Thánh Đường

Chương 176: Thắng lợi hiểm trung cầu



(Thắng lợi cầu trong hiểm nguy).

Tống Chung cũng không khách sáo, xuất ra hai tấm treo phù la bàn, một là treo phù lục công kích, một là treo phù lục phòng ngự. Việc này có ý nghĩa là cho dù công kích mãnh liệt thế nào, phòng ngự trận cũng có thể cuồn cuộn không ngừng thi triển.

“Trời ạ, Tống Chung này không biết xấu hổ còn lấy ra cái này nữa sao.”

“Năm trước hắn dựa vào cái này mà giết được hai danh ở cá nhân đấu!”

Đám người Kiều Thiên không kìm nổi nói, thanh âm cũng không lớn, nhưng trong lúc im lặng như thế này, tự nhiên rơi vào trong lỗ tai của Tống Chung rồi. Tống Chung mặt không đổi sắc, càng thêm chắc chắn, Kiều Thiên và Cổ Tự Đạo hai tên này muốn làm gì, muốn chọc giận hắn sao, nằm mơ à!

Hồ Tĩnh căn bản không biết bên ngoài có chuyện gì, theo Thủy Lan Công và Hỏa Diệm Quyết vận chuyển, nguyên lực cuồn cuộn không ngừng phát ra. Mà hai tay nàng phát ra lực lượng hỏa diễm và băng viêm không ngừng gia tăng, những lực lượng này không ngừng khuếch tán mà xoay tròn co rút lại.

Chưa bao giờ nghe thấy pháp thuật này!

Vương Mãnh khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm, bất kể thành bại, căn cứ vào cảm ngộ, băng hỏa thuật của Hồ Tĩnh càng tiến thêm một bước thể ngộ.

Đối diện, Tống Chung đang tiến hành treo phù, đại sư huynh Hỏa Vân Đường thực lực thực sự không phải là nhỏ, tám tám sáu mươi tư đạo phù lục, hơn nữa bạo liệt hỏa phù không ngờ chiếm chủ thể!

Thực sự là so với các đệ tử Hỏa Vân Đường khác hơn hẳn một bậc.

Cung phù trận trong tay, Tống Chung làm tốt chuẩn bị tấn công toàn diện, nhưng công? Hay không công?

Tống Chung đúng là không biết làm thế nào, Hồ Tĩnh không ngờ còn đang nhắm mắt, rốt cuộc có âm mưu gì, dụ dỗ hắn ra tay trước sao?

Bỗng nhiên, hỏa diễm và băng viêm trong tay dh hướng vào nhau hợp lại, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn. Nàng là muốn đem hai cỗ lực lượng này triệt tiêu, hay là muốn nổ tung mình?

Tống Chung càng sửng sốt hơn, đây là tự hại mình sao?

Chỉ có điều trong nháy mắt, hai cỗ lực lượng này vừa không có triệt tiêu cho nhau, lại không có nổ tung, mà là rõ ràng dung hợp vào cùng một chỗ.

Hồ Tĩnh theo công pháp, hai tay không ngừng di chuyển, động tác hoàn toàn là theo bản năng. Nhưng mỗi một vòng trôi qua, hỗn hợp hai loại pháp thuật này tạo thành hình cầu lại tăng thêm một vòng.

Chỉ có điều trong chốc lát, chung quanh phạm vị vài mét cân bằng ngũ hành dường như bị đánh vỡ, không ngờ bắt đầu chen chúc hướng tới tay nàng.

Mà Hồ Tĩnh vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ.

Chu trưởng lão rốt cuộc cũng mất bình tĩnh rồi, đây là Lôi Quang Đường sao?

Tống Chung bỗng nhiên hiểu ra, đồ phá hoại, bị lừa rồi, Hồ Tĩnh cùng mình đấu kiến thức cơ bản, cơ hồ mấy cái mệnh cũng không đủ dùng, không ngờ lại bày ra không thành kế như vậy, làm cho nàng thời gian dài để chuẩn bị.

Rầm..

Từng đạo hỏa phù oanh ra ngoài,

Hồ Tĩnh hai nhắm nhắm nghiền, theo bản năng đưa băng hỏa cầu trong tay ra trước hư không tiếp đón bạo liệt hỏa phù đang rít gào lao tới. Bạo liệt hỏa phù không ngờ bị hút vào bên trong.

Từ lúc Vương Mãnh làm cho bầu không khí ở nơi này trở nên khẩn trương thì đã tạo ra hiệu quả chất chồng rồi. Hồ Tĩnh chuẩn bị khẳng định là pháp thuật huyền diệu, nếu không Vương Mãnh cũng không để nàng áp trục như vậy?

Ai cũng biết tổ hợp băng hỏa phù lục của Hồ Tĩnh là pháp thuật có lĩnh ngộ đặc biệt, nhưng không thể nào tưởng tượng ra được trình độ như thế này.

Ngay cả Cổ Tự Đạo cũng hoài nghi, có phải lúc chiến đấu với phân đường mình người ta muốn tung hỏa mù, là vì lừa dối Tống Chung?

Nhìn tình cảnh mình cống hiến cho băng hỏa cầu gia tốc trưởng thành, Tống Chung không vội cũng nóng nảy rồi.

Không chút khách khí hắn dùng tất cả hỏa phù trên treo phù la bàn oanh ra.

Hồ Tĩnh vẫn tự nhiên khống chế quả cầu pháp thuật thật lớn chặn đánh như trước. Chỉ một lúc quả cầu đã lớn vô cùng, hoàn toàn che khuất đi dáng người nhỏ xinh của Hồ Tĩnh.

Mà Hồ Tĩnh cũng không có tiếp tục chống đỡ xuống nữa, nàng cảm giác được, đã sắp vượt qua khống chế của bản thân rồi, đột nhiên đẩy ra.

Băng hỏa cầu xoay tròn kêu lên ông một tiếng, đi tới vài thước, sau đó yên lặng lơ lửng trên không trung, trong nháy mắt Tống Chung trong lòng không ngờ cảm giác lạnh thấu xương. Hắn cũng biết rõ bị đồ vật này đánh trúng sẽ như thế nào, chỉ tiếc, Hồ Tĩnh còn chưa nắm giữ được hoàn toàn.

Trên mặt Tống Chung lộ ra vẻ mừng như điên, đáng tiếc chỉ có một chút hoảng hốt, dừng lại một chút, băng hỏa cầu rít gào một tiếng bắn thẳng tới Tống Chung.

Tống Chung tuy rằng kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhưng đã bao giờ nếm qua loại này. Mấu chốt nhất chính là, cho dù ngươi sử dụng pháp thuật gì, trận pháp,…đúng là pháp thuật không có hiệu quả nào.

Né tránh, hay là dùng phòng ngự phù trận?

Phòng ngự la bàn đã hoàn toàn đầy đủ, né tránh, không, phòng ngự!

Tất cả nguyên lực bạo mở, Tống Chung lúc này rốt cuộc cũng không thể nhịn, nguyên lực lập tức đột phá 19 tầng, tiến giai vào 20 tầng.

20 chính là một tầng mấu chốt, điểm quyết định, một khi xông qua, trời cao biển rộng.

Tống Chung nguyên lực rõ ràng nâng cao rất lớn, lại xuất hiện một la bàn phòng ngự, đồng thời thả ra ngọc hành trận pháp, lập tức hào quang của trận pháp bắn ra bốn phía.

Đây là trận pháp cao cấp có thể chất chồng, nguyên lực 19 tầng là có thể tu hành, nhưng chân chính phát huy ra nguyên lực tầng 20, trận pháp chất chồng so với sử dụng một mình là không thể so sánh nổi.

Đây mới là quân bài chưa lật của Tống Chung.

Tống Chung xuất ra toàn lực nhìn chằm chằm vào công kích chính diện đang tới. Hắn là Tống Chung, đại sư huynh Hỏa Vân Đường, không thể đánh đồng hắn với Cổ Tự Đạo hay Kiều Thiên được.

Kiều Thiên và Cổ Tự Đạo không kìm nổi thất kinh, bọn họ vì tấn công tầng 20 không thành công mới không thể không tăng mạnh ở phương diện khác. Không nghĩ tới Tống Chung đã vô thanh vô tức thăng cấp lên nguyên lực tầng 20 rôi!

Hồ Tĩnh vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ, hiện tại nàng hoàn toàn dùng bằng cảm giác.

Băng hỏa dong dung phá!

Giờ khắc này đã mất đi bình tĩnh, phòng ngự trận nguyên lực rất lớn, vừa tiếp xúc đã phát ra tiếng ma sát chói tai.

Băng hỏa dong dung phá đánh lên hệ thống phòng ngự của Tống Chung.

Hồ Tĩnh hoàn toàn buông tha khống chế, cả người mềm nhũn, dựa vào tâm chí mà đứng đó, mở mắt, bất kể thành bại cũng chỉ trong một thoáng này.

Tống Chung tức giận nha, hắn chân chính bị lừa, nếu hắn vừa đi lên công kích ngay lập tức, có thể không tốn nhiều công sức mà đánh bại được Hồ Tĩnh này. Kết quả lại đưa mình tới hoàn cảnh bức bách đáng xấu hổ này.

Rầm…rầm…

Từng đạo phòng ngự trận bị công phá, Tống Chung không dám ngừng lại, liên tục rót phòng ngự phù và treo phù la bàn, không ngừng phóng thích, tốc độ nhanh chóng. Nhìn thấy Tống Chung trong thời khắc mấu chốt xuất ra toàn bộ thế võ bản thân, Hồ Tĩnh nhìn xem mà tràn ngập khâm phục.

Từ khi tiến vào Thánh Đường đây là lần đầu tiên nàng gặp qua tiêu chuẩn sử dụng phù lục cao nhất, tốc độ gần như gấp hai nàng, đây là thực lực tuyệt đối của Tống Chung.

Nhưng mà lực lượng của băng hỏa dong dung phá quá mạnh, một khi liên lụy tới ngũ hành, kỳ thực là mượn lực phát lực, uy lực của nó không chỉ có riêng nguyên lực của Hồ Tĩnh, mà là mượn thiên lực.

Phòng ngự phù của Tống Chung không theo kịp, băng hỏa lực thật lớn đang áp bách tới, mà đè ép đối kháng lại, càng kích phát ra năng lượng của băng hỏa lực.

Ông!

Băng hỏa dong dung phá đã bạo phát ra uy lực chân chính.

Trong nháy mắt treo phù la bàn của Tống Chung nổ tung, Tống Chung quyết định thật nhanh, lập tức né tránh.

Một bóng người hiện ra giữa sân, từng đạo phù lục oanh ra.

Rầm vang.

Thiên địa chấn động, tiếng bạo này thật là khủng bố, không phải là uy chấn, nhưng thật ra mặt đất chấn động kịch liệt, các đệ tử cũng ngã trái ngã phải.