Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Quyển 1 - Chương 37: Lá thư lạ



Ads “Trùngcô nương.” Giọng của Tây Bối Liễu Ty gọi, Trùng Trùng nghe rất rõràng, nhưng Yến Tiểu Ất và Dung Thành Hoa Lạc lại không nghe thấy.

 Lẽ nào lúc nàng bị Hoa Tứ Hải đánh bay đã tổnthương đến não rồi?

 Trùng Trùng nghi hoặc vỗ trán mình một phát,nhưng nàng quên mất chiếc sừng độc của con rồng một sừng mà bát sưđệ đã tặng cho nàng, làm nàng đau đến á á kêu lung tung, nghe như làđang trả lời tiếng gọi ấy vậy. Mà tiếp theo tiếng trả lời củanàng, trong rừng sâu truyền đến tiếng xào xạc, giống như là có cáigì giấu trong đó vậy.

 “Lẽnào là người của quỷ đạo?” Yến Tiểu Ất chấn động, cùng Dung ThànhHoa Lạc nhìn nhau.

 Mười châu ba đảo có sáu đạo (lục đạo) ―― thiênđạo, tiên đạo, nhân đạo, ma đạo, yêu đạo, quỷ đạo, cả thiên hạ chínhlà tổ hợp của sáu đạo này. Trong đó nhân đạo là bình phàm nhất,nhưng lại là nền tảng của lục đạo, không ngừng sinh sôi, không ngừngluân hồi; thiên đạo thì thờ ơ nhất, trừ trận chinh phạt phân chia lụcđạo thời kỳ thượng cổ ra thì gần như là chưa từng can thiệp vàochuyện nhân gian; ba phái ma đạo, yêu đạo và quỷ đạo một mực bất mãn với việc nhân đạo chiếmcứ hầu hết mười châu ba đảo, từ thời kỳ thượng cổ đến nay, nhiềulần khơi dậy rắc rối, nhân đạo năng lực yếu kém, không đủ để chốngtrả, cho nên tiên đạo bọn họ đành gánh vác trọng trách bảo vệ cho bình an của nhân đạovà thiên hạ.

 Nhưng nghe nói từ rất lâu trước khi đến đời bọnhọ, yêu đạo và quỷ đạo đã bặt vô âm tín nhiều năm rồi, nhất là quỷđạo, an phận chốn cõi âm, không bao giờ ra ngoài, bây giờ lại chạy ralàm cái gì?

 “Làai? Ra đây! Không thì đừng trách ta ra tay vô tình.” Yến Tiểu Ất nắmkiếm trong tay, kiếm chưa ra khỏi vỏ mà đã hơi phiếm lên ánh xanhnhạt, rõ ràng là đã cảnh giác. Hắn và đại sư huynh nhập môn lâunhất, lại chịu khó, cho nên thông thạo việc chế ngự Đoạn Thủy Kiếmtrong tay hơn các sư đệ khác.

 Không ai đáp lời, chỉ thấy một bóng trắng dậpdờn luồn ra khỏi bụi cây. Bóng trắng đó rất nhỏ, trôi nổi trên không,từ từ bay lại hướng ba người đang đứng.

 Đúng là có ma! Trùng Trùng – con người nhát nhưthỏ đế – giấu cả người sau lưng Yến Tiểu Ất, ngay cả nhìn một cáicũng không dám, nhưng nghe Yến Tiểu Ất khẽ ủa một tiếng rồi nói:“Lá thư ở đâu ra vậy?”

 Tò mò thắng sợ hãi. Trùng Trùng thò đầu ra,thấy bóng trắng đó cách rất gần, quả nhiên là một lá thư được dánkỹ càng, nhưng hai bên nó có hai chiếc cánh bằng giấy gấp, đang rasức vỗ vỗ, trông vừa quái lạ vừa đáng yêu.

 “Trùngcô nương.”

 “Taở đây!” Trùng Trùng giơ tay, cao giọng đáp.

 Yến Tiểu Ất và Dung Thành Hoa Lạc không ngờ tớiTrùng Trùng bỗng dưng lại lên tiếng, nên giật cả mình, quay đầu nhìnthấy vẻ mặt nghiêng đầu lắng nghe của Trùng Trùng mới biết âm thanhdo lá thư này phát ra chỉ có Trùng Trùng nghe được.

 “Cẩnthận có bẫy.” Yến Tiểu Ất kéo lại Trùng Trùng đang muốn đi lêntrước, “Nếu muội đã nói là Tây Bối Liễu Ty đang gọi muội, vậy thìđây chắc chắn là thuật Huyết Tung (tung tích của máu) của ma đạo.Lúc tay muội bị thương, ắt hẳn là để lại vết máu cho nên mới bị mađầu này lợi dụng, để huynh phá đi tà thuật của hắn rồi nói!”

 Trùng Trùng và Dung Thành Hoa Lạc đồng thời kéolại cánh tay hắn.

 “Mađầu này nếu đã có thể dùng thuật Huyết Tung tìm được Trùng Trùng,vậy thì chắc chắn hành tung của chúng ta đã bại lộ, nhưng hắn vẫnchưa tới, cứ xem trong hồ lô hắn bán thuốc gì trước đã.” Dung ThànhHoa Lạc nói.

 “Phảiđó, nghe hắn nói sao đã.” Trùng Trùng gật đầu phụ họa.

 Yến Tiểu Ất chỉ nghe nói qua loại tà thuật nàycủa ma đạo, hôm nay vẫn là lần đầu gặp phải, lo Trùng Trùng không cópháp lực sẽ bị thương, vì thế nên tự mình đi lên trước, muốn lấythư. Nào ngờ lá thư ấy như có ý thức, vụt một tiếng bay lên cao, không cho hắn đụng vào,ở trên không rung rung vài cái, hình như là đang ra sức ngửi gì đó,sau đó lao thẳng về phía Trùng Trùng.

 Chuyện đến đột ngột, ba người tuy đều theo dõisát sao lá thư lạ, nhưng không ngờ nó lại bắn đi như tên vậy, YếnTiểu Ất muốn cứu đã không kịp, kiếm của Dung Thành Hoa Lạc cũng chưara khỏi vỏ, Trùng Trùng thì dứt khoát nhắm chặt mắt theo bản năng,đợi cho lá thư lạ đánh đến chết dở sống dở, nhưng nó bỗng ngừnglại trước mặt nàng nửa thước, hỏi: “Trùng cô nương?”

 Trùng Trùng mở một con mắt, nói không khách sáo:“Ta đây, tên hồ ly chết tiệt, có chuyện mau nói, có rắm mau thả, đừngcó lẩm nhảm lại nhải buôn thần bán quỷ.”

 Yến Tiểu Ất và Dung Thành Hoa Lạc thấy TrùngTrùng vẻ mặt căm giận, miệng văng lời tục với lá thư lạ ấy, đoánlà tạm thời sẽ không sao, vậy nên trao đổi ánh mắt, lẳng lặng chuẩnbị.

 Cuối cùng lá thư đó cũng tìm được người nhận,hình như là trút đi gánh nặng, trôi nổi trên không cũng không bayxuống, cứ vậy từ từ mở ra. Trong ánh trăng sáng trong như nước, TrùngTrùng thấy trong lá thư không có lấy một chữ, chỉ có một giọt máuở chính giữa, theo phân tích của nhị sư huynh thì chắc đây là máucủa nàng.

 “Hồly chết tiệt, đợi ta tu thành tiên rồi, sẽ đá ngươi mấy cước trước,để ngươi nếm thử chiêu chổng mông ra sau bình sa lạc nhạn (ngã kiểuchó ăn phân) của phái Thiên Môn bọn ta, hừ, ngươi tham ô sợi xích củata, rồi còn trộm máu của ta!” Bởi vì bị tổn thất ở phương diệntiền tài, Trùng Trùng tiếc đến mở miệng là mắng to.

 Nhưng lá thư không để ý đến nàng, chỉ nghe giọngcủa Tây Bối Liễu Ty nói chậm rãi: “Trùng cô nương, thấy chữ như thấyngười.”

 “Chữđâu mà chữ! Rất có thể là ngươi không biết viết chữ. Đồ hồ ly điênmù chữ!”

 “Cônương bỏ đi vội vàng, chưa giải quyết xong công việc bàn giao Nhã TiênCư và xích bảo, nên ta đã mạo muội ra quyết định thay cô nương.” Láthư với giọng điệu của Tây Bối Liễu Ty nói thong dong chậm rãi: “Đấugiá đã xong, hai bên không được nuốt lời, vì thế xích bảo của cônương đã là vật thuộc về ta. Ngược lại, Nhã Tiên Cư cũng đã chuyểnsang tên cô nương. Xét thấy cô nương là thần tiên, sợ chuyện phàm tụclàm liên lụy tu vi của của cô nương, cho nên ta đã cho mời chưởng quầyVương tạm quản lý Nhã Tiên Cư, tất cả khế ước đều nằm trong tay hắn,khi nào cô nương có thời gian, có thể lấy về. Đến đây, bàn giao hoàntất, từ nay không ai nợ ai.”

 Oa, hạnh phúc đến quá đột ngột! Trùng Trùngchớp chớp mắt mấy cái, tưởng mình nghe lầm. Nàng đã từng để mất đicơ hội làm người giàu nhất phái Thiên Môn, lúc nãy còn khóc bù lu bùloa nữa, lẽ nào bây giờ cơ hội lại đến nữa? Lúc vui lúc buồn như vậy sẽ gây bất lợi chosức khỏe tâm lý của nàng, sẽ không bị điên đó chứ?

 “Hồly chết tiệt, ngươi có âm mưu.” Nàng nghĩ tới một khả năng.

 Lá thư lạ, hay có thể nói là Tây Bối Liễu Tyhình như đã sớm đoán được nàng sẽ nghĩ như vậy, tiếp tục nói: “Láthư này có đính kèm một bức cam kết của ta, để xem như bằng chứnglấy về tất cả khế ước từ tay chưởng quầy Vương. Ngoài ra, lo cô nươngđi đường bất tiện, đính thêm một tấm kim phiếu. Chúc cô nương mọichuyện tốt lành, Tây Bối Liễu Ty kính thượng.”

 Nói xong, phía sau lá thư bay xuống hai mảnh giấytrắng, Trùng Trùng nhặt lên xem, quả thật là một bản cam kết và mộttấm chứng từ[*], trên bản cam kết có một dấu đóng nổi lòe loẹt sặcsỡ, trên chứng từ viết loại chữ nàng không hiểu, cũng không biết cóphải là cái gọi là kim phiếu không. Thế giới này khác với thế giớicủa nàng, cũng khác với thế giới cổ đại nàng biết, ngay cả các đơnvị đo lường cũng rất đặc sắc.

 [*] Chứng từ: chỉ chung các văn bản giấy tờ ghilại một nghiệp vụ kinh tế, một sự kiện giao dịch phát sinh. (Do làcâu văn được miêu tả dưới cái nhìn của bạn sâu, cho nên tác giả sửdụng từ ngữ hiện đại)

 Đang lúc không biết có nên tin lời Tây Bối LiễuTy, có nên nghiêm hình tra tấn lá thư lạ hay không thì bên cạnh bỗngxẹt qua hai luồng sáng xanh trắng, tạo thành chiếc lồng ánh sángnhốt chặt lá thư lạ ấy phía dưới. Chỉ thấy nó giãy dụa một hồirồi từ từ biến mất không còn tung tích như bị nung chảy, hình như làtrong chiếc lồng ánh sáng đó có nhiệt độ rất cao vậy.

 “Láthư này có thể đuổi theo tung tích của chúng ta, cho nên bắt buộcphải hủy diệt triệt để, chốc nữa huynh còn phải thêm vào lực cấmtrên người sư muội, để ma đầu đó không còn cách nắm rõ hành tung củachúng ta.” Yến Tiểu Ất giải thích.

 Trùng Trùng vội vàng nhét hai mảnh chứng từ đóvào trong lòng, sợ Yến Tiểu Ất hứng lên lại nung chảy chúng, chúngchính là bằng chứng để nàng trở thành nhà giàu mới nổi đó, cóliều mạng cũng phải bảo vệ chúng.

 Hừ, hồ ly chết tiệt không có lòng tốt, muốn giảvờ ga lăng để chiếm thiện cảm của nàng sao, đúng là nằm mơ! Ác nữkhó chơi thế kỷ hai mươi mốt, dễ bị gạt vậy sao?