Thanh Ảnh

Chương 32: Tiểu Thanh lần nữa hiển lộ thần dũng



Editor: Trang Kiều

Beta: Mều Chan, Raph

Thanh Thương ở bên ngoài đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại liếc tới màn che bên cạnh, ba ngày sẽ tới nhanh thôi. Trong lòng lại không tránh khỏi một trận đau đớn.

Ba ngày, Lạc Thừa Ảnh một mình bên trong làm sao có thể vượt qua... Không biết bây giờ ra sao? Có thể nào khó sinh hay không? Lạc Thừa Ảnh có gặp phải nguy hiểm gì hay không?

Sự hoài nghi cùng lo lắng cứ thi nhau kéo tới trong đầu Thanh Thương, cái trước còn chưa kịp suy nghĩ thì cái sau đã xuất hiện, thật sự khiến người ta đầu đau như muốn nứt ra.

Thật ra khi y đưa Lạc Thừa Ảnh vào phòng, y liền biết thai này của Lạc Thừa Ảnh nhất định sẽ khó sinh, vốn đã không dễ dàng, lại thêm tình trạng của Lạc Thừa Ảnh hiện giờ... Không ai so với y có thể rõ ràng hơn.

Thân thể Lạc Thừa Ảnh hiện giờ tựa như nỏ mạnh hết đà, làm sao có thể khiến y không lo lắng. Nếu... nếu Lạc Thừa Ảnh thật sự xảy ra chuyện... Trong giáo quy có nhắc đến, nếu sau năm ngày mà giáo chủ không vượt qua, sẽ có người trong giáo tiến vào từ cửa sau sản thất. Hiện giờ đã sắp ba ngày, nếu lại chờ đến năm ngày, không thể, thật sự là không thể, nếu đợi đến ngày thứ năm, Lạc Thừa Ảnh sợ là...

Thanh Thương càng nghĩ lại càng cảm thấy sợ hãi, cũng bắt đầu cảm thấy hối hận vì sao mình không ở lại bên cạnh hắn, cái gì mà quy định rồi cấp bậc lễ nghĩa, nếu không có Lạc Thừa Ảnh, mọi thứ đều không còn ý nghĩa, vậy y còn gì phải băn khoăn nữa?

Nghĩ đến đây, Thanh Thương đứng bật dậy, mấy thị vệ gác cửa bên ngoài giật mình. Thanh Thương cũng không nhìn bọn họ, lập tức đi ra ngoài, với năng lực hiện giờ của y thì không thể mở được cửa đá trước mắt, nếu muốn đi vào, nhất định phải vào bằng cửa sau.

"Thanh Thương! Ngươi muốn làm gì!"

Hai thị vệ lập tức rút kiếm ra, giáo chủ sinh sản, làm cận vệ của giáo chủ phải một khắc không rời canh giữ ở ngoài cửa. Nhìn thấy sắc mặt Thanh Thương bất thường, bọn họ cũng có phần cảnh giác.

"Tránh ra!"

Thanh Thương không nhiều lời vô nghĩa, một chưởng tung ra đánh vào kiếm của một thị vệ, hai người đều cả kinh, thị vệ còn lại có ý định ngăn cản y, nhưng đã chậm.

Mắt thấy Thanh Thương thân thủ cực nhanh lướt qua người bọn họ, hai tay xuất chưởng về đằng trước, hai thị vệ kia không kịp phòng bị, đều trúng chiêu. Thanh Thương nhân lúc hai người không chú ý chạy đi. Đến lúc bọn họ đuổi theo, đã không còn thấy bóng dáng Thanh Thương.

Hai người bọn họ không nghĩ Thanh Thương sẽ thật sự ra tay. Một phần do bọn họ chủ quan không đề phòng mới khiến Thanh Thương bỏ chạy. Chỉ là bọn họ nghĩ không ra, Thanh Thương còn đang ổn, sao đột nhiên lại chạy, nên đành phải nhanh chóng bẩm báo với tứ đại trưởng lão đang ở ngoài điện.

Bốn đại trưởng lão, cùng với chín đại hộ pháp cùng các đường chủ đều ở ngoại điện, vừa nghe tin đều sợ hãi. Thời điểm quan trọng như vậy, Thanh Thương làm vậy là có ý gì? Lạc Long Uyên cũng có mặt ở đó, cũng là người duy nhất đoán được lý do y làm vậy. Thanh Thương chắc hẳn là lo lắng cho Lạc Thừa Ảnh, nên mới muốn vào sản thất. Nhưng làm vậy, Thanh Thương... sẽ phạm phải phải tội chết... Sự việc lần trước còn chưa xong, lần này lại... Có điều Long Uyên thì hắn có thể hiểu chứ. Xem ra y yêu Lạc Thừa Ảnh, yêu đến khảm vào tâm can rồi.

Sau khi suy nghĩ, Lạc Long Uyên quyết định không nói ra dự đoán của mình, chỉ muốn Thanh Thương có một cơ hội, hoặc có thể nói, là cơ hội cuối cùng.

Bốn trưởng lão lập tức phái người đi tìm, còn nhấn mạnh rằng nhất định phải tìm mọi ngóc ngách trong giáo. Quả thật nhiều người nhiều sức, không bao lâu, đã có người về báo, cửa sau sản thất có dấu hiệu bị động chạm, nhưng bởi giáo chủ đang trong quá trình sinh sản, nên không thể xem xét, có thể Thanh Thương đang ở bên trong.

Chìa khóa cửa sau sản thất do bốn đại trưởng lão cùng nhau quản lý, chỉ lấy ra khi cần, bình thường tuyệt đối không mở ra, nơi đó là thánh địa trong giáo, bình thường cũng sẽ không có ai đi vào. Bởi vậy, có thể chứng mình được suy đoán của bọn họ: Thanh Thương nhân lúc giáo chủ đang sinh sản đã tiến vào sản thất.

Việc này, theo như quy định trong giáo sẽ bị coi là không phù hợp, ý đồ mưu hại giáo chủ, sẽ bị dụng hình. Mọi người đều biết con người Thanh Thương, nghĩ đến việc y tự nguyện gánh vác việc đánh cắp Ngọc Lưu Ly, mấy năm gần đây đều rất chiếu cố giáo chủ, tuyệt đối không mang tâm địa xấu xa, huống chi, Thanh Thương từ nhỏ đã lớn lên trong thánh giáo, thông qua ngàn vạn tuyển chọn mới có thể làm cận vệ của giáo chủ cơ mà? Chính bởi vậy, lí do y hành động như vậy, quả thật không thể đoán ra.

Trong lòng mọi người lo lắng, nhất thời không đoán ra mục đích của Thanh Thương, Lạc Long Uyên đầu đầy mồ hôi, Lạc Thừa Ảnh vào sản thất đã được ba ngày chưa ra, Thanh Thương lại nháo như này, vậy... Đến cuối cùng nên làm thế nào...?

Biết được Thanh Thương không có mưu đồ mưu hại giáo chủ, cuối cùng bốn trưởng lão quyết định bình tĩnh quan sát tình hình, dù sao giáo chủ cũng đang trong sản thất, cũng không nên bị sự việc bên ngoài quấy nhiễu. Những người liên quan chia làm hai nhóm, một ở bên ngoài điện tiếp tục chờ đợi, một nhóm khác đi vào sản thất bằng cửa sau, tùy thời quan sát tình huống bên trong. Lạc Long Uyên cũng theo nhóm sau cùng tiến vào, dù sao cũng là tình huống đặc biệt, hắn thân là hộ pháp trong thánh giáo cũng có thể nói đỡ cho Thanh Thương vài lời.

Ý thức Lạc Thừa Ảnh đã sớm mơ hồ, hai mắt mông lung, khi thì nhìn thấy một chút ánh sáng, lúc lại thấy một mảng tối đen, không nhìn rõ cái gì. Hắn đã hôn mê vài lần, rồi bụng bị đau đến tỉnh. Thật ra Lạc Thừa Ảnh đã đau đến không còn cảm giác, chỉ biết cả người đều đau, đều khó chịu.

Hắn ở trên giường lăn qua lộn lại, không cẩn thận va vào bụng, cả người đều kéo theo một hồi đau đớn. Hắn toàn thân đều là mồ hôi, dưới thân không ngừng trào ra mãu loãng cùng với nước ối hòa lẫn vào nhau. Lạc Thừa Ảnh cũng bị cảm giác dính dớp này làm khó chịu, cau mày không ngừng vặn vẹo, muốn thoát khỏi đây, nhưng vô ích. Các cơn co thắt ngày càng yếu dần, cảm giác trướng và dồn xuống cùng với dòng khí hỗn loạn ngày càng gia tăng. Đứa nhỏ trong bụng gây sức ép lâu như vậy còn chưa chịu ra ngoài dường như có vẻ nóng vội, chỉ có thể không ngừng đạp trong bụng, giống như muốn phá đi ra. Đầu óc hiện giờ Lạc Thừa Ảnh không còn tỉnh táo, chỉ tới lúc cơn co mới theo bản năng tách hai chân ra, hoặc khi đứa bé đạp nhiều, bụng đau đến không chịu được, mới dùng tay vỗ bụng, thậm chí co người ôm bụng ở trên giường.

Không thể cảm nhận được rõ ràng, nhân lúc không có cơn đau có thể thở ra một hơi, nhưng gây sức ép như vậy, sớm muộn cũng không chịu nổi.

Thời điểm khi Thanh Thương tiến vào, Lạc Thừa Ảnh không nhúc nhích nằm ở trên giường, xung quanh đều là nước ối cùng với máu loãng, bụng vẫn lớn như khi mang thai... Mùi máu tươi xộc tới, khiến Thanh Thương hoảng sợ, tiến lại gần, Lạc Thừa Ảnh không còn sức sống, đầu hắn cúi xuống, không nhìn rõ mặt. Thanh Thương sững sờ đứng đó, không thể nhấc chân bước tới. Y nghĩ, y tới chậm... Lúc ấy, ngoại trừ cả người y cứng ngắc, đầu óc trống rỗng, y không còn cảm giác gì nữa. Lạc Thừa Ảnh ngay trước mắt y, còn mang trong bụng đứa nhỏ của bọn họ, nhưng, đã không còn nữa, sẽ không còn cùng y nói cười được nữa...

Cuối cùng vẫn tới chậm...

Thanh Thương thất thần bước tới trước giường, thật cẩn thận ôm lấy người nọ, thân thể vẫn ấm áp như vậy, nếu y đến sớm hơn một chút, sẽ không nhìn thấy kết cục như vậy. Nhẹ nhàng nâng đầu ôm vào trong ngực, Thanh Thương vẫn mỉm cười, nhưng nước mắt đã sớm chảy đầy trên khuôn mặt y.

"Thừa Ảnh, ta đến đây, ta đi cùng ngươi... Thừa Ảnh!"

Thanh Thương đang chạm vào khuôn mặt Lạc Thừa Ảnh, đột nhiên sợ hãi kêu lên, hắn vẫn còn thở! Hắn còn sống! Hắn còn sống...

"Thừa Ảnh! Tỉnh tỉnh! Ngươi mau tỉnh lại!"

Không biết có phải vừa rồi trải qua nỗi đau quá lớn, Thanh Thương lúc này tỉnh táo. Lạc Thừa Ảnh chưa chết, chỉ cần hắn không chết, mình nhất định sẽ không cho hắn rời đi!

Y biết Lạc Thừa Ảnh đau đến ngất đi, lúc này y liền tranh thủ, hai tay thay phiên nhau vỗ lên mặt, dù sao trước mắt cũng chỉ có biện pháp này có thể đánh thức hắn. Thai nhi trong bụng cũng đồng thời đá đá vài cái, động tác rất mạnh, Lạc Thừa Ảnh hừ một tiếng, miệng hơi hé, mắt cũng hơi mở ra.

Thanh Thương nhất thời mừng rỡ, "Thừa Ảnh! Ngươi tỉnh! Mau tỉnh lại! Ngươi mau nhìn ta, mau nhìn ta một chút!"

Lạc Thừa Ảnh bị âm thanh ồn ào kia làm cho khó chịu, tiếp tục rên rỉ. Mở mắt nhìn Thanh Thương, rồi lại nhắm lại. Sau đó động đậy một chút, Thanh Thương sờ bụng hắn, xem ra cơn co lại tới.

"A. . . Đau. . ." Lạc Thừa Ảnh tiếp tục nỉ non , "Ách. . . Ân. . . Thanh, Thanh Thương. . . Đau. . ."

Thanh Thương ghé tai nghe tiếng hắn nói, đột nhiên trong lòng nhận ra, hắn gọi y, trong lúc hôn mê hắn gọi mình...

"Thừa Ảnh! Ta ở đây! Ngươi mở mắt ra xem! Ta đang ở ngay bên cạnh ngươi!" Thanh Thương nhân lúc này, ôm Lạc Thừa Ảnh vào lòng, không ngừng xoa mặt hắn, hy vọng hắn nhanh chóng khôi phục ý thức.

"Đau quá. . . Khó chịu. . . Đứa nhỏ... Không, không sinh được..."

Lạc Thừa Ảnh vô thức lên tiếng, tay lại đánh lên bụng vài cái, đau đớn khiến cả người hắn lại run rẩy. Thanh Thương vội vàng bắt lấy tay hắn, "Đừng đánh vào bụng, sẽ đau. Ngươi mở mắt nhìn ta xem, nhìn một cái thôi, ta là Thanh Thương mà..."

Thanh Thương nhắc lại không ngừng, Lạc Thừa Ảnh cuối cùng không chịu nổi âm thanh kia, hai mắt mờ hơi nước khẽ mở, chớp mắt, lại cố gắng mở to. Hắn nhìn chằm chằm Thanh Thương, nhìn chăm chú thật lâu, giống như không nhận ra đây là ai.

"Thanh... Thanh Thương..." Lạc Thừa Ảnh giơ tay, muốn sờ mặt y, nhưng không đủ sức nên tay lại rơi xuống.

"Ta, ta là Thanh Thương..." Thanh Thương trong lòng xót xa, nước mắt lại nổi lên, không ngừng đáp lời, nhưng Lạc Thừa Ảnh như vậy, xem ra vẫn chưa thật sự tỉnh táo.

Lạc Thừa Ảnh nhìn y, bởi vì trong bụng đau đớn mà vặn mình. Thanh Thương vẫn không ngừng nói với với hắn, muốn gọi thần trí y quay về. Sau một hồi, đôi mắt vẫn còn mê mang của Lạc Thừa Ảnh đột nhiên sắc lại, cả kinh, theo bản năng đẩy Thanh Thương ra bên ngoài, Thanh Thương không phòng bị, hai tay buông lỏng, Lạc Thừa Ảnh trượt ra khỏi vòng tay y ngã xuống giường. "A..." Một tiếng kêu rên, khiến hai người đều tỉnh lại.

"Ngươi sao rồi?" Thanh Thương vội vàng đến dìu hắn, lại bị hắn gạt ra.

"Thanh Thương? Ngươi sao lại vào đây?" Lạc Thừa Ảnh thở dốc từng cơn, nhưng trong giọng nói tràn ngập trách cứ.

Thanh Thương biết lúc này Lạc Thừa Ảnh đã thật sự tỉnh, đột nhập sản thất là tội chết, y như thế nào lại không biết, nhưng giờ phút này, sống chết đối với y đã không còn quan trọng nữa, thời điểm lúc y nghĩ Lạc Thừa Ảnh đã chết, y mới phát hiện, thế giới này, đã không còn gì có ý nghĩa.

"Nếu ta không đến, chỉ sợ giáo chủ hiện giờ đã..."

Lạc Thừa Ảnh ngẩn người, cố gắng hồi tưởng chuyện vừa xảy ra, nhưng lại không nhớ ra được. Chỉ nhớ mình cố gắng lên giường, sau đó trong bụng rất khó chịu, chuyện về sau một chút cũng không nhớ được. Dùng sức lắc lắc đầu, cả người nặng nề căng trướng vẫn rất rõ ràng, Lạc Thừa Ảnh sờ bụng, vẫn như trước không thay đổi, xem ra, lần này hắn thật sự phải chết.

"Ngươi ra ngoài, đột nhập sản thất là tội chết." Lạc Thừa Ảnh lạnh lùng lên tiếng.

"Thuộc ha biết sẽ phải chết, nhưng thuộc hạ sẽ không ra ngoài."

"Đi ra ngoài!" Lạc Thừa Ảnh lúc này gần như là hét lên, bụng theo đó lại bắt đầu phát đau.

"Trừ khi giáo chủ giết thuộc hạ, nếu không thuộc ha sẽ không ra ngoài!" Thanh Thương lúc này nói lại.

"Ngươi!" Lạc Thừa Ảnh bị y chọc tức đến khó thở không nói nên lời, chỉ cảm thấy trong bụng càng đau, hai tay ôm bụng, trong giọng nói mang theo thỉnh cầu, "Ngươi không nên ép ta..."

Hai người im lặng trong chốc lát, Thanh Thương thản nhiên nói: "Nếu giáo chủ không thể giết Thanh Thương, thì hãy để Thanh Thương giúp giáo chủ sinh đứa bé này."