Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 291: Nhị hoàng tử tự luyến (3)



Trong lúc Thẩm Việt có chút kinh ngạc thì nắm đấm của Nạp Lan Tịnh lại lần nữa rơi vào trước mắt hắn.

Trong hoàng cung không cho phép mang theo đao thương côn kiếm, vì thế, bọn họ chỉ có thể dùng tay không mà chiến đấu.

Tất cả mọi người đều sợ bọn họ chiến đấu sẽ liên lụy đến mình nên đều trốn sang một bên, vì thế mà bọn hắn có một khoảng trống lớn.

Nạp Lan Trường Càn nắm chặt ly trà trong tay, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào hai người đang chiến đấu phía trước, mang theo vẻ lo lắng.

Tên tiểu tử thúi này, dùng nhiều linh tửu như vậy quả nhiên không có uổng phí, không chút tiếng động nào đã đột phá tới trung giai Chân Linh Giả rồi.

Nhưng Thẩm Việt dù sao đột phá rất lâu rồi, muốn đánh bại hắn không dễ như vậy…

“Nạp Lan Tịnh!”

Một quyền dừng trước ngực Thẩm Việt, hắn không kịp phòng bị, bị ép lui về sau mấy bước, lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt âm u: “Đây là do ngươi ép ta!”

Hắn biết rõ nếu hôm nay hắn không hoàn toàn nghiền áp được Nạp Lan Tịnh thì hắn sẽ không thể nào lấy lại được mặt mũi.

Mặc kệ phải trả giá lớn thế nào, hắn cũng phải giẫm người kia xuống dưới chân, nếu không hắn sẽ không bao giờ xoay người được nữa!

Bỗng nhiên, Thẩm Việt từ ống tay áo móc ra một cái hộp, hắn mở hộp, lấy từ trong hộp ra một quả màu xanh lá cây nuốt vào trong miệng.

Trong phút chốc khi trái cây vào vào miệng, hắn cảm giác khí thế cả người đều sôi trào, dường như có vô số linh lực sắp sửa bùng nổ.

Oanh!

Một quyền này mang theo khí thế cường đại, như mưa rền gió dữ, dũng mãnh tấn công.

“Tịnh Nhi, cẩn thận!” Nạp Lan Trường Càn vẻ mặt sợ hãi, nhanh chóng tiến lên.

Nhưng hắn mới vừa tiến lên hai bước, phía sau lập tức xuất hiện mấy bóng người, cản trở Nạp Lan Trường Càn.

“Nạp Lan tướng quân, đây là trận chiến giữa điện hạ nhà ta và Thiếu tướng quân, nếu các ngươi nhúng tay, chẳng phải là ỷ lớn hiếp nhỏ, sẽ khiến người trong thiên hạ chê cười sao?” Khóe môi lão giả dâng lên một nụ cười lạnh, châm chọc nói.

Trong khi nói chuyện, khí thế ba lão giả đều thi nhau xuất ra, giống như ngọn núi lớn đè nặng trên đỉnh đầu mọi người.

Linh Võ Giả!

Ba lão giả này vậy mà đều là Linh Võ giả!

Cuối cùng Long Ngạo Quốc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại xuất hiện nhiều Linh Võ Giả như vậy? Khó trách Thẩm Việt dám ở trên địa bàn bọn họ kiêu ngạo như thế, hoá ra là do đã có chỗ dựa!

Phong Thiên Ngự ngồi không yên, bỗng nhiên tiến về phía dưới.

Cùng lúc đó, tất cả cấm vệ quân đều rút vũ khí trong tay hướng về mấy kẻ Linh Võ Giả kia.

“Bệ hạ!” Lâm công công lo lắng giậm chân.

Công chúa đã từng nói, bệ hạ không thể dùng linh lực, nếu không… Bệnh tình sẽ nặng hơn, không chịu được đến một năm!

Cũng trong lúc đó, nắm đấm Thẩm Việt ầm ầm dừng trên đầu vai Nạp Lan Tịnh.

Nạp Lan Tịnh phun ra một ngụm máu tươi, bay về phía sau mấy trượng, té ngã trên đài của bữa tiệc.

“Tất cả đều tránh ra cho ta!”

Phong Thiên Ngự lạnh lẽo nhìn mấy lão giả đứng trước mặt hắn, âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị như kiếm.

Mấy lão giả đều không có nhúc nhích, trên người bọn họ đều mang theo khí thế lạnh lẽo, không chút sợ hãi mà đứng trước mặt Phong Thiên Ngự.

“Đường đường là bệ hạ của Lưu Vân Quốc, thế nhưng trong lúc ta và Nạp Lan Tịnh tỉ thí công bằng lại muốn nhúng tay,” Thẩm Việt châm chọc cong môi, “Hành vi vô sỉ như thế nếu bị lan truyền ra ngoài, Phong Thiên Ngự ngươi chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ!”

“Công bằng?” Phong Thiên Ngự cười lạnh ra tiếng, “Ngươi nói công bằng cái gì, chính là việc ngươi đánh không lại Tịnh Nhi, thì dùng linh dược tăng thực lực lên sao?”

“Ha ha ha!” Thẩm Việt điên cuồng cười ra tiếng, “Ta dùng linh dược tăng thực lực lên thì sao? Có bản lĩnh, Lưu Vân Quốc các ngươi cũng dùng linh dược để tăng thực lực lên đi chứ! À, ta đã quên, không có Nạp Lan Yên thì Lưu Vân Quốc lấy đâu ra năng lực để mua linh dược chứ? Cửa hàng linh dược trên thế gian này đều phải nhìn vào người mua thế nào để bán, ngươi không có đủ thực lực, bọn họ không bao giờ bán linh dược tam giai cho các ngươi.”

(Tấu chương xong)


Chương 292: Nhị hoàng tử tự luyến (4)

Editor: Cò lười
Beta:

Cái này gọi là có tiền mua linh dược cũng không có người bán.

Thẩm Việt sau khi nói xong những lời này thì đi đến trước mặt Nạp Lan Tịnh, giơ tay xách Nạp Lan Tịnh trên mặt đất lên.

“Dừng tay!” Nạp Lan Trường Càn giận tím mặt, “Ngươi dùng phương pháp như thế để đánh bại Tịnh Nhi thì thôi, hắn đã thua, ngươi cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?”

Thẩm Việt cụp mắt xuống, cười lạnh không nói.

Hôm nay, hắn có thể thông qua linh dược đánh bại Nạp Lan Tịnh, nếu ngày sau, Nạp Lan Tịnh ngày càng mạnh hơn hắn thì sao?

Vì để phòng ngừa mọi trường hợp, nhất định phải phế Nạp Lan Tịnh! Để tránh danh đệ nhất thiên tài tứ quốc đổi chủ!

“Ta muốn ngươi dừng tay!” Khóe mắt Nạp Lan Trường Càn như muốn nứt ra, lửa giận ngút trời.

Hắn vừa định tiến lên, một lão giả đã tiến lên cản trước mặt hắn.

Cứng rắn ngăn cản bước chân của hắn.

"Tướng quân,” Tròng mắt Phong Thiên Ngự lạnh lẽo, “Trẫm đã phái người đi thông báo cho lão tướng quân và lão gia tử Tần gia, chờ bọn họ tới, ba lão giả này chắc chắn phải chết!”

Tuổi của Lão tướng quân và lão gia Tần gia đều đã lớn, không hề có hứng thú gì với đám tiệc, càng không biết một bữa tiệc chiêu đãi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy vì thế nên vẫn chưa đến.

“Nhưng mà, bệ hạ người…”

Tình trạng cơ thể bệ hạ quá kém, không thể nào chiến đấu.

“Sau đó, trẫm và Lưu Vân Tiêu sẽ ngăn bọn họ lại, còn ngươi thì đi cứu Nạp Lan Tịnh.”

Phong Thiên Ngự nâng mắt, lạnh lùng nói: “Lưu Vân Tiêu, ngươi và trẫm cùng nhau đối phó ba lão già chết tiệt này, những người khác đều lui ra hết đi.”

Ở trước mặt Linh Võ giả, chỉ có Linh Võ giả mới có thể cùng nhau chiến đấu, dù là người khác… Cho dù là thiên quân vạn mã, đều là đi tìm chết.

Lưu Vân Tiêu đang cười lạnh ngồi ở dưới phẩm rượu, hoàn toàn là dáng vẻ muốn xem kịch vui, cho dù Phong Thiên Ngự đã lệnh cho hắn xuất chiến thế nhưng hắn vẫn thờ ơ, không hợp tác.

Phong Thiên Ngự: “…”

Lão già kia, thân là thần tử của Lưu Vân Quốc, thế nhưng lại dám làm lơ lời của hắn!

Nếu… Nếu hắn không bị trúng độc, không cần bất kỳ kẻ nào hỗ trợ, cũng có thể đối phó với cả ba tên Linh Võ giả này.

“Lưu Vân Tiêu, ngươi đang làm gì?” Nạp Lan Trường Càn phẫn nộ quát lớn.

Lưu Vân Tiêu cười lạnh nói: “Muốn ta giúp đỡ không phải là không thể, chỉ cần bệ hạ lập tức sắc phong Dung nhi làm Hoàng Hậu, lại hạ chỉ phế Phong Như Khuynh, ta sẽ lập tức đồng ý giúp ngươi.”

Phong Thiên Ngự ngươi lúc trước không phải rất kiêu ngạo sao? Không chỉ đối xử với Dung nhi như thế, còn vì loại người như Phong Như Khuynh mà đuổi Sương Nhi đi!

Nếu ngươi đã không đặt Lưu gia ta ở trong mắt, vậy thì hiện giờ sao lại tìm đến ta nhờ ta giúp đỡ?

Huống chi, Lưu Vân Tiêu ước gì ba lão giả kia có thể giết Phong Thiên Ngự, lại phế bỏ hai phế vật của Nạp Lan gia, như vậy hắn sẽ càng bớt việc.

Dung Quý Phi ở sau bình phong nghe được lời này, đôi mắt lập tức sáng ngời, vội vàng chuyển ánh mắt về phía Phong Thiên Ngự.

Người đàn ông này từ trước giờ vẫn luôn đẹp trai, phóng khoáng, long bào không gió tự bay, chỉ cần một bên sườn mặt cũng đủ làm tim bà ta đập thình thịch.

Chỉ cần bệ hạ có thể sắc phong bà ta làm Hoàng Hậu, phế bỏ Phong Như Khuynh, vậy thì ba ta sẽ bỏ qua tất cả ân oán để làm một Hoàng Hậu tốt, một mẫu nghi thiên hạ!

Nhưng mà đối mặt với sự khiêu khích của Lưu Vân Tiêu, đầu tiên Phong Thiên Ngự nhắm chặt hai mắt, thật lâu sau, hắn mở mắt ra, ánh mắt trở nên sắc bén như kiếm.

“Trẫm đối phó với ba kẻ này, những người khác đều không được nhúng tay!”

Hắn nhất định không cho phép, những người này đạp lên đầu Lưu Vân Quốc của hắn.

Nhục nhã nữ nhi của hắn, ức hiếp cháu ngoại trai của hắn!

“Bệ hạ!” Sắc mặt Nạp Lan Trường Càn trắng bệch.

Phong Thiên Ngự bình tĩnh cong môi: “Trẫm sẽ cố gắng kéo dài thời gian đợi lão tướng quân đến, nếu như hôm nay, trẫm xảy ra bất cứ chuyện gì không may, Phong Như Khuynh sẽ thành nữ đế của Lưu Vân Quốc, Từ tướng quân làm phụ tá, bất luận kẻ nào cũng không được có ý kiến!ị”