Thánh Đường

Chương 177: San bằng



Chu trưởng lão ra tay.

Băng hỏa dong dung phá, sau khi được Hồ Tĩnh phóng ra liền không thể khống chế được. Hồ Tĩnh không thể khiến cho nó nổ tung ra như băng hỏa tổ hợp phù được. Nhưng dưới sự chống cự của phòng ngự trận cường lực do Tống Chung phát ra, sinh ra hiệu quả giống như vậy.

Chu Tuấn nếu không ra tay, nơi này sẽ bị san bằng.

Một cái pháp luân to lớn không biết tên chặn lại công kích của băng hỏa dong dung phá. Nhưng gần như trong gang tấc, Chu trưởng lão mặt mày xám tro, pháp khí âu yếm của mình không ngờ lại xuất hiện vết rạn.

Mà Tống Chung bị khí lãng trước mặt trực tiếp đánh bay ra ngoài, hắn cách phạm vi công kích quá gần cho nên không thể phản kháng được mà chết ngất đi.

Hồ Tĩnh cũng bị cảnh tượng này mà kinh người ngây dại, thật sự không nghĩ tới, một chút cũng không nghĩ tới là như thế này, hoàn toàn là bản năng của nàng làm ra.

Võ đài luận võ to lớn ở quảng trường Hỏa Vân Đường đã biến mất.

Nếu không phải Chu trưởng lão ra tay đúng lúc, Tống Chung khẳng định tan thành tro bụi, chung quanh cũng không thiếu người chết rạp một mảnh.

Một cỗ viêm hỏa giống như long cuốn thẳng lên trên trời, lực lượng cuối cùng cũng phải có nơi phát tiết.

Thật lâu sau cỗ lực lượng này mới biến mất, Chu trưởng lão xoa xoa mồ hôi trên trán.

Hồ Tĩnh cũng bị khí lãng đẩy ra ngoài, nhưng được Vương Mãnh tiếp được, một cỗ nguyên lực chậm rãi đưa vào thân thể Hồ Tĩnh, nàng bị khí lãng chấn bay, bị chút vết thương nhẹ.

“Không có việc gì!”

Thanh âm của Vương Mãnh vang lên bên tai Hồ Tĩnh, bỗng nhiên, Hồ Tĩnh cảm thấy đau đớn trên người lập tức biến mất.

Điều này tính sao?

Uy lực kinh hoàng, nhưng song phương chiến đấu, Tống Chung đã chết ngất, Hồ Tĩnh tuy rằng còn tỉnh, nhưng đã bay ra ngoài, rõ ràng không còn sức chiến đấu.

Mọi người nhìn về phía trưởng lão chủ tọa Hỏa Vân Đường, Chu Tuấn có thể nhìn thấy ánh mắt khát vọng của đệ tử Hỏa Vân Đường, chỉ cần trận này định hòa, Hỏa Vân Đường chính là thắng lợi.

Nhưng nơi này là Thánh Đường, vinh quang trăm ngàn năm Thánh Đường là không thể dao động.

“Lôi Quang Đường, Hồ Tĩnh thắng!”

Thanh âm của Chu trưởng lão vang lên trong Hỏa Vân Đường, nếu hắn không ra tay, Tống Chung khó lòng mà thoát chết nhưng Hồ Tĩnh đã hoàn toàn mất đi lực phòng ngự khẳng định kết quả cũng chỉ là trước sau mà thôi, nhưng trước sau cũng là thắng bại.

Huống chi, hắn ra tay can thiệp, lúc trưởng lão ra tay can thiệp vào trận chiến, tất nhiên phải tuần hoàn nguyên tắc nghiêm khắc, hắn không thể vì thắng lợi mà bỏ đi tôn nghiêm của Hỏa Vân Đường.

Tuyên bố kết quả chiến đấu rồi, nhưng mọi người đều đang như bị đóng băng vậy, mãi tới lúc có người khóc rống lên.

Nữ đệ tử Hỏa Vân Đường thật sự khó có thể chấp nhận được kết quả này, Hỏa Vân Đường nằm gai nếm mật, sáng tạo ra cung phù trận thay đổi thuật tu. Đại sư huynh Tống Chung lại tiến vào tầng 20, hết thảy như thần thoại, hết thảy như kỳ tích, đó phải là kiêu ngạo của Hỏa Vân Đường mới đúng.

Nhưng cứ như vậy lại bị một kỳ tích lớn hơn nữa bóp chết.

Tống Chung ăn cấp cứu đan thanh tỉnh lại cũng đoán được kết quả, lại nghe tiếng đệ tử khóc bên người, nhất là tiếng khóc không thành tiếng của Diêu Viễn. Hắn rõ ràng nhất đại sư huynh đã phải trả giá như thế nào cho những cố gắng này.

Đều là vì đại hội lần này.

Nhưng bọn họ lại thua một hồi thảm bại.

Thân là trưởng lão, Chu Tuấn không biết phải nói cái gì để an ủi bọn họ, mỗi một trận chiến chỉ kém một chút. Nếu Diêu Viễn thành thục hơn một chút, nếu Tống Chung không cẩn thận quá mức như vậy, có lẽ hết thảy sẽ khác biệt.

Đấu trí, đấu dũng khí Lôi Quang Đường đều thắng.

Lúc này đệ tử Lôi Quang Đường sung sướng vô biên, điên cuồng ăn mừng, nhưng loại chúc mừng liều lĩnh lại không thể phóng ra được.

Hỏa Vân Đường thật sự rất mạnh, thật sự rất tuyệt, 3-0 cũng không thể đại biểu cho quá trình gian nan được.

Chỉ cần sai lầm một chút, Lôi Quang Đường sẽ thua.

Vương Mãnh đi tới trước mặt Chu Tuấn nói: “Trưởng lão công chính nghiêm minh, Lôi Quang Đường từ trên xuống dưới đều khâm phục, lần này thắng là do may mắn, không tổn hao gì chuyện cung phù trận hùng mạnh của Hỏa Vân Đường chắc chắn sẽ lọt vào sử sách!”

Chu Tuấn khẽ mỉm cười: “Vương trưởng lão khách khí, thắng chính là thắng, Hỏa Vân Đường chúng ta sẽ không coi một hồi thất bại mà coi nhẹ mình.”

Vương Mãnh vừa chắp tay, Chu Tuấn đáp lễ, mặc kệ nói như thế nào Vương Mãnh cũng là trưởng lão.

Vương Mãnh đi tới trước mặt những đệ tử Lôi Quang Đường đang kích động không nói được thành lời, hơi hơi ngửa mặt lên trời rống to một chút: “Trạm tiếp theo là làm gì?”

Hoành Sơn Đường…xúc….

Thanh âm truyền ra khỏi Hỏa Vân Đường, truyền ra khỏi Hỏa Vân Phong, truyền khắp Thánh Đường.

Kiếm chỉ Hoành Sơn Đường.

Tin tức rất nhanh truyền khắp toàn bộ Thánh Đường. Lôi Quang Đường đi tới một bước này, đã khiến cho tất cả mọi người đều chú ý, từ đệ tử tạp vật bình thường, thậm chí là một ít phàm nhân, tới tổ sư, kỳ thực tất cả đang chờ đợi kết quả.

Chỉ có điều tin tức Lôi Quang Đường quét ngang Hỏa Vân Đường 3-0 truyền ra ngoài làm phản ứng đầu tiên của mọi người chính là nói đùa rồi. Hẳn là Hỏa Vân Đường thắng Lôi Quang Đường 3-0 mới đúng. Lôi Quang Đường thiếu binh thiếu tướng lấy cái gì mà thắng đây.

Nhưng thật sự là như thế này, Lôi Quang Đường đã sáng tạo ra ra kỳ tích Lôi Quang Đường, một hồi Lôi Quang Đường gió lốc.

Ba trận thắng liên tiếp, trong lịch sử Thánh Đường, từ khi Thánh Đường xác lập chế độ đại hội tới nay, thắng liên tiếp cũng chỉ là ba lần thắng, nhưng đều là phân đường ở phía giữa sáng tạo ra.

Một người tên là Vương Mãnh, một thiếu niên mệnh ngân hai tầng thiếu chút nữa bị đào thải, đã dẫn dắt Lôi Quang Đường đang sắp bị hủy bỏ dục hỏa trùng sinh.

Ngươi dám tin sao?

Đây là kỳ tích phát sinh.

Lực ảnh hưởng của đại hội còn xa mới mạnh bằng hội Bách Bảo Đường, tổ sư coi trọng chỉ là hư danh,thực lực cứng rắn mới là vương đạo.

Bất kể là may mắn hay vận khí cũng thế, ai cũng biết nếu chiến thắng ba lần liên tiếp không thể chỉ dựa vào vận khí mà được. Mà thắng được Hỏa Vân Đường 3-0 càng không thể dựa vào may mắn mà hoàn thành. Hỏa Vân Đường không chỉ có dũng khí mà còn có trí tuệ.

Cung phù trận, mệnh ngân 20 tầng, hơn nữa Tống Chung bình tĩnh cẩn thận, lại bị Lôi Quang Đường cứng rắn san bằng, đây là cái gì?

Thực lực!

Đám người Hồ Tĩnh không có một khắc nào lơi lỏng, thiên phú chỉ là một bộ phận, bọn họ đầu nhập vào rất lớn, có thể nói ngoại trừ chuyên tâm tu luyện, còn có đưa tính mạng mình ra thi đấu.

Không có may mắn nào cả, tới một bước này rồi, người nào còn cho rằng đây là vận may, quả thực rất ngu xuẩn!

Khoảng khắc tuyên bố thắng lợi, Triệu Quảng thiếu chút nữa tức chết à, 3-0 đó. Nếu hắn còn ở tại Lôi Quang Đường, hết thảy vinh quang này đều thuộc về hắn, thậm chí hắn có thể trực tiếp trở thành người thừa kế của Triệu gia. Hắn sẽ có nhân khí và tán thành lớn tới mức nào, trọng yếu mức nào chứ. Kết quả không ngờ bị một phàm nhân, một người xuất thân nông dân như Vương Mãnh chiếm mất.

Triệu Quảng tức giận nghiến răng nghiến lợi, lại không người để ý tới.

Hỏa Vân Đường tuy rằng bại, nhưng không biết thế nào, đệ tử Hỏa Vân Đường lại không thể sinh ra được chút oán hận nào cả. Vương Mãnh khí phách, Lôi Quang Đường giao tranh, không thể nói là hoàn toàn chinh phục bọn họ nhưng lại làm cho bọn họ muốn biết sau này, sẽ thế nào tiếp đây.

Lúc gần đi, Tống Chung chỉ nhìn đám người Vương Mãnh nói một câu, chiến thắng Hoành Sơn Đường.

Bên trong có nhiều chua xót và không cam lòng lắm, nhưng cũng có một phần tỉnh táo và tiếc nuối.

Ba trận thắng liên tiếp, hiển nhiên Hoành Sơn Đường tuyệt không dọa nổi Lôi Quang Đường. Khiêu chiến đã phát ra, Hoành Sơn Đường đã sớm sẵn sàng đón địch, chỉ có điều không nghĩ tới đối thủ là Lôi Quang Đường mà thôi.

Không riêng gì Phi Phượng đường, Tiên Nguyên, Linh Ẩn, Đạo Quang Đường rốt cuộc cũng đứng ngồi không yên. Nếu nói Lôi Quang Đường sẽ giết tới Đạo Quang Đường, vẫn như cũ là chuyện cười lớn. Toàn bộ Thánh Đường cũng không ai tin được, nhưng Lôi Quang Đường sáng chế ra kỳ tích, đủ để dẹp ngang kỳ tích của Đạo Quang Đường năm đó rồi, Ninh Chí Viễn không khỏi coi trọng.

Cho dù là Ninh Chí Viễn cũng có thời điểm tính sai, hắn tuyệt đối không thể tưởng được, một đám đệ tử mới liều mạng, còn có thể bộc phát ra năng lượng lớn như vậy sao?

Lôi Quang Đường mạnh yếu không ảnh hưởng tới Đạo Quang Đường, nhưng Vương Mãnh tồn tại lại ảnh hưởng tới địa vị của Ninh Chí Viễn.

Trước khi Vương Mãnh chưa xuất hiện, hắn là đại sư huynh độc nhất vô nhị, Thánh Đường chín phân đường từ trên xuống dưới đều lấy hắn vi tôn. Nhiều năm qua vẫn như thế, hắn là đệ tử có lực ảnh hưởng nhất của Thánh Đường.

Trưởng lão? Tổ sư? Đây không phải là mục tiêu của hắn, mục tiêu của hắn là đứng đầu Thánh Đường.

Nhưng đột nhiên lại toát ra Vương Mãnh, phân tán đi khí thế và lực lượng của hắn. Nếu chỉ dựa vào Chu tổ sư tán thưởng trở thành trưởng lão cũng không thể ảnh hưởng tới địa vị của Ninh Chí Vẫn, lực uy hiếp thâm căn cố đế của hắn cũng không phải chỉ có hư danh là ảnh hưởng tới được. Nhưng Vương Mãnh lại lặp lại kỳ tích năm đó hắn sáng tạo ra, cái này không khỏi làm cho Ninh Chí Viễn coi trọng, huống chi đằng sau còn có thi đấu bài danh cá nhân nữa.

“Đại sư huynh, Triệu Quảng xem trận chiến giữa Vương Mãnh và Hỏa Vân Đường, có nên tìm hắn tới hỏi một chút?”

Công Tôn Vô Tình rất hiểu biết Ninh Chí Viễn, Ninh Chĩ Viễn vẻ mặt như thế, hắn đã biết đang nghĩ gì.

“Xem ra hắn vẫn rất quan tâm!” Ninh Chí Viễn mỉm cười.

“Ha ha, hắn không quan tâm không được, hắn vừa đi, Lôi Quang Đường một bước lên mây. Lôi Quang Đường càng vinh quang, lại càng chứng minh hắn ngu xuẩn, tuy nhiên bình tĩnh mà xem xét, chuyện này không liên quan gì tới chuyện của hắn cả. Vương Mãnh người này đáng chú ý.”

Công Tôn Vô Tình nói.

Ninh Chí Viễn gật đầu nói: “Nếu hắn có thể chiến thắng Hoành Sơn Đường, ngươi hãy đi xem, trước mắt còn không tất yếu.”

“Đại sư huynh đúng là muốn cất nhắc hắn sao, Đường Uy trong thế hệ trẻ tuổi cũng coi như là một nhân vật, đã tạo cho Hoành Sơn Đường tới tình trạng trước mắt, ta nghĩ hắn nhất định không cho phép người khác giẫm hắn đi lên.”

“Cho nên ta mới nói, phải qua một cửa này của Hoành Sơn Đường.” Ninh Chí Viễn khóe miệng mang theo nụ cười mỉm nói: “Tình hống các phân đường các ngươi phải chú ý nhiều hơn một chút.”

Nói xong Ninh Chí Viễn đứng lên đi tới Kiếm các của mình.

“Cung tiễn đại sư huynh!” Công Tôn Vô Tình cung kính nói.

Đây hoàn toàn là lễ của đệ tử, Ninh Chí Viễn đi rồi, Công Tôn Vô Tình mới ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười hiểu ý.

Hắn hiểu nhất là ý tưởng của đại sư huynh, thân là một kiếm tu, hắn luôn chờ đợi một đối thủ. Ít nhất trong thời gian cuối cùng làm đệ tử, phải gặp được một đối thủ.

Lý Thiên Nhất xem như là một, nhưng Lý Thiên Nhất quá non nớt một chút. Vương Mãnh này được xem là quái nhân số 1, nhưng hắn xứng sao?

Công Tôn Vô Tình không biết, nhưng rất muốn biết.

Bảy vị tổ sư tụ tập lại, dường như trong thời gian này các vị tổ sư tụ tập lại còn nhiều hơn vài năm trước đó. Ngô Pháp Thiên vẻ mặt hơi tái, mà Lôi Đình càng ngày càng vô pháp vô thiên.

“Thu bạc, thu bạc, thiếu nợ thì trả tiền, đừng khách khí, xem tình cảm nhiều năm của chúng ta, số lẻ và lợi tức coi như bỏ.”

Thu linh thạch cũng không đáng kể chút nào, mấu chốt là thích, nhìn bộ dạng nín thở của Ngô Pháp Thiên, Lôi Đình vui muốn nở hoa rồi.

Chu Lạc Đan bất đắc dĩ lắc đầu, già rồi mà như trẻ con, không có chút biện pháp nào. Nhưng tin tức truyền tới, thật đúng là làm cho các tổ sư giật nảy mình, liên tục chiến hai trận, đã sắp cạn kiệt rồi, nhưng Lôi Quang Đường không ngờ lại san bằng Hỏa Vân Đường bằng ba trận thắng liên tiếp.

Triệu Thiên Long mặt không chút thay đổi, nhưng không ai không biết Triệu tổ sư luôn luôn cẩn thận nghiêm túc này trong lòng khẳng định cực kỳ khó chịu.