Thẩm Khê

Chương 209: Thế sự nhân sinh



" Anh ôm Tử Tiễn một chút đi."

Thẩm Khê đem bảo bảo nhìn Tống Tử Hoành xê dịch, đáng tiếc nam nhân cũng không hứng thú, lên lầu thang sau chỗ ngoặt bàn tay to liền không kiêng nể gì câu ở trên eo em vợ.

"Anh lại muốn ôm em hơn"

Nữ nhân lập tức ném ánh mắt hình viên đạn đi qua, trừng hắn nói

"Có người nào làm cha mà giống như anh?"

Tiếp theo quở trách hành vi phạm tội của Tống Tử Hoàn

"Theo em đếm nha từ khi Tử Tiễn sinh ra anh chưa ôm nó quá mười lần,

Mặc dù so với em, nó mới thân với anh hơn "

Thẩm Khê đột nhiên đắc ý nâng nâng cằm, "Hừ" một tiếng nói.

"Tương lai nếu để thằng bé không thân thiện với anh, em cũng không nói giúp cho anh."

" Tương lai nó cũng sẽ gọi em là mẹ, em làm mẹ nó lại nhẫn tâm nhìn cảnh tượng con không nhận anh là cha sao?"

"Ai là mẹ của con trai?"

Gương mặt Thẩm Khê đỏ hồng toàn bộ.
"Em không đồng ý "

"Không chỉ có Tử Tiễn sẽ gọi mà Tử Huy cũng sẽ gọi"_

Thẩm Khê chú ý chỉ ra khuất mắt, vội phản bác nói.

"Em mới không thể sinh được đứa con lớn như Tử Huy được "

Tống Tử Huy so với cô chỉ kém 10 tuổi. Thẩm Khê không tự giác liên tưởng đến vấn đề luân lý này trong gia đình ngày xưa, trong đầu hiện ra một cái tiêu đề: Phụ thân tái hôn, mẹ kế thế nhưng chỉ hơn con trai lớn 10 tuổi!

Tống Tử Hoành tựa hồ cũng nghĩ đến, sờ sờ cằm, "ừ" một tiếng.

" Cũng đúng, khi đó em mới 10 tuổi, hẳn là sinh không được "

Mới vừa nói xong, hắn đột nhiên thở dài, từ phía sau ôm lại Thi Mị không chịu đi.

"Lúc anh cưới vợ sinh con, em vẫn còn học tiểu học..."

Hắn phát giác chính mình có chút cầm thú a. Tuy rằng vẫn luôn biết giữa bọn họ chênh lệch nhiều tuổi, nhưng nhìn con số cũng không cảm thấy như thế nào trở ngại, đột nhiên nói đến mốc thời gian của hai người, Tống Tử Hoàn lúc này mới rõ ràng cảm nhận được bản thân mình cùng Thẩm Khê tuổi tác quá chênh lệch.
Cũng may bọn họ ở trên đề tài này cũng không giống tục ngữ nói ba năm một đạo mương, giữa bọn họ đều nguyện ý, đối với việc của đối phương cảm thấy hứng thú, cho nên mặc dù bên nhau hơn một năm, khi đơn độc ở bên nhau vẫn là nói không xong nói.

Đì Chung thấy bọn họ cứ như vậy ẵm bảo bảo đứng cạnh lầu, đảo mắt nhìn thật giống một đôi vợ chồng, trong lúc nhất thời trong lòng bỗng hiện lên cảm xúc phức tạp.

Đứng ở dưới lầu hồi lâu, mới nhích người đi lên lầu khán hộ, may mắn bọn họ cũng không có lại làm ra hành động gì khác, chẳng qua Thẩm Khê sau khi nhìn đến dì Chung, vốn đang cùng Tống Tử Hoành vai sánh vai đứng ở bên giường em bé, đột nhiên động tác rõ ràng quên bên cạnh đi vài bước, không khỏi khiến người nhìn cảm thấy đang có tật giật mình.
Trái lại Tống Tử Hoành hoàn toàn trầm ổn, rất tự nhiên đi đến bên cạnh Thẩm Khê, nhường ra vị trí nhìn dì Chung gật gật đầu.

"Dì coi chừng Tử Tiễn đi."

Dì Chung không dám cùng với hắn đối, sợ chính mình một khi không cẩn thận liền lộ ra biểu cảm khác thường , rũ mắt chăm sóc bảo bảo vừa mới ngủ ở giường trẻ con. Một hồi lâu, bà nhìn bảo bảo ngủ nhan, yên lặng thở dài.

"Con đó, còn chứ lớn đã có sẵn mẹ nhỏ, đúng là đứa trẻ mệnh khổ..."

Mới vừa nói xong, dì Chung đột nhiên sửng sốt một chút, lắc lắc đầu tự giễu nói.

"Mình đang nói cái gì đây, đứa trẻ này sao lại có thể mệnh khổ chứ? Vừa sinh ra liền có cuộc sống không ít người mơ ước, người khổ mạng là chúng tôi mới đối..."

Thẩm Khê cùng Tống Tử Hoành cũng không biết chỉ cách một tường trong phòng, dì Chung đang khái nhân sinh, bọn họ đi vào phòng sách, liền lại thân thân mật mật hưởng thụ thời gian riêng tư hiếm có của hai người.
chapter content