Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Quyển 1 - Chương 34: Tráng sĩ chặt tay



AdsHoa Tứ Hải ý thức được, vội buông tay.

Lòng bàntay Trùng Trùng bị rách một lỗ, không xuyên thủng cả bàn tay, nhưngmáu tươi cứ ùng ục chảy ra, từng giọt một nhỏ xuống đất, nàng đauđến nhảy lên, vừa nhảy vừa mắng: “Ma đầu chết tiệt, ngươi dám némđá giấu tay, bỉ ổi vô sỉ, ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ nam hiếp nữ, ỷ mạnh hiếpyếu, ức hiếp nam nhân chiếm đoạt nữ nhân, hạ lưu đáng ghét, thậm thàthậm thụt, lén lút hèn hạ, tội ác tày trời, hung ác tột cùng ――”

Thấy mặtnàng đầy nước mắt, vừa dữ dằn vừa đáng thương trừng lấy mình, vôsố câu chữ mắng chửi cuồn cuộn xuất ra khỏi miệng, Hoa Tứ Hải lầnthứ hai cảm thấy buồn cười, đồng thời cảm thấy vô cùng ngạc nhiên,cúi đầu nhìn vạt áo trái của mình, thấy chiếc khuyết áo[1] kia đangđổi màu từ đỏ sang hồng, cuối cùng lại quay về màu bạc.

[1]Khuyết áo: gốc là 纽袢, thời nay gọi là cúc,khuyết này không phải khuyết như áo thời nay, mà là khuyết của sườnxám, trường bào. thường mang hình dáng của bông hoa. Chi tiết chiếckhuyết áo xin xem ảnh dưới cùng bài post.

Nha đầunày là ai? Rõ ràng là đệ tử thấp kém nhất phái Thiên Môn, nhưng lạirút được Khước Tà Kiếm, làm Tỏa Lân Long của hắn bị thương, bây giờlại khiến cho Thủy Tâm Bàn của hắn hút máu (bàn: liên hệ. Đại khái nó có chức năng như điện thoạiđi động). Thủy Tâm Bàn ngủ say đã nhiều năm, chưa bao giờ làm ai bịthương, vì sao nó lại cắn nàng?

Tất cảchỉ xảy ra trong một khoảng thời gian rất ngắn, ngay lúc Trùng Trùngcòn đang khóc vì đau thì Tây Bối Liễu Ty cũng bay xuống, khẽ cườinói: “Ai ai, phải thương hoa tiếc ngọc chứ. Trùng cô nương, vị biểuhuynh kia của nàng đâu? Sao không ra đây trò chuyện vài câu?”

“Anh họta không có đến.” Trùng Trùng tuỳ tiện bịa đặt, hít thở, lần đầutiên lĩnh hội được cái gì gọi là tay nối liền tim, quả thật quáđau, cũng không biết Hoa Tứ Hải giấu gì trong áo nữa, quả nhiên làtiện nghi không dễ chiếm mà. Vì sao nàng đen đủi như vậy chứ? Lần saunàng phải học như Ngô Mạnh Đạt, cũng làm cái yếm vàng vô địch gìđó, mặt ngoài toàn là gai, xem ai dám sờ nàng, cho tay hắn thủng hết!

“Khôngđến sao? Cảnh trí Nhã Tiên Cư cũng xem như không tệ, quý biểu huynh sẽkhông phải là đi tham quan xung quanh rồi lạc đường đấy chứ?” Tây BốiLiễu Ty cười mị đôi mắt hẹp dài nói, bộ dáng trông như con hồ ly bềngoài thì ôn hòa, nhưng bên trong thì gian trá. Hắn đứng ngang với HoaTứ Hải, một người thì tĩnh túc tựa núi, thô thiển tựa đá, lạnhlẽo tựa băng, còn một người thì rực rỡ gấm hoa, phơi phới gió xuân,lập tức làm Trùng Trùng nghĩ ngay đến câu thành ngữ ―― cáo mượn oaihùm.

Bối rốivì bị nhìn thấu phép Chướng Nhãn, xấu hổ vì bị ăn lén heo sữa, cơnđau thấu tim nơi bàn tay khiến Trùng Trùng quên cả nỗi sợ, nói khôngkhách sáo: “Liễu đại quan nhân hồ ly chết tiệt, anh họ ta có núi caosông lớn nào chưa thấy qua, ai thèm cái viện rách nát của ngươi. Cònnữa ngươi đừng quên rằng ngươi dùng cái viện này để mua sợi xích củata rồi, bây giờ nơi này đã là của ta, anh họ ta muốn dỡ nó ra cũngđược, chẳng liên quan gì ngươi, đồ hồ ly chết tiệt!”

Hoa TứHải ho một tiếng, nghe có vẻ như là đang che giấu ý cười. TrùngTrùng ngẩng đầu nhìn, thấy hắn nghiêng mặt qua một bên, bỗng pháthiện mặt nghiêng của hắn thật đẹp, chiếc mũi xinh đẹp kia, giống nhưbiểu tượng khoe khoang nước Đức mới của Đảng Quốc xã năm ấy vậy.

“Cơ màkhế đất và khế nhà của ta còn chưa vào tay Trùng cô nương, Nhã TiênCư bây giờ vẫn xem như là của ta, quý biểu huynh, à không phải, phảinói là quý sư huynh đang đi lung tung trong viện, như vậy vẫn là khôngquá tôn trọng chủ nhân.”

TrùngTrùng dùng đôi mắt phượng của mình trừng cặp mắt hồ ly của Tây BốiLiễu Ty, lòng nghĩ tên xảo quyết này tuy lúc đầu không biết bọn họlà người của phái Thiên Môn, nhưng một khi đã phát hiện thì hắn lậptức ý thức được phái Thiên Môn chắc là tới dò la tình hình của mađạo, tâm tư quả là nhanh nhạy, xem ra chắc chắn hắn đã sớm sắp xếprồi, bọn họ chạy sao đây?

“Trùng cônương, người ngay không nói chuyện mờ ám, chúng ta đều biết lai lịchcủa nhau, giấu giếm không có lợi. Hai đạo chính ma bình an vô sựnhiều năm qua, phái Thiên Môn đến nhà ghé thăm là chuyện làm vẻ vangnơi chỗ ở nhỏ nhoi này, nhưng đột nhập thì e là không tốt. Nhà tađông người, nếu để xảy ra hiểu lầm gì thì cũng khó cho mọi người,phải không? Vậy nên xin nàng hãy nói ra hành tung của quý sư huynh đi.”

“Thật sựlà hôm nay ta đi một mình.” Trùng Trùng mở to mắt nói dối, không thừanhận.

“Nóinhiều vô ích, bắt qua hỏi là được.” Hoa Tứ Hải nói lạnh lùng, sauđó lại vươn tay túm vào khoảng không.

TrùngTrùng đang đau đến rồi loạn đầu óc, cộng thêm việc tuy bận đấu khẩuvới Tây Bối Liễu Ty cũng không quên sứ mạng bỏ chạy, đã sớm dịchtừng bước tới cửa, cảm thấy lực hút tội ác muôn vàn của Hoa TứHải cuốn lại, hai tay hai chân liều chết bám víu lấy khung cửa, nhưngvẫn không chút tác dụng nào, thành tựu nàng trăm phương ngàn kế làmra đã tiêu tan trong nháy mắt.

Tim, đậpthình thịch, không phải vì đứng mặt đối mặt với Hoa Tứ Hải, mà làvì động tác hai tay che ngực của nàng khiến năng lượng của Hoa TứHải quét qua Liên Liên Khán. Như vậy nhị sư huynh sẽ biết nàng đanggặp nguy hiểm, chắc chắn sẽ gấp rút đuổi đến đây. Nhưng mà, nếu chỉcó mình nàng ở đây, có lẽ nàng càn quấy một phen rồi còn có thểbỏ chạy, suy cho cùng thì hai tên ma đầu này trông không xem trọng conkiến nhỏ của phái Thiên Môn cho lắm, nhưng nếu nhị sư huynh đến, haibên tuyệt đối sẽ đánh nhau, vận mệnh long đong của nàng e là phảikết thúc tại Nhã Tiên Cư rồi.

Quảnhiên, suy nghĩ của nàng vừa chuyển tới đây thì đã cảm thấy mộtluồng khí tách đôi buốt xương đang ập tới từ sau lưng, quay đầu lạithì thấy một luồng sáng màu xanh lục nhạt xuyên thẳng vào phòngkhách, nhị sư huynh Yến Tiểu Ất vốn mang vẻ nhã nhặn của tú tài,nhưng lực xuất ra từ giáo gươm tuyệt đối là mãnh liệt và dữ dội.

“Ma đầu,thả sư muội ta ra!” Hắn quát lên một tiếng, thân người đứng thẳng nhưbút, Đoạn Thủy Kiếm trong tay rung ù ù, dòng khí do kiếm mang lạicuộn tóc hắn bay lên, tựa như là thần binh trời giáng vậy.

TrùngTrùng không có thời gian thưởng thức phong thái anh hùng cứu mỹ nhâncủa nhị sư huynh, liều mạng muốn giãy khỏi kiềm chế của Hoa Tứ Hải,nào ngờ tay của ma đầu này như kìm sắt vậy túm lấy nàng, trừ phi nàng tráng sĩ chặt tay[1], còn khôngthì đừng mong rời khỏi, mà tay còn lại của Hoa Tứ Hải thản nhiênhóa giải những đòn công kích liên tục không ngớt của Yến Tiểu Ất.Tây Bối Liễu Ty đã sớm lui qua một bên ngồi xuống, chỉ thiếu cái chohắn chút bắp rang và ly Coca, để tiện cho hắn tiếp tục xem phim thôi.

[1] Trángsĩ chặt tay: tráng sĩ khi bị rắn cắn vào tay, để tránh nhiễm độc,họ chặt thẳng luôn tay của mình. Thành ngữ chỉ ý chí quyết tâm cựckỳ lớn.

Trên khôngtrung xẹt qua vô số luồng sáng mỏng từ kiếm, ngang ngang dọc dọc nhưthứ vũ khí thủy tinh sắc bén, những nơi luồng sáng đi qua, không mộtvật nào không bị xuyên thấu, chỉ là vì tốc độ của Yến Tiểu Ấtnhanh cực kỳ, những món đồ bị chém ngang qua còn chưa kịp gãy lìa.

Hoa TứHải không sử dụng ánh bạc hộ thể, mà là cầm một thanh đao đen nhưmun tuỳ ý vung vẫy, tuy đao kiếm không va chạm nhau, nhưng làn khí đenbốc lên từ thanh đao và kiếm khí màu xanh nhạt tỏa ra từ Đoạn ThủyKiếm lại xung đột lẫnnhau, làm cả phòng khách vang dội những âm thanh ù ù.

Dựa vàonhững đòn công kích đoạt mạng và nhanh cực, lúc đầu Yến Tiểu Yếncòn có thể đấu ngang tay với Hoa Tứ Hải, nhưng chưa tới nửa phút thìtình hình chuyển biến đột ngột. Làn khí đen mau chóng lan dày đặc ra,ép tới ánh xanh nhạt dần dần không còn không gian, Yến Tiểu Ất mỗivung một kiếm đều cảm thấy như có ngàn quân gánh nặng đè ép vậy,đến cuối cùng thì ngay cả vung kiếm cũng vô cùng gian nan.

“Sư muộimau chạy!” Hắn mồ hôi đầy đầu, liều mạng nói ra bốn chữ này, đãkhông còn sức đánh trả, chỉ có thể chống đỡ.

Muộimuốn chạy mà, nhưng nào có dễ vậy chứ! Vẫn một mực giãy dụa,Trùng Trùng bi ai nghĩ. Vừa liếc mắt trông thấy trước ngực Hoa TứHải có một chiếc khuyết màu bạc, nàng ngay vào lúc đứng giữa ranhgiới của cái chết và sự sống mà vẫn không khỏi thấy tò mò, bởivì nó ấy mà lại là vật sống!

Hoa TứHải mặc độ áo đen toàn thân, chiếc trường bào đơn giản đến cựcđiểm, ngay cả một chiếc cúc cũng không có, chỉ thắt sợi đai lưng ởeo, vạt áo trên hơi lỏng, lộ ra một mảng nhỏ da thịt màu đồng củalồng ngực rắn chắc, mà ở bên vạt áo trái chỉ có một chiếc khuyếtáo để cài lại, tránh cho cả bộ áo bị lỏng ra.

Nhưng đâylà bảo bối gì mà lại là vật sống chứ!

TrùngTrùng bỗng nhớ lại lúc túm lấy vạt áo Hoa Tứ Hải bị một ám khígì đó đâm vào tay chảy máu, đoán tám phần là do cái thứ nhỏ nhắnnày, muốn bóp chết nó, nhưng lại sợ bị nó cắn nữa, những thứ quáilạ trên người ma đầu này rất nhiều, vẫn là không nên ra tay bừa bãithì hơn.

Ầm mộttiếng, ngoài phòng khách truyền đến một tiếng vang cực lớn, đồngthời ngoài cửa trước có ánh lửa sáng lên, đúng vào lúc đánh nhauvà làm Trùng Trùng – người đang cân nhắc xem có nên báo thù chiếc khuyếtáo không – giật cả mình, lập tức biết là ngũ sư tỷ cùng bát sư đệngoài cửa trước và cửa sau biết tình hình không ổn, cho nên đã tiếpứng theo kế hoạch. Đây là cơ hội rất tốt để chạy thoát thân, liếcmắt thấy Tây Bối Liễu Ty vốn đang ngồi nhàn nhã thảnh thơi cũng đãđứng lên, nàng nhất định phải nghĩ cách giãy khỏi kiềm chế của HoaTứ Hải.

Quét mắtqua toàn thân Hoa Tứ Hải, bỗng nhìn thấy cánh tay rắn chắc của hắn,xem ra rất là có thịt. Chọn nó đi! Trùng Trùng đưa ra quyết định.Nếu đã không tráng sĩ chặt tay thì không thể chạy, vậy chỉ đành chặt thôi! Nhưng nàng không chặt mình,sợ đau, vậy thì chặt Hoa Tứ Hải đi.

Nghĩ xong,nàng mở chiếc miệng xinh xắn, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.