Thanh Ảnh

Chương 33: Khó sinh kéo dài



Editor: Trang Kiều

Beta: Mều Chan, Raph

"Ngươi... ngươi muốn làm gì?!"

Mắt thấy Thanh Thương muốn tiến lại gần bên mình, tách hay chân ra, nâng thắt lưng lên, quan sát hạ thân hắn. Lạc Thừa Ảnh giật mình, theo bản năng tránh đi, ôm bụng lui về sau.

"Giáo chủ, thuộc hạ giúp ngài."

Thanh Thương không nhiều lời vô nghĩa, lần này, y phải cố gắng từng chút một giành lại sinh mệnh của Lạc Thừa Ảnh, y phải giúp Lạc Thừa Ảnh bình an.

"Xằng bậy! Ngươi... A... đi ra ngoài... Lạc Thừa Ảnh vô lực phản kháng, bị từng cơn đau trong bụng đánh úp, khiến mọi hành vi của hắn đều vô nghĩa.

Thanh Thương cũng không muốn nói lại hắn, dù sao hiện giờ chế trụ Lạc Thừa Ảnh cũng không phải việc khó.

Thanh Thương tuy rằng không hiểu gì về y dược, nhưng ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, cũng có không ít kinh nghiệm. Hơn nữa bình thường lo lắng cho Lạc Thừa Ảnh nên y tìm đọc sách về phương diện này khá nhiều, bây giờ xem ra cũng có ích. Huống chi, với tình trạng hiện giờ, nếu y không quyết đoán, Lạc Thừa Ảnh thật sự không cứu được.

Sản đạo Lạc Thừa Ảnh mở được bốn phân, nước ối đỡ ra ngoài khá nhiều, lượng máu chảy cũng lớn. Thanh Thương đặt tay lên bụng Lạc Thừa Ảnh kiểm tra vị trí thai nhi, đứa nhỏ hầu như không động đậy, do nước ối đã vỡ, đôi khi có thể thấy rõ động tác của đứa trẻ trong bụng.

Thanh Thương nhìn mà sợ hãi, nhưng hiện tại, y không còn biện pháp, tính mệnh Lạc Thừa Ảnh cùng đứa nhỉ đều ở trong tay y, y cũng chỉ có thể cố hết sức mình.

"A a... ưm... Ngươi, ngươi làm gì... a..."

Lạc Thừa Ảnh đột nhiên cảm thấy bụng đau, nhìn Thanh Thương, thấy tay đặt trên bụng mình, xoa bụng rồi ấn xuống. "Ngươi a... Dừng tay!... A... Đau quá..."

Nhất thời ngũ quan Lạc Thừa Ảnh vặn vẹo, theo mỗi động tác của Thanh Thương hắn ưỡn về phía trước, muốn giảm đi một chút đau đớn, nhưng chẳng hề có tác dụng. Muốn đem bàn tay của Thanh Thương biến mất, không nghĩ đến kết quả.

"Giáo chủ thứ tội, đứa nhỏ ở trên, nước ối lại vỡ nhiều, thuộc hạ cũng chỉ có thể làm như vậy, mới có thể khiến giáo chủ sinh hạ đứa nhỏ, xin ngài chịu đựng một chút..."

Thanh Thương cắn răng nói, khiến Lạc Thừa Ảnh chịu khổ như vậy, trong lòng y cũng đau muốn chết, may mắn, đây là lần cuối cùng, chỉ cần qua được, về sau Lạc Thừa Ảnh sẽ không còn phải chịu khổ nữa...

Nghĩ như vậy, lực đạo Thanh Thường càng mạnh. Y quỳ gối giữa hai chân Lạc Thừa Ảnh, khiến Lạc Thừa Ảnh không thể không tách hai chân ra, dần dần tăng sức lực, giống như muốn đem thai nhi trong bụng cố đẩy ra ngoài.

"Đừng... A – ưm — aa –! Đau... không muốn..." Một người bình thản như Lạc Thừa Ảnh cũng không chịu nổi loại tra tấn này, hai tay gắt gao nắm chặt lấy nêm giường, nặng nề di chuyển thân mình, muốn trở mình ngồi dậy, nhưng cơ thể nặng như chì, cả người vô lực, hơn nữa có Thanh Thương áp chế, chỉ có thể ở trên giường không ngừng giãy dụa.

"Dừng tay... A..." Khí lực Lạc Thừa Ảnh dần dần yếu đuối, âm thanh dường như mang theo tiếng nức nở, "Xin ngươi... A... Dừng tay... Đau quá..."

Động tác của Thanh Thương nhất thời ngừng lại, Lạc Thừa Ảnh cầu xin y... Đây lầ thống khổ đến thế nào, mới khiến Lạc Thừa Ảnh mở miệng cầu xin y... Nhân lúc Thanh Thương dừng lại, hai tay Lạc Thừa Ảnh vội đỡ một bên hông, giống con cá mắc cạn không ngừng hít thở. "A... A —-! Ưm... ư..."

Vừa mới tạm dừng không lâu, Lạc Thừa Ảnh lại đột nhiên nhăn mày, hai tay ôm chặt lấy bụng, Thanh Thương sờ bụng hắn, bụng bỗng nhiên cứng lại, cơn co thắt mạnh lên, xem ra cố gắng vừa rồi có thể kích thích cơn co, như vậy, áp bụng đúng là phương pháp hiệu quả. Nhìn thấy gương mặt như sắp khóc của Lạc Thừa Ảnh, thật sự khiến y không còn muốn ép hắn, thế nhưng hiện tại đúng là một cơ hội tốt...

Thanh Thương quyết tâm, hai tay đặt lên bụng.

"Giáo chủ, mau nương theo lực dùng sức, đẩy đứa nhỏ xuống!" Vừa dứt lời, hai tay lại đặt lên bụng Lạc Thừa Ảnh một lần nữa, theo lực co đẩy xuống.

"A—-!" Lạc Thừa Ảnh ôm bụng, ưỡn người về phía trước, giữa chừng đột nhiên ngừng lại, nhất thời không kêu ra tiếng nữa, chỉ có thể há miệng trợn mắt nhìn về phía trước. Thanh Thương quyết định không nhìn hắn, tiếp tục hành động. "Giáo chủ mau dùng sức! Đứa nhỏ rất nhanh sẽ đi xuống!"

Lạc Thừa Ảnh lại ngã xuống giường, hắn dường như không nghe thấy Thanh Thương nói, cả người kiệt sức không biết dùng sức như thế nào: "Không... Đừng... Đau..."

"Giáo chủ! Xin ngươi... Xin ngươi mau dùng sức!" Thanh Thương nhìn bộ dạng muốn từ bỏ của Lạc Thừa Ảnh, trong lòng sốt ruột, vất vả lắm mới có cơ may, nghĩ đến sản khẩu mới mở có bốn phân, Lạc Thừa Ảnh không thể buông tha dễ dàng như vậy được.

"Giáo chủ, chỉ cần ngươi dùng sức, đứa nhỏ nhất định có thể ra đời, hãy tin ta!" Nói xong tay y lại dùng lực, nhưng lần này ngay hắn cả sức lực để kêu cũng không có, đầu trên gối khẽ di động, khuôn mặt mất đi huyết sắc, miệng thì thào gì đó, bị cơn đau đột nhiên đánh úp khiến hắn khẽ ưỡn người, không còn chống cự nữa.

Như vậy không được... Thanh Thương có chút nản lòng.

Xuống giường, quỳ bên cạnh Lạc Thừa Ảnh, ghé tai hắn, ngữ điệu cầu xin, "Giáo chủ, đừng bỏ cuộc... Đứa nhỏ nhất định có thể sinh ra, người hãy nương theo cơn đau dùng sức, nhất định có thể, có được không? Vẫn còn hy vọng, nhất định đừng bỏ cuộc, Thanh Thương cầu xin ngươi..."

Lạc Thừa Ảnh quay đầu, nhìn y cười cười, nụ cười kia giống như muốn nói cho y biết, không còn cơ hội rồi, "Không sao... Nếu có sự giúp đỡ của người khác, làm sao có thể luyện thành Ngô Thiên Quyết..."

Thanh Thương cười lạnh một tiếng, đã như vậy rồi mà hắn vẫn còn suy nghĩ đến võ công sao... Thần sắc y thay đổi, ánh mắt kiên định nhìn Lạc Thừa Ảnh: "Ta chỉ cần ngươi còn sống, còn chuyện khác, ta mặc kệ."

Lạc Thừa Ảnh cả người chấn động, nhưng chỉ trong nháy mắt, cảm giác khiếp sợ cùng vui sướng bỗng dưng biến mất không thấy tăm hơi, "Thân là giáo chủ có thể nào không có Ngô Thiên Quyết, ta sống còn có ích gì..."

Thanh Thương sửng sốt một hồi, sau đó chậm rãi đứng lên, giống như đưa ra quyết định, đột nhiên rút ra một thanh chủy thủ trong giày, Lạc Thừa Ảnh hoảng sợ: "Ngươi..."

Thanh Thương cười nhạt, "Nếu ngươi phải chết, ta cùng ngươi. Chỉ cần hiện tại ngươi nói một câu, hai chúng ta mỗi người một đao, không cần phải chịu tội này nữa..."

Lạc Thừa Ảnh ngây ngẩn cả người. Hắn biết Thanh Thương bình thường làm việc có chút xúc động, thế nhưng lại rút ra chủy thủ trước mặt hắn, bình tĩnh nói với hắn, "Ta chết cùng ngươi", không giống như đang xúc động. Y yêu mình đến vậy sao...

Lạc Thừa Ảnh nhìn sang nơi khác, không dám nhìn y, hắn phát hiện, mình không chịu nổi bị y hấp dẫn, bản thân đối với y đã không còn sức chống cự...

"Chẳng lẽ chuyện ngươi đáp ứng ta ngươi đã quên rồi sao?"

Lạc Thừa Ảnh ôm bụng, ngước mắt lên, ta nói rồi, không được tìm cái chết.

"Hz..." Thanh Thương cười khổ, "Cho đến giờ, thuộc hạ chỉ làm trái mệnh lệnh của giáo chủ. Nếu giáo chủ phải trừng phạt thuộc hạ, chờ đến khi xuống âm tào địa phủ, rồi ngài có thể trị tội thuộc hạ..."

"Ngươi..." Lạc Thừa Ảnh vừa muốn nói chuyện, hai tay ôm bụng gắt gao, một cơn co thắt lại tới.

"Hô... hô... A..."

Lần co thắt này có vẻ kéo dài khá lâu, Lạc Thừa Ảnh vẫn chờ như trước, nhưng vẫn không đợi được. Thân mình vẫn ưỡn về phía trước, ngồi dậy không được nằm xuống cũng không được, đau quá...

Hắn chờ Thanh Thương lại đây, nhưng Thanh Thương vẫn đứng đó không nhúc nhích, sau đó, chậm rãi mở miệng: "Ta sai rồi, hiện tại chúng ta là ba người, còn có đứa nhỏ sắp sinh này, chỉ cần giáo chủ ra lệnh một tiếng, thuộc hạ sẽ đưa ba người chúng ta cùng đi."

Lạc Tha Ảnh bị cơn co tra tấn, nghe y nói như vậy, đau đớn trong bụng còn chưa lui, trong đầu bỗng nhiên "Ông" một tiếng, thể hồ quán đỉnh (trí tuệ khai sáng), đứa nhỏ... còn có đứa nhỏ...

Hai tay ôm bụng, đứa trẻ ở bên trong, khổ cực mang thai lâu như vậy, mười tháng trôi qua, trải qua nhiều kiếp nạn như vậy vẫn kiên cường lớn lên, hiện tại, chính mình hiện giờ đã muốn bỏ cuộc, nhưng đứa nhỏ này vẫn muốn đi ra.

Đứa nhỏ đó vẫn ở trong bụng chưa thấy ánh sáng, chưa kịp nhìn thế giới này, chẳng lẽ hiện tại, y lại có thể giết đứa nhỏ ngay khi nó sắp chào đời sao? Trải qua lần áp bụng vừa rồi của Thanh Thương, đứa nhỏ đã dần đi xuống dưới, đến nước này, hắn lại có thể chặt đứt đường sống của nó hay sao?

Hắn làm sao đủ tư cách để làm phụ thân cơ chứ?

Hơn nữa... Nếu như không cố gắng... Nam nhân này sẽ thất vọng. Vì hắn, y đã đánh đổi quá nhiều... Giống như lời Thanh Thương đã nói, nếu hôm nay không có y, chỉ sợ mình cùng với đứa nhỏ đã mất mạng, hiện giờ rốt cuộc cũng có chút hi vọng, mình lại muốn bỏ cuộc hay sao... Nếu mình chết, đứa nhỏ cũng không còn, Thanh Thương... y cũng sẽ chết...

"Thuộc hạ xin hỏi giáo chủ một câu, giết Thanh Thương, giáo chủ sẽ không đau lòng sao?"

"Thừa Ảnh, trong lòng ngươi liệu có ai có thể khiến ngươi cam tâm tình nguyện trả giá hết thảy hay không?"

Từng lời Lạc Long Uyên nói lúc trước bỗng nhiên bật ra trong đầu hắn, Lạc Thừa Ảnh trong lòng cả kinh, sửng sốt một hồi, sau đó ôm chặt bụng, nhìn Thanh Thương, "Thanh Thương, mau... giúp ta... áp bụng... Ta phải... sinh..."

Thanh Thương giống như được cởi bỏ trói buộc, xoay lại người hắn, chỉ cần Lạc Thừa Ảnh thông suốt, là mọi việc có hy vọng.

"Giáo chủ, thuộc hạ bắt đầu."

Lạc Thừa Ảnh gật đầu, cắn chặt ga giường trong miệng. Hai tay Thanh Thương run rẩy đặt trên bụng Lạc Thừa Ảnh, ấn một hơi, cùng với cơn co, mạnh mẽ áp xuống.Lần này Lạc Thừa Ảnh không lên tiếng nữa, chỉ cắn chặt lấy miếng vải trong miệng, mắt mở to, trên trán nổi đầy gân xanh.

"A... ha... ha..."

Tiếng rên rỉ nghẹn lại trong cổ họng, Thanh Thương làm như mình không nghe thấy cũng như không nhìn thấy gì, chỉ chăm chú áp bụng cho Lạc Thừa Ảnh. Áp một lúc rồi lại nghỉ một chút, cứ lặp lại như vậy. Hai người đều quên đi thời gian, cho đến khi bụng Lạc Thừa Ảnh dần đi xuống, đã qua hai canh giờ.

Lạc Thừa Ảnh há miệng thở dốc, ngay cả miếng vải trong miệng cũng không còn sức lấy ra nữa, hắn mơ hồ nói: "Đứa nhỏ... xuống, xuống dưới..." Hắn cảm nhận rõ ràng đứa nhỏ cường ngạnh bị đẩy xuống, hiện giờ đứa trẻ đó đang kẹt ở xương hông, khiến hắn không thể không mở rộng chân ra.

Thanh Thương nhìn bụng của hắn, hình dạng vừa rồi đã có chút thay đổi, hạ thân hơi lồi lên, xem ra rất nhanh thôi là có thể sinh rồi. Nhìn sản khẩu của hắn, Thanh Thương tâm lạnh, mới mở sáu ngón, y nhớ Lạc Phong nói đứa trẻ khá lớn, chỉ sợ phải gây sức ép một phen.

"Mở bao nhiêu..." Lạc Thừa Ảnh suy yếu hỏi.

"Bảy phân." Thanh Thương không muốn gây áp lực cho hắn, nghĩ nghĩ, vẫn nói nhiều hơn một chút.

Lạc Thừa Ảnh biết ý định của y, dù sao cũng sinh nhiều lần như vậy, hắn biết rõ cơ thể mình, xương hông của nam tử vốn nhỏ hẹp, trước kia mỗi lần sinh đứa nhỏ, đứa nhỏ đã sớm vào sản đạo, nhưng đầu lại không ra được, lần này cũng vậy.

Lạc Thừa Ảnh âm thầm hạ quyết định, nếu như không thể sinh hạ đứa nhỏ này, liền đơn giản rạch một dao lôi đứa nhỏ ra ngoài, không sinh được đứa nhỏ, hắn cũng chỉ là một phế nhân, bảo hộ đứa nhỏ sẽ tốt hơn là cho hắn.

Nước ối của Lạc Thừa Ảnh đã không còn nhiều, hơn nữa gây sức ép suốt ba ngày, đứa nhỏ hiện giờ cũng sắp nghẹn đến hỏng ở trong bụng, nên một khắc cũng không thể chờ. Cho dù sản khẩu chưa mở hết, cũng chỉ có thể cứng rắn, cố gắng lâu như vậy, nếu để đứa nhỏ chết trong bụng, sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

"Thanh Thương... Tiếp tục áp bụng đi... Ta chịu được..." Lạc Thừa Ảnh cũng biết đứa nhỏ không thể chờ được nữa, chờ đợi càng lâu đứa nhỏ sẽ càng gặp nguy hiểm.

Thanh Thương gật đầu đáp ứng, y cũng không biết lúc đó vì sao mình lại nhẫn tâm như vậy, nhìn thấy Lạc Thừa Ảnh đau đớn đến vậy cũng vẫn ra tay được, nếu để y làm lại, có thể sẽ không làm được.

Y cũng không biết được lúc đó Lạc Thừa Ảnh làm sao có thể chịu được đau đớn cả từ bên ngoài lẫn bên trong đồng thời đánh úp lại, không la hét, cũng không hôn mê. Có lẽ lúc đó hai người đã quyết liều mình bằng bất cứ giá nào.

Lại áp bụng Lạc Thừa Ảnh một lần nữa, mỗi lần áp một chút, máu cùng nước ối trong bụng từ hậu huyệt chảy ra rất nhiều, nhưng lúc ấy ai cũng không để ý đến. Hơn nửa chiếc giường đều bị Lạc Thừa Ảnh nhuộm thành màu đỏ, làm cho người ta sợ hãi.

Nửa canh giờ sau, Thanh Thương cũng chạm được vào tóc máu của đứa trẻ, thành công đang trước mắt, nhưng chưa thấy mặt đứa trẻ. Vì đầu quá lớn, sản khẩu lại nhỏ, cho dù áp thế nào cũng không chịu chui ra.

Nước ối đã không còn, thời điểm chỉ mành treo chuông, nếu không mau giải quyết, đứa nhỏ sẽ nghẹn chết ở sản đạo.

"Thanh Thương... Mổ ra... bụng ta, lôi đứa nhỏ... ra ngoài..."

Thanh âm Lạc Thừa Ảnh rất thấp, nhưng lại dứt khoát kiên định, đây là chút chuyện cuối cùng hắn cùng Thanh Thương có thể làm vì đứa nhỏ.