Thánh Đường

Chương 347: Phong thái một kiếm



“Đệ tử minh bạch.” Vương Mãnh gật gật đầu, hắn đã tới đây một lần rồi, kết quả còn bị không để ý tới, đúng là trần trụi xem thường.

Vương Mãnh hai mắt đốt lên, đối diện, Dịch Phàm có chút buồn cười, cái này thì có cái gì chứ, ở trong mắt mấy vị phía trên, môn phái bài danh hơn năm mươi quả thực có thể không đếm xỉa.

Nhưng Dịch Phàm dù sao xuất thân danh môn, y nguyên bảo trì lễ tiết, “Mời.”

“Mời!” Vương chân nhân dưỡng thành một cái thói quen, chuyên phụ trách các loại bệnh xem thường, mắt kém.

Vụt...

Dịch Phàm trường kiếm ra khỏi vỏ, theo chuôi kiếm đến mũi kiếm, bảy ngôi sao trông rất sống động.

Nguyên lực chỉnh lý đồng thời cũng bắt đầu, nhìn ra được nơi này tuyệt đối nguyên lực ngang nhau.

Loại biến hóa này đối với Dịch Phàm ảnh hưởng không lớn, nguyên khí dũng mãnh vào thất tinh trên thân kiếm, bảy ngôi sao giống như kích hoạt lên vậy, đây là thượng đẳng Tiên Kiếm.

Vương Mãnh nắm Đoạn Thiên Nhai, dần dần tiến nhập trạng thái chiến đấu, trước mắt của hắn không có đối thủ, là Mạc Sơn, là Vọng Thiên!

Hắn muốn chỉ là cảm giác.

Dịch Phàm cũng có chút kỳ quái, đối thủ như là đang nhìn hắn, nhưng cũng như không nhìn vậy.

Chẳng lẽ là sách lược?

Nhưng mà loại ý niệm do dự này chỉ chợt lóe lên trong đầu Dịch Phàm, khí thế!

Vương Mãnh trên người tản ra một loại khí thế kỳ lạ, loại khí thế này làm cho Dịch Phàm hiểu được một điều, đối thủ là không nhìn hắn, đây là một loại tự tin hoàn toàn không nhìn đối thủ của hắn?!

Dịch Phàm không biết là dở khóc dở cười, dường như phải ngược lại mới đúng, Vương Mãnh này khí thế quả nhiên không tầm thường.

Hai người khí thế luân chuyển kéo lên, thân là Thanh Vân tông cao thủ, Dịch Phàm tiêu chuẩn tất nhiên là không cần phải nói, vững vàng ngăn chặn Vương Mãnh.

Năm vị viện trưởng cũng nhìn xem, đây là một trận quyết đấu tiêu chuẩn kiếm tu, đồng dạng nguyên lực, nhưng Thanh Vân tông đệ tử sao lại không bằng một tiểu tử vô danh tiểu tốt như vậy chứ, Thánh tu hệ liệt trên phương diện tu dưỡng từ trước đến nay là xuất chúng nhất.

Hai người khí thế đã muốn tích lũy đến điểm tới hạn, mà lúc này Dịch Phàm đã hoàn toàn chiếm cứ thượng phong.

Trong mắt chợt lóe sáng, thất tinh trên thân kiếm hóa thành bảy ngôi sao từ trên cao đi xuống bắt đầu loang loáng.

Thất Tinh Liên Động, Thất Tinh Tỏa Tâm Trảm!

Sáng chói hào quang tách ra, mũi kiếm lóe ra pháp trận, kiếm khí cuồng bạo ra với quy mô lớn.

Kiếm pháp cũng là một loại pháp thuật, còn chân chính kiếm pháp đều có pháp trận phụ trợ, đây là một độ cao mới, chỉ có như vậy mới có thể phát huy lực công kích của kiếm khí đến mức tận cùng.

Đây là Thanh Vân tông!

Đỗ Kình Thiên khóe miệng nổi lên vẻ tươi cười, đây là chênh lệch về chất!

Khí thế bị đè lại, tiểu tử này chỉ sợ có thể công kích được hay không cũng là một vấn đề.

Nhưng mà cũng không có lại để cho Đỗ Kình Thiên chờ lâu, đáp án đã đi ra.

Đoạn Thiên Nhai bỗng nhiên giết ra.

Nhất Kiếm Đoạn Thiên Nhai!

Sát ~~~~~~

Ầm..

Đó là một đạo quang mang đẹp mắt, trước mặt nó, hoa lệ Thất Tinh Tỏa Tâm Trảm thoáng cái tinh quang ảm đạm.

Ngôi sao há có thể cùng trăng sáng tranh nhau phát sáng!.

Ba ba...

Ầm...

Kiếm khí bay ra, Vương Mãnh thậm chí không có truy kích, một kiếm này là đủ rồi!

Dịch Phàm kiếm khí hoàn toàn bị oanh mở, một cỗ lực lượng không thể tưởng tượng nổi đánh úp lại, che khuất bầu trời, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, rồi cái gì cũng không biết nữa.

Lặng ngắt như tờ.

Ba~ ~ Ba~ ~ Ba~ ~~

Lữ Nhạc Thiên tiếng vỗ tay vang lên, “Thật xin lỗi các vị, trận này Tinh Quang học viện ta lại thắng.”

Bốn người khác hai mặt nhìn nhau, biểu lộ có chút khó coi, Đỗ Kình Thiên đã muốn lách mình đến trong trận.

Vương Mãnh lần đầu tiên chứng kiến vị viện trưởng Tinh Mang tu chân học viện này, Đại viên mãn cao thủ chỉ là đứng ở nơi đó có thể sinh ra một loại áp lực vô hình.

Đỗ Kình Thiên không nhịn được có chút kinh ngạc, chính mình gây áp lực dường như không có tác dụng như tưởng tượng.

Nâng lên Dịch Phàm, chuẩn bị chậm chễ cứu chữa, Vương Mãnh mở miệng nói ra: “Tiền bối, hắn chỉ là nín thở mà thôi, không có gì đáng ngại.”

Đỗ Kình Thiên nhẹ nhàng vỗ, Dịch Phàm hít một hơi mở mắt ra, vội vàng đứng lên.

“Đệ tử thẹn với viện trưởng tài bồi.”

“Thắng bại là chuyện thường của binh gia, ai cũng không thể thiên hạ vô địch được.” Đỗ Kình Thiên nói ra, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Vương Mãnh, “Ngươi là thánh đường đệ tử?”

“Vâng, đệ tử thánh đường Lôi Quang đường.” Vương Mãnh nói ra.

“Tốt, ta nhớ kỹ rồi!”

Dịch Phàm mấy hơi thở đã khôi phục bình thường, Vương Mãnh cũng có chút kinh ngạc, tuy nói là bế khí, nhưng một kích vừa rồi cũng không nhẹ, đối thủ thậm chí có sức khôi phục tốt như vậy.

“Ngươi thật là lợi hại, hi vọng có cơ hội lại luận bàn.”

“Tùy thời hoan nghênh.”

Vương Mãnh cười nói, Thánh tu chính là không giống với bình thường, trước mắt tiểu tử này ra tay tương đối có chừng mực, cho nên hắn cũng không có ý tứ xuất toàn lực.

Bốn vị khác viện trưởng đều tò mò nhìn Vương Mãnh, nếu như nói trận đầu ấn tượng còn không khắc sâu lời mà nói..., trận này như vậy đủ rồi.

Bốn vị viện trưởng tuy rằng đều không nói gì, nhưng một kiếm kia tuy nhiên cũng ấn trong đầu.

Nếu trước đây khẳng định đều giúp nhau châm chọc một trận, nhưng lần này Đỗ Kình Thiên thua cũng không nói, tinh giới hào quang sáng lên, giao dịch xong.

“Lão Đỗ, lần sau chúng ta kiếm lớn một chút như thế nào?”

“Ha ha,Tinh Huy học viện là nhà giàu, ta tùy ý nha.”

“Tốt, có quyết đoán!”

Bóng tối bao trùm, Vương Mãnh cảm giác thân thể chợt nhẹ lại, đã tới trong học viện.

Lữ Nhạc Thiên nhìn không chớp mắt vào Vương Mãnh, làm Vương Mãnh có chút sợ hãi.

“Viện trưởng đại nhân, ngài làm gì mà nhìn ta như vậy, ta đã có người yêu rồi đó.”

Lữ Nhạc Thiên nhất thời nhịn không nổi, “Ngươi cút cho ta, xú tiểu tử, ngươi kiếm pháp này không tệ, học được ở đâu vậy, thánh đường dạy không được, Tiết Chung Nam loa cũng không còn bổn sự này!”

Vương Mãnh gãi gãi đầu, trừng to mắt: “Viện trưởng có phải là rất lợi hại, tự chính mình phát minh, gần đây ta xem rất nhiều pháp thuật, ta đã cảm thấy, tại sao phải phiền toái như vậy chứ, kiếm pháp không phải là càng mạnh càng nhanh càng trực tiếp càng lợi hại ư, cho nên ta lúc ta tu hành lập đi lập lại nhiều lần, ngài khoan hãy nói, ta thật sự rất có cảm giác!”

Lữ Nhạc Thiên dở khóc dở cười, “Ngươi luyện bao lâu?”

Vương Mãnh mắt nhìn ngón tay, trong đầu tính toán lấy cùng Mạc Sơn Vọng Thiên đối luyện, “Hơn mười vạn kiếm a, không nhớ được.”

Lữ Nhạc Thiên há to miệng, choáng, một thằng điên.

“Viện trưởng, có phải là ta luyện sai rồi?” Kỳ thật đây cũng là một cái nghi vấn của Vương Mãnh, hắn trước kia là ưa thích rườm rà, nhưng gần đây thiên hướng về loại cảm giác trực tiếp này, mỗi một kiếm giết ra, hắn cảm giác mình có thể tìm tới sơ hở trí mạng của đối phương, cho dù là phức tạp hoàn mỹ, nhưng mà đều có nhược điểm.

Trong thời gian ngắn Vương Mãnh biết chắc là đúng vậy, nhưng vấn đề là, lâu dài thì sao?

Lữ Nhạc Thiên không có trả lời ngay, ngược lại cân nhắc trong chốc lát, “Vạn pháp thông thiên, nói trắng ra tu chân học viện cũng không tính là truyền thụ, mà là trưng bày, đem một vài phương pháp tu chân tốt trưng bày đi ra tạo điều kiện cho ngươi đám bọn họ lựa chọn, phù hợp mới là tốt nhất, sáng tạo rất khó, nhưng nếu là thành công, thu hoạch cũng thì không cách nào tưởng tượng, tại phương diện này, có thể cho ngươi đáp án chỉ có thể là chính ngươi.”

Nói xong Lữ Nhạc Thiên lộ ra một cái dáng tươi cười, “Nhưng mà ngươi có thể đánh cho bốn lão già kia đều câm miệng, cái này con mẹ nó thoải mái nha, chỉ điểm này, ta cảm thấy được đáng giá tiếp tục nữa, ha ha.”

Trước đây có thua khẳng định cũng phải chém gió thêm mấy câu, lần này vậy mà đánh tới bốn tên kia đều câm miệng, làm cho Lữ Nhạc Thiên cũng không nhịn được mà mắng vài câu thô tục.

“Ta an tâm rồi, dạo này cũng thật lo lắng phương thức tu hành bị sai cơ.”

Vương Mãnh nói ra, Lữ Nhạc Thiên cách nghĩ cùng hắn không sai biệt lắm, nhưng có lão yêu viện trưởng tán thành, cảm giác lo lắng càng đủ.

“Ngươi nguyên lực thủy chung là một vấn đề, ngươi đi trận pháp các tầng thứ ba hàng một trăm ba sáu nhận lấy một trận pháp, đối với ngươi cùng bằng hữu của ngươi sẽ có trợ giúp.”

Lữ Nhạc Thiên nói ra.

“Đa tạ viện trưởng chỉ điểm.”

“Tốt rồi, tiểu tử ngươi lấm la lấm lét cũng cũng không cần ở chỗ này của ta giả vờ giả vịt rồi, nói đi, lần này muốn ta thưởng cho cái gì.”

“Khụ khụ, lần trước gây tai họa cho nên lần này cũng không cần phải thưởng.”

“Nhìn ngươi cũng hiểu chuyện, nói đi, có chuyện gì .”

Lữ Nhạc Thiên tâm tình rất tốt, hơn nữa nhìn bộ dạng Vương Mãnh muốn nói lại thôi hiển nhiên là có chỗ cầu.

Thấy được biểu hiện của Vương Mãnh hôm nay, Lữ Nhạc Thiên đối với Vương Mãnh thái độ cũng đã xảy ra cải biến nhất định, có lẽ đây là một lựa chọn của hắn, mà không phải quân cờ.

“Ngài cũng biết, ta sáng lập thánh đường trận doanh, nhưng mà bây giờ nhân số cũng không đủ, lại cả ngày bị người khi dễ...”

Lữ Nhạc Thiên khoát khoát tay, “Đừng giả vờ đáng thương , nói điểm chính.”

“Người xem, ta có thể điều động mấy sư đệ sư muội ở thánh đường tới nơi này?”

Lữ Nhạc Thiên ngẩn người “Đây là yêu cầu của ngươi sao?”

“Đúng vậy, kính xin viện trưởng đại nhân giúp đỡ chút.”

Vương Mãnh cũng biết chuyện này rất khó xử lý, không đúng với quy củ của Tinh Minh, nhưng nếu là việc bình thường cũng không cần phải phiền tới lão yêu viện trưởng.

Lữ Nhạc Thiên trong lòng có chút im lặng, “Ta cũng chẳng muốn lừa gạt ngươi, chuyện này cũng gọi là yêu cầu ư, ngươi dường như không xem cơ hội ta ban cho ra gì cả.”

Trong mắt Lữ Nhạc Thiên, yêu cầu này phải liên quan tới Vương Mãnh, phải có chút độ khó mới gọi là yêu cầu, tiểu tử này mỗi lần đều lãng phí như vậy, cũng quá không nể tình.

Vương Mãnh gãi gãi đầu, “Ta biết rõ chuyện đó là không đúng quy củ, nhưng ta cảm thấy sư đệ của ta các sư muội thật sự rất có thiên phú, bọn hắn nếu là có thể tới nơi này nhất định có thể phát triển tốt hơn.”

Lữ Nhạc Thiên ôm đầu, nói hồi lâu chẳng lẽ tiểu tử này vẫn không hiểu.

“Ngươi xác định?”

“Xác định!”

Lữ Nhạc Thiên thật sự không có biện pháp gì rồi, “Ngươi nói chuyện này quả thật không thông thường, nhưng mà dùng tình huống trước mắt của thánh đường đại khái cũng không đủ sức rồi, ta tuy nhiên có thể có đặc quyền chiêu mộ binh lính, nhưng cũng không nên vô cùng khoa trương, ngươi trước hết chọn một người tới đi.”

Vương Mãnh vui mừng, nhưng mà vẫn là tâm thần bất định một chút, “Viện trưởng đại nhân, ngươi biết ta rất nghèo, chuyện này...”

“Biến, chút chuyện nhỏ nhặt này ta còn thu phí của ngươi sao, con thỏ tử chết tiệt kia!”

Lữ Nhạc Thiên cười mắng, tiểu tử này coi hắn là cái gì chứ.

“Ha ha, viện trưởng, ngươi đẹp trai nhất rồi, đa tạ.”

Trước khi Lữ Nhạc Thiên đáp ứng, Vương Mãnh vẫn là có chút lo lắng, đại công cáo thành, về sau thì dễ làm.

Vương Mãnh cũng không ngốc, biết rõ có thể muốn càng nhiều, nhưng làm người làm việc phải có chừng mực, yêu cầu quá ác, về sau sẽ không đùa giỡn được rồi, tế thủy trường lưu (sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu) mới được là vương đạo.

Trên đường trở về Vương chân nhân đúng vậy tương đối vui vẻ, một ngày nào đó, hắn muốn cho thánh đường danh chấn đại nguyên giới!

Trở lại tiểu thánh đường Vương Mãnh, gặp được mọi người, Yên Vũ Nguyệt đến có lẽ vẫn rót thêm chút sức sống cho Thánh Đường, ít nhất Tưởng Tình Tình chính là rất vui vẻ, nếu bàn về đùa giỡn, hiển nhiên Tưởng Tình Tình vẫn là có thể trêu đùa được với Yên Vũ Nguyệt.

Mọi người chính là chuyện trò vui vẻ, Phạm Điểu chính đang cực lực biểu hiện, không có biện pháp nào khác, có mỹ nữ ở đây hắn lại càng phải làm dáng rồi.