Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 217: Chuẩn bị trước hành trình đến Bắc Cực



Edit: OnlyU

Lạc Kỳ nhìn Giang Thiếu Bạch, cau mày hỏi: “Em muốn đi đến Bắc Cực sao?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Vâng, dạo này rảnh rỗi, nghe nói Bắc Cực đang rất náo nhiệt nên em muốn đi xem sao.”

“Bắc Cực rất lạnh, thời điểm ấm nhất là vào tháng 8 thì nhiệt độ trung bình vẫn dưới 0 độ, trạm khí tượng kiểm tra đo lường nhiệt độ thấp nhất vào mùa đông là -59 độ.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Em biết, nhưng em không sợ lạnh.”

“Em không sợ lạnh, còn Diệp Đình Vân thì sao?”

Hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Chắc cậu ấy cũng không sợ.”

Diệp Đình Vân đã là cao thủ địa cấp, có lẽ đến Bắc Cực sẽ không quen một chút nhưng không có ảnh hưởng gì lớn.

Đa Đa kêu chít chít, tỏ vẻ nó rất sợ lạnh, nó không muốn tới cái nơi quỷ quái là Bắc Cực chút nào. Giang Thiếu Bạch lườm nó, thầm nghĩ Đa Đa không tiến thủ, nhiều lông nhiều thịt như vậy mà còn sợ lạnh.

Theo hiểu biết của hắn, ở Bắc Cực có loài chuột Lemming Bắc Cực, chúng nó nhỏ xinh, có tỷ lệ sinh sản rất cao.

Người Eskimo nói đó là chuột từ trên trời giáng xuống, vì vào một tháng cố định hàng năm thì số lượng chuột sẽ tăng mạnh, như là thiên binh thiên tướng từ trời giáng xuống.

Số lượng chuột Lemming khổng lồ, do đó không đủ thực vật để ăn, chúng thường xuyên di chuyển, nên có biệt danh là chuột lữ hành. Bắc Cực mênh mông rộng lớn, không nơi nào là không có bóng dáng của chúng, người trên tàu hàng cũng thường xuyên nhìn thấy chúng.

Chúng bẩm sinh đã biết bơi, có thể phiêu lưu trên mặt biển hơn 20 ngày mà không chết, sức sống rất mạnh.

Chuyện làm người ta khó hiểu nhất chính là hiện tượng tự sát tập thể của chuột Lemming, theo ghi chép, từ thế kỷ 19, mọi người đã phát hiện ra hiện tượng kỳ lạ này.

Ven biển ở Na Uy, vô số chuột Lemming nhiều không đếm xuể sẽ bơi trên biển cho đến chết, mấy con chuột phía sau lại tiếp tục gia nhập.



Có chuyên gia cho rằng tự sát tập thể như vậy có liên quan đến tỷ lệ sinh sản cao.

*https://vnexpress.net/bi-an-cai-chet-hang-loat-cua-chuot-lemming-1988620.html

Giang Thiếu Bạch nhìn Đa Đa, thầm nghĩ nếu so sánh với chuột Lemming thì Đa Đa rất vô dụng. Chuột Lemming sinh sản quá nhiều, đành tự sát để bảo đảm sự cân bằng, còn Đa Đa thì chỉ vì chút ấm áp mà muốn sống muốn chết, may là nó còn có tu vi.

Lạc Kỳ nghĩ nghĩ rồi nói: “Hay là em mang theo quạt sưởi?”

Giang Thiếu Bạch nhìn anh trai, buồn rầu nói: “Rồi nạp điện thế nào?” Nếu dựa vào pin thì tần suất thay pin sẽ rất thường xuyên.

“Tự em nạp điện.” Lạc Kỳ thản nhiên nói.

“Em?”

Anh gật đầu nói tiếp: “Anh nghĩ nếu em thuần thục khống chế dị năng lôi điện là có thể tùy ý nạp điện, có lẽ em không cần dùng sạc di động và sạc dự phòng luôn.”

Đa Đa vểnh tai lên, hai mắt sáng lấp lánh, dường như rất hứng thú với lời Lạc Kỳ vừa nói. Giang Thiếu Bạch liếc mắt, nhìn thấy cái di động hết pin của Đa Đa, hắn giơ ngón tay phóng một tia điện, di động của chuột ngố sáng lên, biểu hiện trạng thái sạc pin. Đa Đa nhìn mà sáng cả hai mắt.

Nhưng Giang Thiếu Bạch vừa sơ ý một chút, cái di động lập tức nổ tung.

Đa Đa trợn to hai mắt, hung ác nhìn hắn, rất có xúc động muốn nhào lên cào hắn.

Tuy thử nghiệm đầu tiên thất bại nhưng Giang Thiếu Bạch không nản lòng, ngược lại như có điều suy nghĩ, năng lượng nhiệt, năng lượng gió, năng lượng mặt trời… Tất cả đều có thể chuyển thành điện năng, tương tự, điện năng của hắn có thể chuyển hoán thành nhiệt năng, chỉ cần sử dụng hợp lý dị năng sấm sét, vậy thì hành trình đến Bắc Cực của hắn sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.

Giang Thiếu Bạch mất mấy ngày trời học cách khống chế dị năng lôi điện để nạp điện cho các loại đồ vật. Hắn phải khống chế thật chính xác cường độ dòng điện.

Đối với Giang Thiếu Bạch, đây là một khiêu chiến không nhỏ. Những ngày tiếp theo, hắn làm nổ tung 10 cái di động và 5 cái máy tính bảng của Đa Đa, chuột ngố tức giận chí chóe liên tục. Lạc Kỳ phải hứa hẹn sẽ bồi thường cho nó, lúc này nó mới chịu yên.

Có lẽ Đa Đa hiểu được không thể né tránh hành trình đến Bắc Cực, cuối cùng nó nhận mệnh, bắt đầu lên mạng mua rất nhiều ổ lông, còn mua mười mấy cái chăn điện loại nhỏ. Giang Thiếu Bạch vô cùng khinh bỉ con chuột sợ chết cóng này.

Trải qua mấy ngày gia tăng tập luyện, Giang Thiếu Bạch đã có thể khống chế độ mạnh yếu của tia sấm sét, có kinh nghiệm rồi, hắn không còn làm hỏng đồ điện nữa.

Mỗi ngày tập khống chế cường độ dòng điện, đối với Giang Thiếu Bạch là một chuyện vô cùng đau khổ, cảm giác như bắn đại pháo vào con muỗi vậy. Nhưng mấy ngày sau, hắn lại vô cùng vui sướng, vì lực lôi điện của hắn đã chuẩn xác hơn rất nhiều, “nạp điện” hoàn hảo.

***

Diệp Đình Vân đang ở nhà họ Diệp, Diệp Diểu đi theo sát phía sau cậu: “Anh hai, anh muốn đi Bắc Cực với Giang Thiếu Bạch sao?”

“Ừ.”

Diệp Đình Vân nhắm mắt, sau khi tiến vào địa cấp, thế giới của cậu thay đổi rất kỳ quái, cậu dễ dàng hủy diệt cả một mảng thực vật, cũng có thể dễ dàng thúc giục mảng thực vật sinh trưởng nhanh chóng. Năng lực như thế khiến cậu có cảm giác không hợp với người thường. Mà gần đây năng lực này luôn truyền đạt đến cậu một tin tức, đó là rời khỏi nơi này, không rời đi sẽ chết.

Diệp Đình Vân không biết giọng nói này từ đâu tới, tại sao cậu lại có trực giác như vậy, nhưng giọng nói này khiến cậu có cảm giác không rét mà run.



Đối với việc người từ tiểu bí cảnh đi ra tìm kiếm con đường đi đến dị giới, Diệp Đình Vân luôn giữ thái độ ngờ vực. Nhưng từ khi giọng nói xuất hiện bên tai, cậu bỗng thấu hiểu cảm giác của những người từ tiểu bí cảnh vài phần.

Sợ người nhà lo lắng, cậu không kể chuyện này cho ai biết.

Diệp Diểu phồng má nói: “Anh hai, anh mang quần áo nhiều một chút đi. Giang Thiếu Bạch da dày, chắc là không sợ lạnh đâu, nhưng anh thì khác.”

Diệp Đình Vân nhéo nhéo má em trai: “Ừ, anh biết rồi mà.”

***

Giang Thiếu Bạch kết thúc huấn luyện, đi vào phòng Lạc Phao Phao thì thấy rùa phá của và Đa Đa đang xem tin tức. Phát hiện hai con yêu quái không xem hoạt hình mà xem tin tức, hắn lập tức vui mừng không thôi.

Giang Thiếu Bạch quay qua nhìn màn hình, thấy một bầy dơi tụ lại trên mặt biển, chúng nó bay vòng vòng bên trên, hắn cảm thấy bầy dơi như đang tìm kiếm gì đó.

Bầy dơi thình lình cắm đầu xuống một xoáy nước dưới biển, giống như tự sát tập thể, con trước lao xuống, con sau tiến lên, kéo dài không dứt.

“Á!” Giang Thiếu Bạch giật mình la lên.

Hai con yêu quái đồng loạt quay qua nhìn hắn. Rùa phá của vẫn ôm bình sữa, ánh mắt nhìn Giang Thiếu Bạch lại mang theo vài phần khinh thường.

Hắn chợt ý thức bản thân thất thố, chỉ là một bầy dơi xếp hàng tự sát mà thôi, không có gì ghê gớm lắm. Hắn kinh ngạc quá mức nên bị con rùa chết tiệt xem thường. Giang Thiếu Bạch liếc nhìn Đa Đa, nghiêm túc nói: “Mau chuẩn bị đồ đạc cần mang theo, bỏ sót thứ gì thì khỏi có mà xài.”

Đa Đa liếc nhìn hắn rồi gật gật đầu.

Rời khỏi phòng của hai con yêu quái, Giang Thiếu Bạch quay về phòng riêng, lên mạng tìm video dơi tự sát.

Vị trí “bầy dơi tự sát” khá đặc biệt, chính là tam giác Bermuda thần bí.

Bermuda luôn là nơi có nhiều sự cố xảy ra, nhiều tàu thuyền và máy bay đều gặp nạn tại đây. Các thiết bị liên lạc hiện đại cũng dễ mất tác dụng ở nơi này, nơi đây luôn bị che phủ trong một bức màn tâm linh.

Sự kiện dơi tự sát gây xôn xao, nhiều người bình luận về chuyện này. Có học giả cho rằng dơi lao xuống biển vì khí hậu đang ấm lên.

Học thuyết trái đất ấm lên gây xôn xao những năm gần đây, có học giả cho rằng khí hậu đang nóng lên, sẽ khiến sông băng ở hai cực bắc nam tan ra, mực nước biển dâng cao, đến lúc đó các đảo nhỏ sẽ bị nhấn chìm.

Nhưng tổng thống nước M lại cười nhạt, bảo rằng ông ta không cảm thấy khí hậu nóng lên, mùa đông vẫn rất lạnh. Dù bị nhiều học giả phê phán là thiếu hiểu biết, nhưng không thể phủ nhận lời của tổng thống, mùa đông quả thật rất lạnh. Lúc này vừa đầu đông nhưng đa số người đi đường đã bọc kín như quả bóng.

Có người cho rằng có lẽ dưới biển tồn tại thiết bị phóng ra sóng âm gì đó, thu hút loài dơi. Khả năng này được nhiều người ủng hộ nhiều hơn so với nguyên nhân do trái đất ấm lên.

Trong một trang Web thần quái của nước M, sự kiện “bầy dơi tự sát” được đưa lên đầu, nhiều người nghi ngờ đây là do một vị vua ma cà rồng đang điều khiển thuộc hạ tìm kiếm bảo tàng. Giang Thiếu Bạch thì nghĩ bầy dơi không tìm kiếm bảo tàng gì cả, mà là đang tìm kiếm con đường đi đến dị thế trước đây. Có lẽ các cao thủ ở nước ngoài cũng không nhàn rỗi.

Lạc Kỳ mở cửa vào phòng, đi đến gần hỏi: “Em cũng xem cái này à? Hình như Phao Phao rất hứng thú với chuyện này.”

Giang Thiếu Bạch cười cười, ngượng ngùng không nói vì hắn thấy Phao Phao xem nên mới chú ý, hắn đáp: “Em chỉ tình cờ xem một chút.”



“Vé máy bay đã chuẩn bị xong. Em muốn đi thật sao?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Vâng, anh yên tâm đi, thực lực của em đã tăng cao, không có chuyện gì xảy ra đâu. Nếu may mắn còn có thể bắt được vài con cá biển cho anh ăn.”

Lạc Kỳ lắc đầu: “Em chú ý an toàn là tốt rồi, cá biển gì đó thì thôi đi.”

***

Cuối cùng đã đến ngày lên đường, đổi máy bay vài lần, rốt cuộc Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đáp xuống một đảo nhỏ ở Bắc Cực.

Tuy mùa đông khá lạnh nhưng vẫn có nhiều người đến Bắc Cực chơi.

Giang Thiếu Bạch thấy có người đi xe trượt tuyết, hắn cảm thấy mới lạ muốn thử, nhưng lại nghĩ họ đi chuyến này không phải để chơi đùa nên thôi.

Sa mạc Taklamakan cát vàng mênh mông, Bắc Cực thì lại tuyết trắng khắp nơi.

Hắn vốn muốn cõng Diệp Đình Vân, nhưng cậu từ chối. Giang Thiếu Bạch không ép, ở nơi giá rét thì nên vận động nhiều một chút cho nóng người.

Hai người đi bộ trên tuyết, nhìn mấy con chó kéo xe trượt tuyết xẹt qua, chó kéo xe ở Bắc Cực là một điểm độc đáo.

“Đa Đa, mày coi người ta chạy nhanh chưa.” Giang Thiếu Bạch lẩm bẩm.

Đa Đa đang quấn chăn ngồi vững vàng trên đầu Giang Thiếu Bạch, nghe hắn nói thế mà nó không thèm cử động lấy một cái. Chuột ngố chít chít tỏ vẻ nó chân ngắn, không so với chó ngốc.

Cái chăn này là chăn điện, sạc điện 10 phút có thể dùng được 2 tiếng đống hồ. Năng lực khống chế lôi điện của Giang Thiếu Bạch ngày càng thành thục, dễ dàng sạc điện cho cái chăn, thế nên Đa Đa luôn rúc trong chăn ấm.

Chuột ngố đắc ý nghĩ nó là một con chuột cao quý, động vật ngu dốt cho người ta cưỡi, còn chuột thông minh thì cưỡi người ta. Nhưng dù Đa Đa vô cùng đắc ý nghĩ Giang Thiếu Bạch là phương tiện đi lại của nó, nhưng nó sẽ không nói ra.

Hết chương 218