Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 146: Bạn cũ ở quê



Edit: OnlyU

Qua kỳ nghỉ lễ 1/5, Giang Thiếu Bạch lại bắt đầu học tập.

Sau khi về học viện, hắn nhận ra một rắc rối mới, hắn không cách nào viết chữ, chỉ cần dùng lực một chút là sẽ bẻ gãy luôn cả bút. Dù hắn khống chế thế nào đi nữa vẫn làm gãy liên tục mấy chục cây bút, tập vở cũng bị rách vài cuốn.

Đánh chữ cũng không được, chưa bấm được mấy cái thì bàn phím laptop đã hỏng. Vở và bút thì rẻ, nhưng laptop thì đắt tiền lắm.

Tuy hiện giờ Giang Thiếu Bạch đã là con nhà giàu không lo chuyện tiền bạc, nhưng liên tục làm hỏng 6 bàn phím laptop vẫn rất lãng phí, không thể tiếp tục như vậy được.

Giang Thiếu Bạch rơi vào đường cùng bỗng nghĩ ra một biện pháp, hắn dùng vải đen băng cánh tay lại, giả vờ bị thương, tất cả mọi hoạt động đều phải dùng tay trái.

Giang Thiếu Bạch không thuận tay trái, tay phải thì băng bó nên có nhiều việc rất bất tiện. Nhưng chuyện đáng mừng là không còn phá hỏng đồ đạc gây lãng phí tiền bạc nữa.

Giang Thiếu Bạch cứ băng tay như vậy, nhất thời khiến không ít người bàn tán.

Vài người cho rằng hắn té gãy tay, chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, lại có nhiều người nghĩ chuyện này có nội tình. Có thể người nhà họ Lạc không vừa mắt Giang Thiếu Bạch đên thuê người đánh hắn.

Có người còn chụp hình Giang Thiếu Bạch băng bó tay phải up lên mạng, khiến càng nhiều người bàn tán.

Hắn vốn có biệt danh là “đại lực ca”, nhiều người nghĩ hắn là cao thủ thâm tàng bất lộ. Một cao thủ đột nhiên bị thương, đúng là chuyện “hiếm có”.

Trong Yên Đại, Giang Thiếu Bạch có không ít anti. Sau khi thân phận phú nhị đại của hắn được công bố, hắn không phải là người có nhân phẩm thấp hèn bắt cá hai tay thì mấy người đó sôi nổi phản chiến, đều nói Giang Thiếu Bạch đẹp trai, nhân duyên tốt, người gặp người thích.

Còn mấy anti cứng thì rất thất vọng.

Lúc này cánh tay hắn có vấn đề, đông đảo anti lại nhảy nhót như điên, có người nghĩ Giang Thiếu Bạch đã dùng hết vận may nên bắt đầu xui xẻo, có người lại nghĩ hắn đắc tội người nào đó mạnh hơn nên bị người ta đánh.

Nếu như mấy sinh viên Yên Đại chỉ cảm thấy hiếm lạ thì bên đội Phi Long lại nổ tung.

Nhiều thành viên đội Phi Long từng gặp Giang Thiếu Bạch, hiểu rõ hắn hung tàn đến cỡ nào. Một người như vậy mà bị đánh gãy tay, mọi người sôi nổi suy đoán xem là ai làm. Trên đời này có người còn hung tàn hơn huấn luyện viên, đúng là nhân vật nguy hiểm cấp SSSS.

“Huấn luyện viên đang bị thương, có lẽ thực lực giảm mạnh.” Đào Lâm hào hứng nói.

Doãn Hạ Võ liếc nhìn Đào Lâm: “Cậu đang nghĩ gì đấy?”



Đào Lâm: “…” Hắn đang nghĩ nếu bỏ lỡ cơ hội lần này thì e là không còn cơ hội nào đánh bại Giang Thiếu Bạch nữa. Nhưng với tình trạng của huấn luyện viên bây giờ, bắt nạn người bị thương thì không tốt lắm, vẫn là thôi vậy.

“Huấn luyện viên đến! Huấn luyện viên đến!” Không biết ai đó hô lên.

Không ít người hào hứng chạy tới xem Giang Thiếu Bạch “bị thương”.

Đào Lâm không ngờ lúc này rồi mà Giang Thiếu Bạch còn đến huấn luyện, lần đầu tiên hắn tẫn trách như thế.

Giang Thiếu Bạch nhìn một vòng những ánh mắt đang cười trên nỗi đau của hắn, một lúc sau, đội Phi Long nằm rạp cả đám.

Sự thật chứng minh, cao thủ chính là cao thủ, dù không dùng tay vẫn có thể thoải mái quật ngã đám đông.



Trong căn hộ của Giang Thiếu Bạch.

Lạc Kỳ đang ngồi trên sô pha nhìn cánh tay em trai, hơi lo lắng nói: “Hiện tại cánh tay này rất phiền phức.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Đúng là có chút bất tiện.”

Tối qua hắn gặp ác mộng, trong mơ có quỷ tấn công hắn, thế là hắn quơ tay một phát, kết quả nguyên cái giường sụp xuống luôn.

Kể từ hôm đó, tối nào hắn cũng phải ngủ trong phòng ngủ dành cho khách, cũng may căn hộ hắn mua có khá nhiều phòng, phòng ngủ chính không thể ở thì còn có phòng ngủ dành cho khách. Nếu không là phải trải chăn nệm nằm dưới đất.

Trong khoảng thời gian này, vì cánh tay mà hắn đã gây không ít chuyện. May là bây giờ hắn thành phú nhị đại có tiền, chứ nếu là trước kia thì đã phá sản rồi, không chừng ngày nào cũng phải ăn mì gói. Mà có mì gói ăn cũng là quá tốt rồi.

Lạc Kỳ hơi khó xử: “Thật sự không sao chứ?”

Hắn cười nói: “Anh yên tâm đi, chờ đến lúc em có thể sử dụng cánh tay nhuần nhuyễn thì thực lực của em sẽ tăng lên rất nhiều.”

Muốn có sức mạnh thì phải trả giá, nếu hắn luyện hóa được hết tất cả âm khí trong cánh tay thì sẽ tiết kiệm được đến ba năm khổ cực tu luyện.

“Em cảm thấy không có vấn đề gì là được.” Lạc Kỳ dừng một chút rồi nói tiếp: “Đúng rồi, chúng ta đã ký hợp đồng với Thịnh tổng, anh ta chia lợi nhuận 5 phần, rất có thành ý.”

Giang Thiếu Bạch chớp mặt: “Lợi nhuận nhiều lắm sao?”

Anh gật đầu: “Ừ, rất nhiều, là nhờ công của em.”

Lạc Kỳ thầm nghĩ em trai anh đúng là phúc tinh! Nếu để Giang Thiếu Bạch ngồi vào vị trí của anh thì Thiên Kỳ sẽ bước vào giai đoạn mới.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Kiếm được nhiều tiền là tốt rồi.”

“Thịnh tổng rất cảm kích em, muốn mời em một bữa cơm.”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không cần đâu.”

Lạc Kỳ đáp: “Em không muốn thì thôi vậy. Đúng rồi, anh nghe nói hai ngày trước em đến đội Phi Long. Tình trạng cơ thể em đang như vậy, không cần tẫn trách thế đâu.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Do mấy tên kia thiếu giáo huấn.”

Trên diễn đàn luôn có người bôi đen hắn. Hai ngày trước hắn tìm người tra ID, phát hiện vài tên ngu ngốc trong đội Phi Long ngầm đổ dầu vào lửa, đương nhiên hắn phải cho bọn họ một bài học, để bọn họ biết dù hắn có xảy ra chút chuyện thì vẫn dũng mãnh như cũ.

Lạc Kỳ: “…”





Giang Thiếu Bạch mất mấy ngày vẫn không giải quyết xong vấn đề của cánh tay. Thấy tốn nhiều công sức như vậy mà không thu hoạch được gì, Giang Thiếu Bạch dứt khoát mặc kệ, chú tâm giải quyết ý thức trong đầu trước. Đối với hắn thì ý thức kia chỉ là thức ăn khó tiêu hóa mà thôi.

Giang Thiếu Bạch thử luyện hóa ý thức trong đầu, tuy bị phản kháng nhưng dưới sự áp chế của la bàn, tiến trình cũng coi như thuận lợi.

Không biết có phải do “vô tâm cắm liễu liêu lên xanh” hay không, sau giai đoạn đầu luyện hóa ý thức xong, Giang Thiếu Bạch bỗng nghĩ ra cách giải quyết vấn đề trên cánh tay. Hắn từ trong ý thức không trọn vẹn kia biết được một bộ Trượng Lục Kim Thân Quyết.



Giang Thiếu Bạch đang cố thích ứng với sức mạnh của tay phải sau khi biến hóa, nhưng hiệu quả rất chậm.

Diệp Đình Vân ngồi đối diện, rất hứng thú nhìn cánh tay phải của hắn: “Khi nào có thể tháo băng ra?”

Hắn lắc đầu: “Không biết nữa.”

Diệp Đình Vân cắt một miếng beefsteak đưa đến miệng hắn. Giang Thiếu Bạch mừng rỡ há miệng, ai ngờ cậu lại rụt tay, miếng thịt bò vào miệng cậu. Hắn mặt nhăn mày nhó, Diệp Đình Vân thật là, giờ là lúc nào rồi còn trêu chọc nhau như vậy.

Cậu cười sung sướng: “Mùi vị rất ngon! Đúng không?”

Giang Thiếu Bạch liếc cậu một cái, không thèm cắt beefsteak nữa mà bỏ cả miếng thịt to vào miệng, nhai ngồm ngoàm mấy cái ăn xong.

“Anh cậu và Thịnh tổng bàn chuyện hợp tác xong rồi phải không?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ.”

“Tôi nghe nói lần trước thất bại, không ngờ bàn bạc xong xuôi rồi.”

Rất nhiều người muốn hợp tác với Thịnh tổng, Lạc Kỳ vừa do dự là họ đã vội chìa cành ô liu ra, thế nhưng Thịnh tổng vẫn chọn Lạc Kỳ, còn chia lợi nhuận không ít.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Anh tôi rất biết làm ăn nên nhiều người muốn hợp tác với ảnh.”

“Nghe nói là công của cậu.”

“Nào có, tôi có biết gì về kinh doanh đâu.”



Lúc mới bắt đầu luyện Trượng Lục Kim Thân Quyết không dễ, Giang Thiếu Bạch tốn hơn 10 ngày mới nhập môn được, thuần thục khống chế sức lực cánh tay phải.

Sau khi nhập môn, Giang Thiếu Bạch cảm thấy sức mạnh của hắn tăng vọt, giơ tạ 500 cân cũng không thành vấn đề.

“Bạn Giang, có người tìm cậu ngoài cổng trường kìa.” Một nữ sinh gọi

Hắn tò mò không thôi: “Có người? Ai vậy?”

Nữ sinh nghĩ nghĩ rồi nói: “Hình như là ở quê đến, nhìn rất phèn, giống cậu lúc vừa đến học viện ấy.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Đàn chị này nói chuyện thẳng thắn quá, nói hắn phèn ngay trước mặt hắn luôn.

Giang Thiếu Bạch đi ra cổng, vừa nhìn thấy người kia lập tức vui mừng không thôi.

“Anh Hầu! Là anh à?” Giang Thiếu Bạch đến gần ôm mạnh đối phương một cái.

Vương Hầu hơi lúng túng: “Tiểu Bạch, cậu đừng như vậy.”



Vương Hầu nhìn thái độ của Giang Thiếu Bạch, có hơi lúng túng nhưng lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Giang Thiếu Bạch buông tay ra. Người này họ Vương tên Hầu, nghe nói lúc Vương Hầu vừa sinh ra, ông Vương suy nghĩ hết ba ngày ba đêm, vắt hết óc mới nghĩ ra một cái tên đầy khí phách cho con trai – Vương Hầu, hy vọng tương lai con trai có thể phong hầu bái tướng, trở thành một người lợi hại.

Không như mong muốn, sau khi Vương Hầu đến trường được đặt hai biệt danh, “Hầu tử” và “Hầu ca”.

Vương Hầu lớn hơn Giang Thiếu Bạch 5 tuổi, tình cảm của hai người khá thân thiết. Lúc năm sáu tuổi, Giang Thiếu Bạch thường bị lão thần côn sai đi ăn trộm gà, vừa khéo nhà ông Vương chuyên chăn nuôi gà, con gà đầu tiên Giang Thiếu Bạch xuống tay chính là gà nhà ông Vương.

Lúc đó Giang Thiếu Bạch còn nhỏ, bị cả đàn gà đuổi chạy xung quanh, cuối cùng là Vương Hầu đuổi bầy gà giải cứu hắn.

Trong thôn, nhà ông Vương nuôi nhiều gà nhất, béo mập rất ngon. Sau vài lần thất bại có kinh nghiệm, Giang Thiếu Bạch chuyên nhắm đến gà nhà ông Vương.

Thật ra nhà họ cũng biết là Giang Thiếu Bạch ăn trộm nhưng mở một mắt nhắm một mắt, khi lão thần côn có chút tiền thường bồi thường sau.

“Anh Hầu, đã lâu không gặp. Anh và bạn gái thế nào rồi?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

Vương Hầu gãi đầu một cái: “Chia tay rồi.”

Hắn chỉ à một tiếng mà không hỏi thêm.

Lý Toa Toa là hoa khôi của thôn, lúc học cấp 3, Vương Hầu theo đuổi cô. Sau đó Lý Toa Toa không muốn ở lại quê mà muốn đến thành phố phát triển, Vương Hầu cũng hăng hái nói phải đến thành phố lớn phát triển.

Đại khái 3 năm trước, Vương Hầu rời khỏi thôn quê. Trước khi đi anh còn tặng một giỏ trứng gà cho Giang Thiếu Bạch, nói là anh phải đi tìm chân ái, chỉ cần anh kiên trì thì sẽ có hồi báo.

Lúc ấy hắn nghĩ Vương Hầu sẽ thất bại, kết quả không ngoài dự đoán, quả nhiên thất bại!

Không phải tất cả tình cảm đều được hồi báo.

Lý Toa Toa xinh đẹp, tầm nhìn cao, lúc còn trong thôn đã không để ý đến Vương Hầu, sau này đi đến thành phố muôn màu muôn vẻ, gặp nhiều tinh anh các loại, sao có thể để ý đến Vương Hầu được.

“Anh, đã lâu không gặp, chúng ta tìm chỗ nào đó ăn cơm, em mời.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.

Vương Hầu không khách sáo mà lập tức gật đầu đồng ý.

Hết chương 147