Thám Tử Bóng Đêm

Chương 32: Kẻ cắp xe đạp (1)



Thomas là một thám tử nhưng cũng là một luật sư. Chính xác thì anh là một luật sư nhưng thỉnh thoảng lại đi giúp cảnh sát phá án. Đối với anh việc phá án như là một thú vui rèn rũa khả năng suy luận và óc quan sát. Tuy nhiên, không phải lúc nào anh cũng có thời gian để giúp đỡ cảnh sát, những lúc bình thường anh thường dùng khả năng của mình để giải quyết những vụ án mà anh xử lý như vụ án “kẻ cắp xe đạp” dưới đây:

Câu chuyện bắt đầu từ khi anh nhận được một vụ án từ thân chủ người nước ngoài tên Eto Sanada. Chính xác hơn thì anh ta là một người Eastpada đang sống và định cư tại Westercity. Anh ta vướng phải một vụ án và Thomas được mời đến để bào chữa cho anh ta. Người bạn sống chung nhà với anh ta bị giết và anh ta trở thành kẻ tình nghi. Điều đáng nói là câu chuyện bắt đầu chỉ từ một chiếc xe đạp.

Đó chỉ là một chiếc xe đạp cũ kỹ. Eto luôn có thói quen khóa chiếc xe đó trước cửa nhà mỗi khi đi làm về. Anh luôn nghĩ đó chỉ là một chiếc xe đạp chẳng ai lấy. Ấy thế mà nó đã bị lấy cắp, không những thế còn bị lấy cắp những ba lần. Lần đầu tiên là cách đây một tuần. Kẻ ăn cắp phá khóa một cách dễ dàng. Alex Caan, anh bạn sống chung nhà với Eto phát hiện ra và kêu anh đuổi theo hắn. Anh đuổi theo. Đến một đoạn đường vắng, kẻ đó vứt xe lại và nói “Đừng đuổi theo nữa”. Lần thứ 2 xảy ra ba ngày sau đó, anh cũng bị mất cắp, anh đuổi theo và kẻ đó lại để lại xe. Lần thứ 3 chính là ngày hôm qua, Eto đã lưu ý thay đổi bằng một ổ khóa mới. Kẻ trộm xe vẫn ăn cắp được và anh lại đuổi theo. Tuy nhiên lần này hắn không trả lại xe nữa mà lái xe vào trong một ngôi nhà hoang. Eto theo hắn thì thấy chiếc xe nằm ở bên trong. Anh lại gần dựng chiếc xe lên thì kẻ ăn cắp chạy ra từ sau khóa cửa nhốt anh lại trong căn nhà hoang đó. Eto đập cửa nhưng không ai nghe thấy. Anh phá cửa thành công. Cuối cùng, anh ra về. Thế nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Về đến nhà, một hình tượng kinh khủng diễn ra trước mắt anh. Alex Caan đã chết bởi một con dao đâm vào bụng.

Anh ta báo cảnh sát, nhưng khi con người ta đã xui thì làm cái gì cũng xui, cảnh sát cho biết Alex bị chết trong một căn phòng kín. Căn nhà chỉ có hai chìa khóa. Một cái Eto cầm, một cái Alex cầm và được tìm thấy trong người của Alex. Vậy người duy nhất có thể giết Alex là Eto. Eto không chịu, anh ta kêu oan, và cuối cùng anh ta thuê một luật sư. Đó là Thomas.

Thomas ngồi nghe câu chuyện của Eto, gương mặt anh không biểu hiện một chút cảm xúc gì, khi Eto kể xong câu chuyện thì Thomas mới nhíu mày hỏi:

- Anh nói rằng Alex bị chết trong một căn phòng kín? – Thomas lên tiếng.

- Đúng vậy! – Eto nói – Khi tôi về nhà thì cửa bị khóa trong nên tôi lấy chìa khóa ra để mở cửa và phát hiện Alex nằm chết trên ghế sofa. Lúc cảnh sát hỏi tôi đã trả lời sự thật nhưng cảnh sát lại nói nếu đó là sự thật thì hung thủ không thể thoát ra ngoài được và cho rằng tôi nói dối và tôi là hung thủ.

- Alex và anh quen nhau lâu chưa?

- Chưa! Mới tháng trước anh ta dọn đến ở cùng tôi thôi.

- Mới tháng trước? – Thomas ngạc nhiên.

Eto giải thích:

- Căn nhà mà tôi ở là trong dịch vụ thuê nhà của công ty nhà đất. Nếu như ai ở một mình thấy tiền nhà là quá nhiều thì có thể ở ghép với một người khác mà công ty giới thiệu để giảm bớt tiền đi.

- Vậy Alex là do công ty nhà đất đem đến?

- Đúng vậy! Mới tháng trước thôi! Tôi cũng không biết về anh ta nhiều lắm.

- Anh ở căn nhà đó bao lâu rồi!

- Một năm! Tôi muốn ở ghép từ nửa năm trước nhưng mãi đến tháng trước mới có người đồng ý ở cùng với tôi.

- Vậy anh biết gì về Alex không?

- Cũng không nhiều lắm, tôi thấy anh ta thường xuyên ra ngoài nhưng cũng không rõ công việc anh ta là gì?

- Khi xe của anh bị mất cắp, Alex có phản ứng gì không?

- Không nhiều lắm! Anh ta khuyên tôi nên đổi khóa mới. Tôi đã làm theo nhưng cuối cùng vẫn bị mất cắp.

- Anh có nghĩ ra kẻ nào lại ăn cắp xe đạp của mình và vì mục đích gì không?

- Tôi không biết! – Eto nói – Hắn mặc đồ đen, bịt mặt nên tôi không nhìn thấy gì hết. Nhưng tôi nghĩ hắn không phải người ở đây.

- Huh! Sao anh khẳng định điều đó!

- Ukm... – Eto suy nghĩ rồi khẳng định – Lúc hắn để xe đạp lại và nói “Đừng đuổi theo nữa” tôi nghe giọng hắn rất giống một người Eastpada, tôi cũng là người Eastpada mà nên tôi nhạy cảm lắm.

- Eastpada à!? – Thomas nói – Vậy kẻ cắp xe đạp là người Eastpada.

- Đó là điều chắc chắn! – Eto khẳng định.

Thomas suy nghĩ mấy giây rồi hỏi:

- Lúc anh đuổi theo kẻ trộm xe có ai chứng kiến cho anh không?

- Tôi nghĩ lần đầu thì có còn hai lần sau thì không. Dường như kẻ đó cố tình chọn con đường vắng để dù tôi có kêu cứu cũng không ai để ý.

Thomas hỏi thêm Eto vài câu nữa rồi kết thúc cuộc nói chuyện. Anh tắt máy ghi âm đi và nói:

- Tôi sẽ gặp lại anh sau!

Bước ra khỏi phòng sau cuộc nói chuyện, Lunar nói với Thomas:

- Thomas! Anh nghĩ anh ta có tội thật không?

- Tôi không biết! – Thomas nói – Tôi không cảm nhận được sát khí từ anh ta.

- Sát khí!? – Lunar không hiểu nói.

- Cô chưa nghe đến sát khí bao giờ hay sao?

- Chưa! – Lunar lắc đầu.

- Nó như là một chỉ số để đo độ nguy hiểm của từng người vậy! – Thomas giải thích – Thông thường mọi người đều có sát khí nhưng nó đặc biệt nhiều ở những kẻ phạm tội.

- À! – Lunar ngây người nói – Vậy những người không có sát khí hoặc có sát khí ít thì không phạm tội ư?

Thomas cười nhạt nói:

- Nếu như đơn giản thế thì đã không cần đến cảnh sát hay thám tử bóng đêm làm gì?

Cả hai bước ra ngoài sở cảnh sát. Thomas giải thích:

- Có rất nhiều người có sát khí cao ngất ngưởng nhưng lại không hề phạm tội, ngược lại có vô số những tên tội phạm cấp độ cao biết cách ẩn sát khí của mình đi.

Nói đoạn, Thomas lại nghĩ:

“Mỗi khi ở bên Ma cà rồng mình không hề cảm nhận được sát khí của hắn. Không biết chỉ số sát khí của hắn là bao nhiêu nhỉ?”

Thomas không suy nghĩ nữa và ngồi lên xe.

*

Một lúc sau, xe dừng lại trước nhà của Alex và Eto. Thomas và Lunar bước ra ngoài.

Hiện trường vụ án là một căn nhà mặt đường 5 tầng ở trên phố Demon. Thomas bước vào. Trước mặt anh là phòng khách nơi Alex được phát hiện nằm trên ghế sofa. Thomas ngồi trên ghế vào đúng vị trí của nạn nhân. Anh chắp tay lại và hơi khom người.

- Hiện trường vẫn được giữ nguyên như hôm qua đúng không nhỉ?

Lunar dở một tập giấy tờ gì đó ra.

- Không hẳn! – Lunar nói – Em nghĩ cảnh sát đã thu về một số thứ. Anh hãy nhìn trong ảnh chụp xem.

- Ukm! – Thomas cầm lấy ảnh chụp và đứng dậy. – Đi lên tầng trên nào?

Cả hai người bước lên căn phòng ở tầng trên.

- Đây là phòng của Alex nhỉ? – Thomas nói sau khi bước vào căn phòng. – Căn phòng ở tầng 3 là Eto.

Anh lướt nhìn một lượt xung quanh căn phòng. Một chiếc giường, một chiếc tủ, một chiếc quạt cây. Một chiếc TV được lắp ở trên tường và 3 chiếc ghế. Căn phòng gồm một cửa ra vào được thiết kế bằng tay nắm cửa. Một cánh cửa mở ra ban công. Thomas mở cánh cửa ở ban công ra, hai tay chống vào hông nhìn cánh cửa từ trên xuống dưới rồi nói:

- Lunar! Hôm xảy ra án mạng cánh cửa này có được đóng không ấy nhỉ?

- Có! Tất nhiên là có! – Lunar nhìn vào hồ sơ nói – Cánh cửa không được khóa nhưng lại được cài then vậy nên cảnh sát mới kết luận ngôi nhà này bị khóa kín.

- Ukm! – Thomas ngồi lên chiếc giường của Alex Caan nói – Mọi chuyện đã được giải quyết. Eto thật sự bị oan.

- Huh! – Lunar ngạc nhiên hỏi lại – Đã xong rồi ư? Sao nhanh vậy?

- Không! – Thomas nói – Ý anh là đã giải được bí mật căn phòng kín và Eto thực sự vô tội.

Nói rồi, Thomas đi ra chỗ chiếc quạt cậy.

- Đây chính là vấn đề!- Anh nói – Chỉ cần tháo chiếc quạt ra, buộc một sợi chỉ đủ dài vào cánh quạt rồi lắp quạt lại, hẹn giờ cho quạt chạy, rồi đầu kia của sợi chỉ luồn qua lỗ rồi buộc vào then cửa. Như vậy, khi hung thủ ra ngoài ban công cánh quạt tự quay sẽ kéo luôn sợi chỉ qua lỗ cài then và đóng cửa lại. Sợi chỉ bị kéo căng đứt và cuộn vào cánh quạt đang quay. Hung thủ ra ngoài ban công và dùng một sợi dây gì đó để xuống dưới. Dù sao đây cũng là tầng 2 như vậy không khó.

Nói đoạn, Thomas tháo khung quạt ra.

- Bằng chứng chính là ở đây, có một sợi chỉ vừa dài vừa bền như dây câu đấy.

Thomas vừa nói vừa rút ra một sợi chỉ bám đầy bụi bẩn từ chiếc quạt.

- Nhưng tại sao lại có người làm những việc này! – Lunar nói – Không lẽ có người cố tình ăn cắp xe đạp để dụ anh Eto ra ngoài rồi quay lại đây giết Alex và tạo ra căn phòng kín để đổ tội cho Eto.

- Có thể nghĩ như vây! – Thomas nói – Nhưng việc này đã xảy ra những 3 lần. Vậy còn 2 lần trước tại sao hắn lại làm vậy?

- ...

- Anh nghĩ Alex có liên qaun đến vụ mất xe đạp của Eto!

- Huh!?

- Cô có nhớ không? Eto nói rằng đã khóa xe đạp lại bằng một cái xích rồi nhưng tại sao kẻ đó vẫn ăn cắp xe đạp được. Chỉ có thể giải thích là có ai đó đã giúp hắn và người khả nghi nhất chỉ có thể là Alex mà thôi. Anh ta ở cùng nhà với Eto muốn tạo một chiếc chìa khóa khác thì có gì là khó. Anh nghĩ Alex và kẻ cắp xe đạp kia đang có âm mưu gì đó tại ngôi nhà này mà không thể để cho Eto biết được nên đã dụ Eto ra ngoài nhưng không hiểu chuyện gì đã xảy ra nên Alex đã bị giết.

- Vậy kẻ cắp xe đạp là hung thủ ư? Hai người họ đang âm mưu gì?

- Cũng chưa chắc! Chúng ta chưa biết có ai thực hiện âm mưu cùng với họ không nhưng cô hãy nhìn bức ảnh này đi.

Thomas chỉ vào bức ảnh Lunar vừa đưa cho anh xem lúc nãy.

- Cô nhìn đi. Phòng khách khi phát hiện ra án mạng. Có hai cốc nước, gạt tàn được lau sạch dù rằng bàn vẫn còn những tàn thuốc của Alex. Điều đó chứng tỏ có một người nào đó đã uống nước và nói chuyện với Alex. Vậy khả năng cao là kẻ cắp xe đạp dụ Eto ra ngoài để Alex và kẻ kia nói chuyện.

- Nói chuyện? – Lunar ngạc nhiên. – Tại sao lại phải dụ Eto ra chỗ khác chỉ để cho hai người đó nói chuyện?

- Tôi chịu! – Thomas nói – Có thể đó là chuyện bí mật họ không muốn ai biết, có thể kẻ kia là một người Eastpada nên không muốn Eto, một người Eastpada nghe và hiểu được cuộc nói chuyện của bọn họ.

- Eastpada! – Lunar lẩm bẩm – Eto từng nói kẻ cắp xe đạp là một người Eastpada, có khi nào hắn dụ Eto đến ngôi nhà hoang đó rồi trở lại nói chuyện với Alex không?

- Vậy còn hai lần trước thì sao? – Thomas nói – Hai lần trước Eto đều đuổi theo kể cắp xe đạp, hắn đâu có thời gian để quay lại ngôi nhà đâu.

Lunar cảm thấy khó hiểu nói:

- Nhưng nếu chỉ là nói chuyện mà không muốn cho Eto nghe được thì họ có thể hẹn ra chỗ khác mà nói được mà, đâu nhất thiết phải ăn cắp xe rồi dụ Eto ra chỗ khác phức tạp như vậy đâu?

- Đúng vậy! – Thomas đồng ý – Điều duy nhất mà chúng ta có thể khẳng định lúc này là vụ này có ít nhất 3 người: Alex, một người Eastpada, và một người thứ 3 nữa. Người Eastpada ăn cắp xe đạp để dụ Eto ra ngoài. Trong lúc đó người thứ 3 kia đến nhà gặp Alex. Họ uống nước, nói chuyện và làm “cái gì đó” tại ngôi nhà này mà không thể cho Eto biết. Mọi chuyện diễn ra hai lần nhưng đến lần thứ 3 thì xảy ra án mạng. Dựa theo hiện trường thì có lẽ đây là một tội ác bộc phát. Tôi không biết kẻ cắp xe đạp có quay trở lại ngôi nhà và giúp kẻ thứ 3 kia giết người không nhưng chắc chắn sau khi giết người hung thủ đã lên tầng trên, tạo ra căn phòng kín và tẩu thoát.

- Nhưng này... – Lunar nói – Chúng ta đã giải được căn phòng kín rồi vậy anh Eto có được coi là vô tội không?

- Không! – Thomas nói – Chúng ta chỉ tìm được duy nhất một sợi chỉ cuốn vào cánh quạt. Cái đó thì nói lên được gì? Công tố viên có thể dễ dàng bẻ gãy lập luận của chúng ta. Nếu muốn chứng minh Eto vô tội...

Thomas rời khỏi chiếc giường và đứng dậy:

- Chúng ta nên tìm ra hung thủ trong vụ án này hoặc tìm ra nhân chứng chứng minh Eto không có mặt tại hiện trường.

Thế rồi, không còn việc gì nữa cả hai ra khỏi ngôi nhà. Ra ngoài cửa, Thomas nói:

- Lunar! Tôi có chút việc phải đi! Cô tự bắt xe về nhé!

- Ơ...

Lunar còn chưa kịp nói gì thì Thomas đã lái xe đi. Đã quá quen với tính tình của Thomas cũng chẳng có thời gian mà tức giận đành đi bộ trên vỉa hè.

*

Rời khỏi hiện trương, Thomas đi xe đến một quán bar trong thành phố. Dừng xe lại, bước vào bên trong, Thomas ngạc nhiên bởi không khí tĩnh lặng ở đây. Ở trong quán một ông lão đang ngồi kể chuyện, những vị khách xung quanh ngồi quây lại một chỗ như những con chiên đang nghe giảng đạo. Thomas bước lại gần, ông ta vẫn đang kể:

- Thưở xa xưa, ở địa ngục có một con quỷ tên là Ma cà rồng. Hắn được giao nhiệm vụ canh gác linh hồn của 49 tù nhân độc ác. Một ngày nọ, hắn ta để 49 tù nhân đó xổng mất và gây hại cho nhân gian. Bọn chúng hóa kiếp thành những người bình thường nên không ai có thể biết chúng là ai cả. Chúa tể của địa ngục đành bắt Ma cà rồng trở thành một thám tử đi điều tra để bắt tất cả những linh hồn ác đó về. Tuy nhiên, sau mỗi lần phá án Ma cà rồng sẽ bị hao tổn nguyên khí nên hắn ta phải hãm hiếp một cô gái nào đó để bổ sung.

- Vãi! – Một người trong số khán giả lên tiếng. – Nếu như thế thì ai cần hắn phá án làm gì?

- Đâu phải là việc người ta có cần hắn hay không mà là hắn phải phá án để trở về địa ngục.

Thomas không rảnh để nghe mấy câu chuyện này. Anh nói với một người mặc đồng phục nhân viên gần đó được dẫn vào bên trong. Anh bước vào, chủ nhân của căn nhà đang nằm ườn trên ghế sofa với một cuốn sách đang mở đặt trên mặt. Đứng trước cửa Thomas dậm chân trước tấm thảm bên ngoài và bước vào:

- Những tin đồn về cậu trong thành phố này ngày càng nhiều nhỉ? Giờ lại có truyền thuyết cậu là sứ giả của địa ngục nữa đấy!

Người đang nằm trên ghế sofa tỉnh dậy, hắn ta bỏ quyển sách trên mặt mình ra và nói:

- Chuyện thường thôi! Lúc trước còn có truyền thuyết là tôi phá án bằng siêu năng lực, rằng là đôi mắt của tôi có thể nhìn thấy “sự thật” nữa đấy!

Thomas nhìn nhà cửa bừa bộn xung quanh và nói:

- Cậu làm thí nghiệm suốt đêm qua đấy à?

- Cái đó đâu có phạm pháp đâu đúng không? – Ma cà rồng cười vớ lấy một thanh socola trên chiếc bàn gần đó và nói.

- Đúng vậy! Nhưng đừng có làm những thứ quái dị đấy! – Thomas nói và bước xung quanh.

Được một lúc, Thomas nhìn đến giá sách.

- Cái gì cơ! Cậu cũng đọc sách pháp luật cơ à! – Thomas cầm một quyển sách trên giá nói.

- Có gì sai không khi một tên tội phạm tìm hiểu về pháp luật. – Ma cà rồng ngồi trên ghế nói.

- Đúng là không có gì sai khi một tên tội phạm tìm hiểu về pháp luật hết! – Thomas gật gù và để quyển sách lại chỗ cũ. – Cái gì đây! Mì tôm, – Thomas lôi ra một gói mì tôm từ giá sách – Mắt cậu bị quáng gà hay sao mà cậu lại để nhầm mì tôm ở giá sách thế.

- Ờ... không phải nhầm đâu mà là tháng này tôi toàn ăn mì tôm thôi thế nên là cậu có thể tìm thấy rất nhiều mì tôm ở nhà tôi đấy. – Ma cà rồng ngồi co chân trên ghế sofa uống cà phê nói.

Thomas không quan tâm nữa và để gói mì tôm lại chỗ cũ.

- Nếu không có tiền thì cậu đi làm một cái gì đó đi!

- Tôi đang đợi một con mồi lớn! – Ma cà rồng nói.

- Tôi không nói cậu đi tống tiền người khác. – Thomas gắt lên.

Khi Thomas định ngồi lại ghế thì có gì đó đập vào mắt anh.

- Cái gì đây! – Thomas lại gần một chiếc ghế khác gần đó, trên chiếc ghế là một chiếc áo dành cho phụ nữ. – Cậu dẫn gái nhà à!

Ma cà rồng hốt hoảng đứng dậy nói:

- À... Cái đó... là của tôi!

- Của cậu...? – Thomas ngạc nhiên.

- Đúng! – Ma cà rồng giật chiếc áo từ tay Thomas nói – Đâu phải lúc nào tôi cũng đóng giả làm đàn ông đây cũng có lúc tôi phải đóng giả thành phụ nữ chứ đúng không?

Thomas có vẻ vẫn không tin nhìn xung quanh .

- Này! – Ma cà rồng nói và vắt chiếc về áo lên cổ mình – Cậu đang soi mói nhà tôi đấy à?

Căn phòng mà họ đang đứng thông sang nhà bếp, Thomas tiện đường liếc vào đó xem sao.

- Sao trong nhà bếp của cậu ngăn nắp vậy! Có ai lau dọn giúp cậu à?

- Vớ vẩn... – Ma cà rồng thốt lên – Cậu nghĩ tôi không thể tự dọn dẹp được sao?

Không để cho Thomas hỏi thêm câu nào nữa Ma cà rồng nói luôn:

- Thế cậu hôm nay đến đây có việc gì? Có vụ án nào hả?

- Không! – Thomas nói và đi ra khỏi bếp – Tôi đến xem cậu có làm gì dại đột không thôi. Thật ra thì có một vụ án nhưng không cần cậu ra tay.

- Đấy! – Ma cà rồng đẩy Thomas ra phía ngoài cửa nói – Có vụ án thì cậu đi điều tra đi còn ở đây làm gì? Soi mói đời tư của người khác.

- Tôi buộc lòng phải xem cậu có làm gì dại đột không. – Thomas nói khi bị đẩy ra gần đến ngoài cửa.

Ra đến ngoài rồi anh ta vẫn nói vào:

- Đừng có làm điều gì ngu ngốc đấy!

“Brừm!!!” Thomas lái xe đi rồi! Ma cà rồng mới đóng chặt cửa lại. Hắn vào bên trong và lại nằm ườn trên ghế. Cầm quyển sách lúc nãy, hắn ta nói lớn vào trong.

- Anh ta đi rồi! Mau ra đi!

Từ một góc khuất trong gian bếp một người phụ nữ bước ra và nói:

- Này, V! Tại sao tôi lại phải trốn chui trốn lủi như thế này hả?

Ma cà rồng có vẻ chẳng để tâm đến câu hỏi của người phụ nữ và nói:

- Này, nếu như cô muốn chiếm đoạt một cô gái thì cậu sẽ làm gì? Nếu cô ta không muốn nói chuyện với cô nhưng cô lại muốn lên giường với cô ta thì cô sẽ làm thế nào?

- Tôi không biết! Sao cậu lại hỏi tôi những vấn đề như vậy?

- A... ha... ha... ha... – Ma cà rồng lấy quyển sách che đi khuôn mặt và cười phá lên. – Hãy giúp tôi làm một việc, điều tra xem vụ án Thomas đang điều tra là gì.