Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 317: Huyết Kiếm



Tịnh Tân tưởng rằng bản thân đã giết chết Nhất Uy khi nhấn chìm cậu bên trong dòng chảy đầy dung nham của mình, gã tin rằng không một ai có thể chịu được sức nóng của dung nham cho dù đó là một phượng hoàng lửa đi nữa. Nào ngờ được rằng Nhất Uy đã vội tạo ra một lằn chắn bằng phượng khí đủ ngăn không cho dung nham chạm vào người mình. Cậu thoát khỏi dòng chảy một cách thần kì bằng cách bay xuyên thẳng qua lớp dung nham kia.

Kim Quy kiếm phát ra thần khí màu xám tro, kết hợp với phượng khí của Nhất Uy chém nát dòng sông dung nham kia. Thần khí chém xa đến mức khiến Tịnh Tân bị trọng thương một đường dài thẳng đứng ngay trước ngực.

Tịnh Tân biết không thể nào tiếp tục dùng dung nham đả thương Nhất Uy nữa, chỉ tổ giúp cậu cũng cố sức mạnh của phượng khí mà thôi. Gã thu hồi cây phất trần màu đỏ rực của mình, biến nó thành một thanh kiếm đỏ rực. Gã vung kiếm chém vào đỉnh đầu của Nhất Uy. Gã không cảm thấy vết thương trên ngực mình đang bắt đầu trở nên ghê rợn một cách bất thường: nó lở loét và bắt đầu lan rộng sang hai bên (trong khi gã là một người có sức mạnh của lửa, lại như đang bị bỏng do lửa gây ra).

Nhất Uy dùng kiếm đỡ lại. Khí tức của hai thanh kiếm khi chúng chạm vào nhau tạo ra một luồng sáng xám và đỏ bao trùm cả một khoảng trời xung quanh đó. Ngay cả Vô Ảnh và Tịnh Uyển ở phía kia cũng bị khí tức của chúng thu hút. Cả hai cùng nhìn về phía Nhất Uy, Vô Ảnh hơi lo sợ cho Nhất Uy, nhưng anh không thể đến giúp cậu được.

Vô Ảnh biết rằng Nhất Uy đang dùng cả phượng khí lẫn thần khí bên trong. Điều đó sẽ khiến cậu ấy kiệt sức nếu không biết cách khống chế hai luồng sức mạnh ấy. Cậu sẽ trở nên giống Trúc Chi: Bất tỉnh và khó có thể cứu được.

Tịnh Uyển múa kiếm bên cạnh Vô Ảnh nhìn thấy cảnh tượng đó cũng hơi rùng mình, ớn lạnh. Ả biết kiếm thuật của Tịnh Tân đến đâu, mặc dù không thể so với ả, nhưng với một tên nhóc con thì không thể nào có chuyện gã sẽ thua được. Nhưng thằng nhóc ấy đỡ được nhát kiếm hiểm, lại còn phát ra khí tức kì lạ như vậy, ả không chắc gã sẽ thắng được thằng nhóc ấy dễ dàng đâu.

Dù vậy, Tịnh Uyển vẫn nói đầy khinh bỉ:

“Thằng nhóc ấy không bao giờ thắng được Tịnh Tân đâu. Cái tên đầu hói ấy vẫn chưa dùng hết sức thôi.”

Vô Ảnh cười cợt đáp trả:

“Chưa chắc. Thằng bé Nhất Uy nhà ta cũng không phải dạng tép riu, cô bé à. Thanh Kim Quy kiếm chỉ mạnh nhất khi ở trong tay nó thôi. Cô em có muốn cá với ta xem hai người kia ai sẽ thắng hay không?”

“Đừng có tự tin quá như vậy.”

Giọng nói của Tịnh Uyển không còn chút khinh thường nào cả, thay vào đó là một chút run sợ. Kim Quy kiếm là một thanh kiếm mạnh thế nào không phải ả không biết. Ả chỉ sợ thần kiếm xuất kích, đến khi đó Tịnh Tân không chỉ đánh với thằng nhóc mà còn đánh với cả một thần kiếm uyên bác nhất mà ả từng được biết.

Tịnh Uyển luôn muốn sở hữu thanh Kim Quy hơn là Hắc Bạch kiếm của ả. Ả biết thanh kiếm của Quỷ có quyền năng bậc nhất, kế đến là thanh Nhị đệ của Mạnh Quân, thanh kiếm thứ ba có sức mạnh vượt trội chính là Kim Quy kiếm. Ả còn biết đến một thanh kiếm đứng hàng thứ tư có tên Huyết kiếm, rồi mới đến hai thanh Hắc Bạch kiếm trong tay của ả. Thanh kiếm được tạo ra từ cây phất trần của Tịnh Tân không thể nào so bì với Kim Quy kiếm được. Ả chỉ hy vọng chiêu thức lẫn kinh nghiệm giết chóc sẽ khiến Tịnh Tân ở thế thượng phong so với Nhất Uy mà thôi.

Tịnh Tân liên tiếp chém vào Nhất Uy, nhưng đều bị thanh Kim Quy cản phá thành công. Việc không đụng vào được một sợi tóc của Nhất Uy cũng khiến gã bực bội, ảnh hưởng đến tâm lý ít nhiều. Gã bắt đầu trở nên hấp tấp, không suy nghĩ thấu đáo, trong đầu chỉ xuất hiện duy nhất một ý niệm: Giết được Nhất Uy càng nhanh càng tốt. Mà gã lại không biết rằng: Mất bình tĩnh cũng khiến đối thủ có cơ hội tìm ra sơ hở của mình.

Nhất Uy là một người nhanh nhạy và quan sát tỉ mỉ vô cùng. Cậu nhận thấy người đàn ông kia đang mất bình tĩnh, vung kiếm trở nên loạn xạ mà không hề chứa một chút sát thương nào. Số trận tử chiến của cậu có thể không bằng gã, nhưng cậu biết rằng tâm lý phải vững thì mới có khả năng đọc được hành động của đối thủ. Mà chuyện đọc ra chiêu thức cũng như tâm trạng của đối thủ quan trọng ra sao.

Nhất Uy thấy chuyện mà Tịnh Tân không thấy: Vết thương trên ngực ảnh hưởng rất nhiều đến gã, mà hầu như gã vẫn chưa nhận ra điều đó. Cậu quyết định tấn công vào chổ hiểm. Khi gã lao mũi kiếm đến gần mi tâm của cậu, câu giả vờ chới với không tránh được đòn hiểm. Chờ cho đến khi Tịnh Tân lao đến thật gần, mới cúi người chém ngang giữa ngực của gã.

Tịnh Tân gào rú như điên. Dĩ nhiên lúc này gã đã nhận ra cơn đau truyền tới giữa ngực không chỉ bởi vì nhát chém ban nảy. Gã sờ vào ngực mình. Gã chứng hửng hơi hoang mang, vết bỏng càng lúc càng lan rộng như đang trúng độc, kết hợp với nhát kiếm ban nảy khiến gã trông be bét máu. Gã phải dùng cây phất trần bám vào nền đất mới đứng vững được.

Tịnh Tân còn chưa kịp hết bàng hoàng, Nhất Uy đã lao thẳng về phía gã với tốc độ như tên bắn khác, khiến gã còn chưa kịp nhận biết chuyện kế tiếp sẽ xảy ra là gì đã thấy cậu đứng ngay trước mặt của mình. Gã chỉ kịp cảm nhận thứ gì đó sắt bén đâm vào trái tim của mình. Gã mở to mắt, há hốc mồm nhìn khuôn mặt đang cười của Nhất Uy, rồi khụy chân xuống đất, chết tươi.

Nhất Uy vừa kết liễu được Tịnh Tân cũng cạn kiệt sức lực mà ngã xuống đất. Thần khí lẫn phượng khí xung đột kịch liệt bên trong cơ thể của cậu, như hai con quái vật đang đánh nhau bên trong cơ thể cậu. Nhất Uy đau đớn buông Kim Quý kiếm xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, coi bộ như sắp chết đến nơi.

Nhất Uy cảm thấy may mắn khi hạ được Tịnh Tân trước khi hai luồng khí bên trong cơ thể bắt đầu đánh nhau. Tịnh Tân thua Nhất Uy không phải do gã yếu hơn cậu mà do gã mất bình tĩnh trước cậu. Gã có rất nhiều cơ hội áp chế cậu, nhưng gã quá vội vàng, quá ham thắng thua mà suy nghĩ không thấu đáo. Cậu ngất lịm đi sau khi đã phun ra một ngụm máu khác.

Tịnh Tân nằm đó, mắt vẫn không thể nhắm lại, trên khuôn mặt vẫn còn vương chút hoang mang tột độ.

“KHÔNG, TỊNH TÂN, KHÔNG...”

Tiếng hét kinh hoàng kia là giọng của Tịnh Uyển. Ả không tin nổi, ả không tin Tịnh Tân lại nằm gục dưới chân một thằng nhóc. Mới trước đó gã còn hung hăng suýt nữa đã giết chết Nhất Uy cơ mà. Ả mặc kệ Vô Ảnh – người đang chiến một trận sống chết với ả, ả xuống dưới, muốn kết liễu Nhất Uy thay Tịnh Tân.

“Ta sẽ giết ngươi.”

Tịnh Uyển hành động nhanh đến mức Vô Ảnh chỉ thấy một vệt sáng nhỏ vụt xuống ngay chổ Nhất Uy. Đến khi anh phát hiện ra vệt sáng đó chính là ả mới tá hỏa bay xuống chặn đứng mũi kiếm của ả.

“Muốn giết thằng bé cũng phải bước qua xác của ta đã.”

Vô Ảnh gạt thanh kiếm của Tịnh Uyển sang một bên, ánh mắt đã khác hơn lúc nảy: Sắt lạnh và không hề có chút đùa cợt nào. Anh đời nào cho ả có cơ hội làm hại Nhất Uy. Thằng bé đã kiệt sức trong trận chiến của chính mình, có khi thằng bé đang chịu cơn đau hành xác từ trong cơ thể. Vừa hay, Vô Ảnh có thêm động lực chiến thẳng ả đàn bà này.

Tịnh Uyển ném ánh mắt tàn độc vào Vô Ảnh, như thể chính anh mới là người giết chết Tịnh Tân, chứ không phải Nhất Uy. Ả mặc kệ, ả muốn ai đó phải trả giá cho cái chết của gã, Vô Ảnh chết cũng khiến đám người kia đau khổ giống như ả bây giờ. Được lắm, vậy thì ả phải khiến Vô Ảnh đau đớn, hoặc chết như Tịnh Tân.

Thú thật, ả và Tịnh Tân không mấy hòa thuận, giữa ả và Tịnh Mẫn mới có thứ gì đó với nhau. Nhưng không phải vì vậy mà ả không coi trọng, không xem gã là bạn. Tịnh Tân vẫn là chiến hữu của ả. Và khi nhìn chiến hữu của mình chết ngay trước mặt mình, nỗi khát khao trả thù bùng dậy. Ả tung người lên cao, múa kiếm về phía Vô Ảnh.

Cả hai thanh kiếm va chạm nhau rất nhanh và dứt khoát. Tịnh Uyển chém liên tục vào người Vô Ảnh và anh cản phá rất khó khăn. Tuy vậy, anh vẫn cản được hết tất cả đòn của ả.

Tịnh Uyển biết rằng cho dù cả hai đánh nhau đến cạn kiệt sức lực cũng không giết được Vô Ảnh ngay được. Người đàn ông trước mặt ả có thần khí, thanh kiếm lưỡi hái của anh còn phát ra kiếm khí kì lạ. Càng va chạm với thanh kiếm của ả, thanh lưỡi hái càng như có thêm nguồn sức mạnh.

Tịnh Uyển bắt đầu tách một thanh kiếm thành hai thanh kiếm trắng và đen như khi bắt đầu chiến đấu với Vô Ảnh. Ả tạo ra một cơn lốc đầy dao lao vào Vô Ảnh. Chúng cắt đứt da thịt của anh, tạo thành những vết rạn chằn chịt trên khắp người của anh, khiến máu của anh nhuốm đầy thanh lưỡi hái.

Thanh lưỡi hái vừa như được uống máu của Vô Ảnh thì trở nên khác biệt hẳn. Nó tạo một luồng sáng màu đỏ bao quanh Vô Ảnh và nâng anh lên cao. Tịnh Uyển kinh ngạc nhìn một hồi lâu vẫn không chớp mắt. Ả vừa nhận ra điều gì đó mà khuôn mặt trở nên cứng đờ như vừa bị ai đó đấm vào mũi.

Vô Ảnh dùng thanh kiếm rạch một đường dài trên tay của mình. Anh trở nên hung hăng và lao xuống chổ Tịnh Uyển đang đứng, dùng một đòn vô hình đánh ả ngã ra phía sau. Ả rên rỉ:

“HUYẾT KIẾM.”

Tịnh Uyển đoán không sai. Thanh lưỡi hái nằm trong tay Vô Ảnh chính là thanh Huyết Kiếm mà ả vẫn luôn khao khát có được sau khi không có cơ hội chạm đến Kim Quy kiếm. Sỡ dĩ người ta gọi nó là “huyết kiếm”, bởi vì chỉ khi thanh kiếm uống máu chủ nhân của nó, nó mới trở nên bất bại, mới phát huy thần kiếm. Thanh lưỡi hái vừa uống máu Vô Ảnh liền trở nên kì quái, ả liền nhận ra nó chính là thanh kiếm huyền thoại. Ả vừa có chút căm tức Vô Ảnh, vừa có chút vui mừng. Bởi vì chỉ cần giết được Vô Ảnh, ả sẽ trở thành chủ nhân của Huyết kiếm. Ả phải làm gì đó, ả biết mình phải khiến tên này phân tâm mới có thể hạ được.

Tịnh Uyển ném một loạt phi tiêu về phía Nhất Uy. Và ả đã thành công khiến Vô Ảnh phân tâm, anh đã bay đến cản tất cả phi tiêu để rồi trúng một nhát kiếm vô hình của ả. Nhát kiếm xuyên qua bụng của Vô Ảnh khiến anh ngã nằm lên người Nhất Uy.

Vô Ảnh phun ra một ngụm máu tươi, máu văng lên ướt hết khuôn mặt đẹp đẽ của Nhất Uy. Anh đã sợ hãi như thế nào khi tưởng tượng mình sẽ bay đến muộn một chút. Anh làm sao ăn nói với mọi người nếu Nhất Uy bị giết ngay trước mũi của mình.

Ả đàn bà Tịnh Uyển kia quá hèn hạ. Ả đã lôi một người không còn khả năng chiến đấu như Nhất Uy vào trận chiến của cả hai, như vậy công bằng ư? Và anh chợt nhận ra làm sao anh có thể buộc đối thủ của anh trở nên công tâm trong trận chiến giauwx hai phe được.

Vô Ảnh chỉ còn biết hét vào mặt Tịnh Uyển:

“Ngươi quá hèn hạ.”

Tịnh Uyển vừa hướng mũi kiếm vào giữa ngực Vô Ảnh vừa nói:

“Ngươi không thể vừa đánh thắng ta vừa bảo vệ thằng bé đó đâu.”