Thân Làm Đội Trưởng, Cần Phải Lạnh Lùng

Chương 23





“Là Mật Mật nha” là một nữ streamer chuyên chơi game, có sắc đẹp, biết làm nũng, kỹ năng cũng không tồi, độ nổi tiếng khá cao. Thời điểm Thời Độ vẫn còn ở IPL, thỉnh thoảng những đồng đội đó của cậu cũng sẽ theo dõi buổi phát sóng trực tiếp của cô.

Dù sao cũng là phòng phát sóng trực tiếp được đội trưởng Ngu đề cử, vậy nên cũng khá thú vị. Thời điểm Thời Độ vào phòng, Mật Mật đang chọn anh hùng. Đồng đội đã dự định chọn vú em, Mật Mật cũng muốn chơi vú em, mở mic làm nũng xin đồng đội nhường chỗ: “Anh trai ơi để Linh Thước lại cho em được hông, em sẽ sữa anh trai thật tốt ~ “

Lúc này dưới phần bình luận đều là chấm hỏi cùng chấm than, trong đó có không ít người còn kèm cả cái tên “Timeless”.

Thời Độ liếc nhìn ID của mình… Quả nhiên, cậu quên đổi sang tài khoản phụ rồi.

【Timeless? Bản thân? 】

【 Đờ, em trai, cậu mặc kệ đại mỹ nhân như đội trưởng, cư nhiên tới nơi này? Tui xem thường cậu 】

【 Đây là bị người hack đúng không, đúng không đúng không 】

【 Đã hiểu, hóa ra chồng yêu thích loại hình kiểu này, bây giờ em sẽ đi học ngay 】

“Timeless? Thật sự là Timeless? A a a a em trai, tui là fans của cậu!” Nữ streamer đang đội mũ tai thỏ, lúc nói chuyện tai thỏ còn nhúc nhích một chút, “Thật là hồi hộp nha, em trai đang nhìn tui chơi, hiuhiuhiu tay tui đều run hết lên rồi….”

Mật mật còn chưa nói xong, Thời Độ đã rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp.

Miễn cưỡng cũng coi là tiểu mỹ nhân thích làm nũng, nhưng mà Thời Độ lại không có chút hứng thú nào cả. Thậm chí cậu còn cảm thấy, xem cái này còn không bằng về Thượng Hải xem đại mỹ nhân giả ngầu còn hơn.

Một chiếc xe taxi dừng lại ven đường, Thời Độ xác định lại biển số xe, mở cửa lên. Tài xế hỏi cậu: “Cậu đẹp trai, đi đâu đây?”

“Sân bay.”

Thời điểm quay về căn cứ đã là hai giờ sáng hôm sau. Thời Độ đứng ngoài cửa lớn nhìn thấy đèn trong phòng khách vẫn còn bật sáng, phản ứng đầu tiên chính là có người còn về sớm hơn cậu. Cậu nhìn gara, quả nhiên thấy được chiếc SUV của Ngu Chiếu Hàn.

Chẳng trách Ngu Chiếu Hàn có thể huấn luyện cả ngày, bị giết nhiều như vậy nhưng vẫn muốn tiếp tục. Tuy rằng B-King thích giả ngầu, nhưng cũng vĩnh viễn đang toàn lực ứng phó.

Bỗng nhiên, trong phòng khách truyền ra một trận rít gào kỳ quái, giống như của một con quái vật nào đó phát ra, kèm theo đó là tiếng la hét của con người cùng thanh âm ầm ầm sụp đổ của những vật khổng lồ. Thời Độ nhướng mày, đang muốn mở cửa thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người quái dị đi ngang qua cửa sổ.

Cái bóng kia có chiều cao không khác con người là mấy, trên đầu có sừng, móng vuốt khổng lồ, trên lưng có gai, phía sau còn có một cái đuôi dài kéo lê trên mặt đất.

Thời Độ: …

Đây là Ngu Chiếu Hàn, bị ăn mất?

Trong phòng khách của căn cứ có một cái TV màn hình lớn độ phân giải cao, bình thường đều dùng để phục bàn trận đấu, lúc này lại đang chiếu màn hình di động của Ngu Chiếu Hàn, hình ảnh vẫn đang dừng lại ở đoạn hội thoại trong wechat của nhóm.

Lão Đàm: 【 Nghe nói, có người buổi tối không ngủ chạy đến xem nữ streamer nào đó? Timeless 】

【 Lão Đàm chia sẻ một bài viết: Timeless đêm khuya đến thăm phòng trực tiếp của Mật Mật, chuyện tình trong tiểu thuyết của nam nữ chính trong giới thể thao điện tử đã xảy ra ngoài đời thực 】

Cheese: 【 Đờ mờ đờ mờ đờ mờ! Mới vừa đủ 18 tuổi đã thoát FA? Không công bằng! 】

Clown: 【 Em có thể nói là em không kinh ngạc chút nào sao? Mật Mật chính là tiểu mỹ nhân hoàn toàn phù hợp với sở thích của em trai nha 】

Sơn: 【 Yêu đương sẽ làm lỡ chuyện huấn luyện, tuổi trẻ làm gì không tốt, tại sao lại phải chịu khổ rơi vào lưới tình chứ. Cần phải cân nhắc kĩ càng 】

Cheese: 【 Em trai? Hello, em trai có đó không? Mau khai báo! 】

Clown: 【 Khẳng định có, nhưng không ở nơi này 
chapter content



Cheese: 【 Hiểu được, em đến phòng trực tiếp của Mật Mật gọi người 
chapter content



Sau một phút, Thời Độ rốt cục xuất hiện.

Timeless: 【Shine đâu rồi 】

Shine: 【? 】

Timeless: 【 Không phải nói solo sao 】

Shine: 【 Miễn, không quấy rầy cậu xem tiểu mỹ nhân 】

Timeless: 【 ha ha 】

Có vẻ như em trai đã gần như được chưa khỏi rồi, Ngu Chiếu Hàn cảm thấy nhẹ nhõm, đóng wechat, màn hình lại trở lại hình ảnh chiến đấu kịch liệt. Anh ném túi khoai tây chiên đã hết sạch vào trong thùng rác, đắn đo suy nghĩ nhìn bàn đồ ăn vặt, sau đó vươn móng vuốt về phía lon đào hộp có thể giải ngấy kia.

Đồ hộp được đóng rất chặt, tay Ngu Chiếu Hàn đỏ lên mà vẫn không nhúc nhich chút nào.

Ngu Chiếu Hàn không khỏi lửa giận công tâm. Anh hùng bản mệnh bị chém, solo với em trai cũng bị ngược, ngay cả cái lon đồ hộp nát này cũng có thể bày sắc mặt với anh sao.

Làm càn! Anh đánh chuyên nghiệp cả đời, không thể hưởng thụ một chút sao?

Ngay lúc anh chuẩn bị dùng răng, cửa bất ngờ được mở ra ——

Ngu Chiếu Hàn đột nhiên đứng lên, sợ hãi quay đầu lại, bốn mát nhìn nhau với người vừa mới xuất hiện.

Thời Độ mang một đầu tóc ngắn màu xám khói, cả người đều là cây đen, chỉ lộ ra một cái cổ áo sơ mi màu trắng, đừng ở cửa chặn lại ánh trăng. Trên cổ cậu ta còn đeo tai nghe, một bên vai đeo ba lô, từng làn khói trắng phả ra theo từng hơi thở của cậu.

Trong mắt thanh nhiên như có ánh sáng, trẻ trung mà phong trần.

Mà anh lại mặc áo ngủ khủng long liền thân, chính là cái loại muốn đi vệ sinh thì phải c ởi sạch đó.

Ngu Chiếu Hàn cứng đờ bỏ tay xuống, thế giới bỗng nhiên đứng yên ngay giây phút này.

Thời Độ nhìn TV, nhìn một bàn đồ ăn vặt, nhìn Ngu Chiếu Hàn, tầm mắt nhìn từ trên cao xuống, từ sừng đến móng vuốt, khóe miệng từng chút nhếch lên.

Ngu Chiếu Hàn: “…”

Tại sao anh lại không có phép tàng hình chứ, tại sao thế giới này vẫn chưa bị hủy diệt.

Làm sao bây giờ, sắp bị phát hiện … Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ.

Trong (quy tắc giả ngầu) có nhắc đến chuyện gặp phải tình huống thế này thì phải làm sao không? A, đúng rồi, thời điểm đối mặt với sự bối rối này, ánh mắt chính là ngôn ngữ sắc bén lợi hại nhất!

Sau một ngàn năm, cuối cùng Ngu Chiếu Hàn cũng tìm lại được âm thanh của mình.

“Hiểu lầm, ” Anh đã tận lực khống chế khuôn mặt cùng giọng nói của mình để nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng anh thật sự không thể khống chế được lỗ tai đang đỏ lên kia, “Tôi không phải đồ ngốc.”

Càng những lúc thế này, càng cần phải bình tĩnh hơn. Anh có thể giải thích, ví dụ như đánh cược thua người khác, chơi đại mạo hiểm thua, hoặc là phúc lợi khi phát sóng trực tiếp gì đó… Dù sao anh cũng không phải là đồ ngốc.

Dù cho anh có đúng là như vậy, cũng không thể bị Thời Độ phát hiện được. Bằng vào tính cách ngạo mạn của Thời Độ, nếu như biết được thật ra anh cũng không thông minh như vậy, nhất định sau này sẽ không còn nghe lời đội trưởng này nữa.

Ngu Chiếu Hàn đều chuẩn bị xong biện pháp ứng phó, Thời Độ nhưng chỉ là chậm rãi bật cười, nói: “Đương nhiên, đội trưởng R. H sao có thể là đồ ngốc được.” Thanh niên như không có chuyện gì xảy ra mà tiến đến gần Ngu Chiếu Hàn, chỉ chỉ đồ hộp trong tay anh, “Em giúp anh nhé?”

Ngu Chiếu Hàn cẩn thận mà ôm chặt lon đồ hộp nhỏ của mình. Anh không phát hiện được bất kỳ sự khác thường nào trên khuôn mặt của Thời Độ, giống như là cậu ta không coi chuyện này là điều to tát gì.

Lẽ nào chỉ có một mình anh cảm thấy bối rối? Em trai thường thấy nhiều sự kiện lớn, chút chuyện này cũng chỉ như giọt nước với cậu ta?

Ngu Chiếu Hàn vẫn không trả lời, đồ hộp trong tay bị cướp đi. Chỉ thấy lon đồ hộp cứng rắn như một con chó già ở trong tay anh khi vào tay em trai, chỉ một giây liền đầu hàng, tỏa ra hương thơm chua chua ngọt ngào của những miếng đào thơm ngon.

Thời Độ đưa đồ hộp ra: “Được rồi.”

Ngu Chiếu Hàn do dự một chút, đưa tay ra lấy, đầu ngón tay vừa chuẩn bị đụng vào đồ hộp, Thời Độ giơ tay lên, đồ hộp liền đến vị trí àm anh không thể với tới được.

“Không đúng nha, “ Trên mặt thanh niên đầy vẻ không thể hiểu được, “Không phải đội trưởng Ngu có tính ở sạch sao, tại sao lại dùng răng để mở đồ hộp chứ?”

Ngu Chiếu Hàn: “…” Anh biết là em trai không dễ nói chuyện như vậy mà

Bình tĩnh.

Ngu Chiếu Hàn nâng mí mắt, sử dụng kỹ năng 【 ánh mắt sắc bén 】, hai con mắt b ắn ra ánh sáng khiến người khiếp sợ.

Nhưng mà em trai lại không bị ảnh hưởng chút nào, thoải mái nói: “Lẽ nào anh căn bản không có tính ở sạch?”

Ngu Chiếu Hàn: “…”

Thời Độ cười tiền đến gần anh: “Thực ra anh thích ăn đồ ăn vặt, cũng thích ăn ngọt —— đờ, vậy mà anh còn chê sữa socola em đưa cho anh quá ngọt?”

Ngu Chiếu Hàn theo bản năng lùi lại: “Tôi…”

Thời Độ từ từ áp sát: “Anh còn đã mặc áo ngủ lông xù thế này, vậy mà lúc em đưa thỏ bông cho anh, tại sao anh lại không muốn?”

Ngu Chiếu Hàn tiếp tục lùi lại, kéo dài sử dụng 【 ánh mắt sắc bén 】.

Thanh niên cách anh càng ngày càng gần: “Rõ ràng là chính anh muốn mặc đồng phjc hồng nhạt còn muốn quăng nồi lên người Phô Mai, đội trưởng của chúng ta thật là thông minh mà.”

Phía sau là cái tủ lạnh lớn trong phòng khách, Ngu Chiếu Hàn không thể lui được nữa…

Không, đừng có đến đây mà…

Thời Độ chống hai tay lên tủ lạnh, dưới ánh đèn, cái bóng của cậu hoàn toàn bao phủ lấy Ngu Chiếu Hàn, “Có phải anh rất muốn nhuộm tóc cùng bọn em, có phải anh cảm thấy kiểu tóc mới của em rất đẹp trai không?”

Sau lưng Ngu Chiếu Hàn dán sát vào tủ lạnh, màu hồng trên tai đã lan sang hai má.

Thanh niên cười vừa đẹp trai lại vừa muốn ăn đòn: “Em cũng thích xem Ultramant, lần sau gọi em cùng xem nha đội trường.”

Ngu Chiếu Hàn: “…”

Xong đời, anh sắp không tỉnh táo được nữa rồi.

Không, không được hoảng loạn, suy nghĩ thêm bên trong (Quy tắc giả ngầu) nói thế nào. Nếu như ánh mắt sắc bén cũng không giải quyết được tình huống, vậy chỉ còn lại một biện pháp cuối cùng —— không nói gì quay người.

Lỗ Tấn đã từng nói: Khinh thường một ai đó không phải chỉ đơn giản là khinh thường thuần túy. Im lặng chính là sự khinh bỉ cao nhất —— đỉnh cao của sự khinh bỉ chính là không nói gì, thậm chí không thèm ngoảnh mặt đi.

Không sai, ngay cả ánh mắt cũng không cần cho đối phương, chỉ để lại một bóng liwng lạnh lùng cao ngạo. Tổng kết lại chính là hai chữ: Chạy nhanh.

Có Lỗ Tấn làm chỗ dựa, trong nháy mắt Ngu Chiếu Hàn đã có lại sự tự tin. Anh lấy hết can đảm đặt tay lên ngực Thời Độ, muốn đẩy người này ra. Nhưng mà bây giờ trên tay anh không có chút sức lực nào cả, toàn thân từ trên xuống dưới đều mềm, anh vô cùng nghi ngờ mình căn bản không đẩy được.

Nhưng mà khi trên tay anh mới dùng chút lực, Thời Độ đã tự giác lui về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách với anh. Thanh niên cúi đầu nhìn tay anh, nhíu mày: “Đây là tức giận? Muốn ra tay đánh em một trận sao?”

Không đánh, anh đã hứa với mama sẽ không chửi bới đánh nhau, hơn nữa anh cũng không đánh thắng được Thời Độ.

Ngu Chiếu Hàn nhịn đau từ bỏ lon đào hộp, mắt nhìn thẳng đi ngang qua mặt Thời Độ, cả người tỏa ra khí thế “Cậu thấy tôi thèm để ý cậu sao” mạnh mẽ. Dù cho anh thật sự là khủng long, vậy cũng phải là con khủng long cao quý nhất, ưu nhã nhất kia.

Thời Độ tùy ý dựa vào phía sau một chút, dựa vào vị trí mà Ngu Chiếu Hàn mới vừa dựa vào, còn không quên tiếp tục trêu đùa khủng long nhỏ: “Không phải là anh còn thích em gọi là “anh Chiếu Hàn ơi” đấy chứ.”

Ngu Chiếu Hàn nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt, tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Đừng có ép anh, nếu tiếp tục ép anh, anh có thể làm được bất kỳ chuyện gì.

Thời Độ không nghe được Ngu Chiếu Hàn uy hiếp ở trong lòng, dù cho nghe được cũng không gây trở ngại đến chuyện cậu tiếp tục nói liên thiên: “Hay là nói, anh thích gọi “Tiểu Ngu” hơn?”

Ngu Chiếu Hàn bỗng dưng dừng bước lại, thấp giọng phun ra hai chữ: “Không phải.”

Thời Độ có chút không có nghe rõ: “Cái gì?”

Ngu Chiếu Hàn xoay người, mặt không thay đổi nhìn Thời Độ.

“Thích gọi Cá Cá.” Đội trưởng lạnh lùng vẫn mang khuôn mặt vô cảm kia, ánh mắt lãnh đạm lại kiêu ngạc, trong giọng nói bĩnh tĩnh dưỡng như mang theo chút run rẩy bị bị ép buộc: “Thích gọi là Cá Cá hơn.”

Thời Độ sững sờ,ý cười bên khóe môi còn chưa kịp thu lại, chỗ nào đó trong trái tim như bị đâm mạnh một chút.