốc lại là hai quốc gia huynh đệ, hai vị kết bái đúng là thân càng thêm thân a.

"Thân càng thêm thân cái đầu quỷ các ngươi a!" Tống Thanh Thư trong lòng hận không thể bưng lên trên bàn thức ăn dán lên mặt bọn chúng, bất nếu tình thế này cự tuyệt, chẳng phải là triệt để đắc tội với đám quan viên Tác Ngạch Đồ sao?

Hiện giờ bất kể là Kim quốc hay là Thanh quốc, trên thực tế đều đã trở thành sản nghiệp của hắn, đương nhiên hắn không muốn chứng kiến hai cái sản ngiệp này ở giữa phát sinh cái gì bất hòa.

-Tác đại nhân đã nói lời như thế cũng hợp với lòng ta, sớm đã ngưỡng mộ Tác đại nhân, chúng ta cùng thiết lập hương án!
Tống Thanh Thư vừa cười vừa nói.

Kế tiếp hai người liền ở bên cạnh trên hương án kết bái huynh đệ, nghe được Tác Ngạch Đồ lời thề quen thuộc, Tống Thanh Thư trong lòng cười lạnh, kết bái thì kết bái, mình dùng danh nghĩa Đường Quát Biện, cái gì lời thề cũng không ứng đến trên người của ta.

Tống Thanh Thư đột nhiên nghĩ đến một việc, lần sau nếu gặp lại Ô Vân Châu, đến tột cùng là xưng hô đại ca hay là hô thúc thúc đây? Nghĩ đến đến lúc cô nương kia kia xoắn xuýt, Tống Thanh Thư có chút mỉm cười.

Hai người kết bái xong, thái độ của Tác Ngạch Đồ đối với hắn càng thêm nhiệt tình chút ít, bồi tửu những càng là ân cắt tới cực hạn, một phen ăn uống linh đình tận hứng ..

Tiệc tan, Tống Thanh Thư cùng Tác Ngạch Đồ đều uống đến say khướt đấy, có nha hoàn đỡ vịn hai người đi nghỉ ngơi, quan viên Dương Châu thu xếp Tống Thanh Thư cùng Tác Ngạch Đồ đều ở tại bên trong nha môn Hoài Dương, một ở tại Đông viện, một tại Tây viện.
Sau khi nha hoàn lui xuống đi sau, Tống Thanh Thư bỗng nhiên đứng dậy, hai mắt thanh minh, trên mặt đâu còn có nửa phần thần thái say rượu.

Tống Thanh Thư cười thầm, sau đó ra mệnh lệnh cho thị vệ của mình không cho phép bất luận kẻ nào tiến gian phòng, nếu không thì cứ gϊếŧ chết bất luận tội.

Tống Thanh Thư liền gỡ xuống mặt nạ Đường Quát Biện, khôi phục lại tướng mạo sẵn có, lặng lẽ rời khỏi nha môn..

Sau đó, Tống Thanh Thư trực tiếp nhắm đến phương hướng đề đốc phủ của Lý Khả Tú tiến đến, trước đó hắn đã lặng lẽ phân phó thuộc hạ tìm hiểu vị trí của đề đốc phủ rồi…

Tiến vào Dương Châu, Tống Thanh Thư ngạc nhiên phát hiện Lý Khả Tú thái độ mập mờ khó hiểu, cũng không biết lão chính thức có tâm ý như thế nào, còn chi bằng âm thầm đi điều tra đề đốc phủ, nếu là có thể gặp được Lý Khả Tú thì tốt, cho dù là không chính thức lôi kéo được được lão và Lý Nguyên Chỉ, thì tâm sự cũng được, cũng có thể nói bóng nói gió ra một ít điều gì đó.
Trong đầu hiện ra Lý Nguyên Chỉ bộ dạng tinh quái, Tống Thanh Thư mỉm cười, nhớ lại Tử Cấm Thành, rồi đến Kinh Thành phát sinh đủ loại chuyện, hai người cũng coi như cùng chung hoạn nạn, giao tình qua mệnh, cũng không biết lâu như vậy vị cô nương kia trổ mã đến cỡ nào rồi.

Còn có Lạc Băng, cũng không biết nàng gặp lại mình, thì cao hứng hay là sợ hãi?

Rất nhanh Tống Thanh Thư đến phụ cận đề đốc phủ, tìm một nơi vắng vẻ, mũi chân điểm một cái liền phóng vào.

Hơi chút ngừng chân một lát, tránh né đám quân thủ vệ tại đây, liền phân biệt ra được nhà gia chủ Lý Khả Tú ở nơi đó, phòng của tiểu thư Lý Nguyên Chỉ ở nơi nào..

Tới trước gian phòng Lý Khả Tú điều tra, không ngoài sở liệu, Lý Khả Tú quả nhiên không có ở đây, tại trong phòng của lão dò xét một phen, cũng không tìm được cái gì có giá trị, Tống Thanh Thư đành phải bất đắc dĩ hướng bên trong chỗ sân nhỏ tìm kiếm.
Bất quá dạo qua một vòng, Tống Thanh Thư cũng phát hiện Lý Nguyên Chỉ bóng dáng cũng không thấy, đừng nói Lý Nguyên Chỉ, ngay cả cơ thϊếp của Lý Khả Tú cũng nhìn không thấy một ai, chỉ có một ít nha hoàn, lão mụ ở tại bên trong chính giữa...

"Hôm nay thành Dương Châu bên trong sóng cả biến hoá kỳ lạ, xem ra Lý Khả Tú dụng tâm kín đáo lo lắng cóp người đối với người nhà của lão ra tay, nên dứt khoát đem cả nhà đến trong quân doanh rồi.

Tống Thanh Thư trầm ngâm một lát, liền đoán được tâm tư Lý Khả Tú .

Tống Thanh Thư đành phải hồi phủ, không chưa rõ ràng lắm vị trí Giang Nam lục doanh, thứ hai quân doanh thủ vệ nghiêm ngặt không giống như là các phủ đệ, nếu không cẩn thận thì dễ bị bại lộ, hắn thì mới đến, nên chưa muốn gây ra động tĩnh lớn..

-Có thích khách!

Giữa bầu trời đêm yên tĩnh, đột nhiên xẹt qua tiếng gọi.
Tống Thanh Thư cả kinh, bản thân trên đường đi mình rất cẩn thận, làm sao có thể bị phát hiện?

Hắn rất nhanh kịp phản ứng, thích khách cũng không phải hắn, bởi vì lúc này thích khách đang hoảng hốt chạy bừa xông vào cửa, vừa vặn đụng phải hắn trức ngực hắn…

"Là một nữ thích khách?"

Trong nháy mắt đó xúc cảm mềm mại ở trước ngực hắn làm cho Tống Thanh Thư trên mặt nổi lên một tia vui vẻ cổ quái.