Thặng Nữ Pk Tổng Giám Đốc Lưu Manh

Chương 119: Thiên kiếp



Trên đời này chỉ có vong tình thủy làm gì có chuyên tình đan, lừa gạt một chút cô sẽ ti,chẳng qua là thuốc trường sinh bất lão,hắn muốn cho cô mãi mãi ở với hắn, sẽ không già, sẽ không chết……

Hiện tại dáng vẻ này của cô thật nhỏ bé,sinh mệnh con người thật ngắn, hắn sợ sẽ mất đi cô……

Nguyễn Miên Miên tức giận không chịu nổi,cô biết lý do gì khiến khiến cho cô uống chuyên tình đan nhưng cô cũng xác định chính mình đối với hắn là có tình cảm, là yêu sao?!

Không cách nào phủ nhận,bộ dáng lo âu đột nhiên xâm nhập vào đầu của cô,sau đó suy nghĩ thêm cô mới phát hiện……

Bi kịch hơn là,cô làm sao có thể gả cho một con hồ ly a?Hu hu……

“Miên Miên,anh muốn đưa em đến hồ giới gặp hồ vương một lần, chính là ông nội anh,còn có mẹ anh nữa……” Lam Dạ Ảnh cười hỏi cô.

Sao?!

Nguyễn Miên Miên do dự,sau một lúc lâu,hỏi hắn,“Hồ vương sẽ tức giận không? Nói như vậy,con gái mình thích nhân loại, cháu trai mình lại coi trọng nhân loại,có khi nào ông ấy sẽ giết em không?!”

Lam Dạ Ảnh xì một tiếng liền nở nụ cười, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ kia,hắn buồn cười nhéo mũi nhỏ của cô một cái, nói:“Ông ngoại của anh rất sáng suốt em yên tâm đi……”

Khuôn mặt nhỏ nhắn Nguyễn Miên Miên có chút lo lắng,cô đột nhiên cảm giác chính mình hình như có chút bằng lòng?! Ách, theo lời hắn nói cô nheo mắt lại, không có hé răng.

Phong vân biến hóa,thậm chí không có gì báo trước,không gian liền chuyển đổi.

“A……” Nguyễn Miên Miên há to miệng,“Giống như ngày đó nằm mộng thấy anh……”

Lam Dạ Ảnh chỉ cười nhạt không nói, cô ngốc còn tưởng rằng ngày đó chỉ là mộng, ngốc ngốc a……

Con ngươi của Nguyễn Miên Miên tràn ngập ngạc nhiên,cô đột nhiên khó nói:“Nếu anh về sau muốn chạy trốn khỏi em, chỉ cần vào nơi này là em sẽ không phải là không tìm thấy anh sao ……”

Ánh mắt của Lam Dạ Ảnh nheo lại, cười xấu xa nói:“Đúng vậy đúng vậy, về sau, em chọc giận anh,anh sẽ chạy đến nơi đây, hừ hừ, làm em lo lắng đến chết luôn……”

Nguyễn Miên Miên trừng mắt liếc hắn một cái, trong lòng âm thầm khó chịu, hừ hừ, đến lúc đó không biết là ai lòng như lửa đốt đây.

“Anh đừng có vui vẻ nha, đến lúc đó nếu anh không trở về, quá mười ngày cũng đừng trở về tìm em!” Nguyễn Miên Miên kích thích hắn nói.

Lam Dạ Ảnh bị chọc tức, trợn tròn con ngươi, vù vù thở hổn hển,“Được!Em đúng là nhẫn tâm,lại…… dám kích thích anh như vậy?!”

Nguyễn Miên Miên hừ hừ cái mũi, không nói lời nào chỉ là đắc ý cười cười……

“Dáng vẻ em thật sự rất vên váo, cũng thật giống như là một tiểu hồ ly, không sai, không sai…… Ha ha……” Lam Dạ Ảnh cười quái dị giễu cợt cô.

Sắc mặt của Nguyễn Miên Miên cứng đờ, lông mày dựng thắng,“Anh nói gì a, anh mới là hồ ly, đại hồ ly tinh……”

Lam Dạ Ảnh cũng không tức giận, dù sao cô nói là sự thật,“Anh chỉ hồ ly tinh có quyến rũ tới em hay không a?!”

Nguyễn Miên Miên chau miệng,Lam Dạ Ảnh thật đáng ghét a, dáng vẻ này rất đáng đánh đòn a.

“Anh đừng nghĩ đến địa bàn của anh là có thể muốn làm gì thì làm……” Nguyễn Miên Miên không được tự nhiên xoay đầu sang nơi khác,trong lòng có chút khó chịu…….

Lam Dạ Ảnh cười khanh khách,lấy tay nhéo nhéo cái miệng nhỏ nhắn của cô, cười hớ hớ nói:“Nha đầu ngốc!”

Nha đầu?!!

Cô đã sắp hai mươi sáu tuổi, không phải nha đầu gì đâu a…… Giận!!

Đối diện có hai nha đầu đã đi tới, cười tủm tỉm nói:“Tham kiến vương tử điện hạ……”

Lam Dạ Ảnh ôm cô, phất tay áo,“Đứng lên đi……”

Nguyễn Miên Miên chú ý xem, không ngờ là miêu nữ và thỏ nữ,cô có chút ai oán, tại sao lạ là hai cô ấy?! Các cô ấy có phải là người của hắn không a?! Thật sự là chán ghét……

Quả nhiên, hai nữ cô gái kia như có như không trừng mắt nhìn cô một cái, Nguyễn Miên Miên thiếu chút nữa ngất xỉu đi,hai…… hai người này cũng quá kiêu ngạo đi?!May là còn có Lam Dạ Ảnh ở trong này.

Quả nhiên là con thỏ và con mèo bị hắn làm hư……

Nguyễn Miên Miên không cam lòng yếu thế trợn mắt trở lại, hai cô gái kia bị thái độ của cô làm cho sửng sốt một chút, nhìn lẫn nhau nhau liếc mắt một cái, sau đó cúi đầu nói:“Vương tử điện hạ, hồ vương gọi điện hạ trở về……”

“…… Ừm.” Lam Dạ Ảnh cười ôm eo của cô, nghĩ đến cô đang khẩn trương, an ủi nói:“Không có việc gì,ông ngọai anh rất sáng súôt,em không cần lo lắng……”

Không lo lắng mới là lạ?!

Nguyễn Miên Miên đành nhìn hắn một cái, không nói đâu xa gần nhất hai nha đầu cứ kia bài xích cô,cô có thể tin tưởng, hồ vương sẽ thích cô sao?

Tiến vào một gian sơn động xa hoa,Lam Dạ Ảnh và cô đi vòng vo vài cánh cửa, mới vào được đại sảnh, hồ vương ngồi ở mặt trên nhìn người ấy một chút cũng không có già nha, đây là đều mà Nguyễn Miên Miên đã dự kiến trước.

“Tôn nhi tham kiến ông ngoại……” Lam Dạ Ảnh cung kính gọi một tiếng, sau đó cười nói:“Ông ngoại, đây là Nguyễn Miên Miên, tôn nhi muốn kết hôn cô ấy làm phi tử……”

Sắc mặt Hồ vương đại biến, con ngươi như mũi khoan theo dõi chằm chằm Nguyễn Miên Miên, làm Nguyễn Miên Miên lập tức bị hù đến ngây dại, ông nha, ông không phải là một lão hồ ly sao?Hồ ly ở sơn động xa hoa,dù xa hoa mấy cũng là sơn động……

Ông là một lão hồ ly cố chấp, múôn so nhãn lực nhãn lực với tôi sao?! Nguyễn Miên Miên lập tức tăng lên thêm can đảm, đón nhận ánh mắt thăm hỏi như đao của ông, thẳng tắp nhìn lại ông ấy.

Hồ vương có chút giật mình, sau đó liền nở nụ cười nhạt,“Nha đầu kia,là ngừơi sao……”

Là người thì sao?! Là hồ ly!! Hồ ly……

Hồ vương đột nhiên thú vị để ý ánh mắt của Nguyễn Miên Miên, nha đầu kia tròng mắt quay tròn chuyển động, hắn dường như có thể biết cô đang suy nghĩ cái gì, chỉ là không nói ra……

“Đúng vậy, Miên Miên là người……” Lam Dạ Ảnh cười nói.

Hồ vương gật đầu,“Cháu ở nhân giới một thời gian quá dài, quen biết một hai người đàn bà cũng không ngạc nhiên, chỉ là một loài người nhỏ bé mà có tư cách làm phi tử chúng hồ sao,Ảnh nhi,cháu cho rằng các trưởng lão sẽ đồng ý cô ấy sao?!”

Hồ vương nhíu mày,sắc mặt đột nhiên thay đổi, một chút nhảy xuống tới trước mặt cô sắc mặt xanh mét, nhanh chóng nắm cổ tay của Nguyễn Miên Miên, sắc mặt đại biến, giữ chặt Lam Dạ Ảnh nói:“Cháu đem trường sinh đan cho cô ta ăn sao?!”

Lam Dạ Ảnh gật đầu, ánh mắt thực kiên định,“Tổ phụ, con thật sự thích cô ấy………..”

Nguyễn Miên Miên sợ hãi, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn xem này, lại nhìn xem cái kia, cảm thấy sắc mặt bọn họ thực không thích hợp, lại nói không nên lời chổ nào không đúng……

Hồ vương nhìn vẻ mặt Lam Dạ Ảnh cương quyết như thế, cũng ngây ngẩn cả người,“Cháu,cháu……” Cuối cùng đành phải thở dài một hơi,“Việc này…… Đều là ý trời a……”

Ánh mắt của Lam Dạ Ảnh thật sự kiên định, hắn cười cười, nói:“Tổ phụ, không có việc gì,cháu mới ba mươi tuổi, cái gì thiên kiếp,cháu không tin……”

Con ngươi của Hồ vương khôi phục bình thường theo dõi hắn,“Cháu vốn chỉ là con của người và hồ, huyết thống không ổn định, thiên kiếp sẽ đến trước tiên, cháu có thể vượt qua sao?!”