Thái Cổ Thần Vương

Chương 249: Thế biến



Học viện Bạch Lộc, trên mặt cỏ, phía sau núi, mũi tên tinh tú lấp lánh mang theo tiếng gào thét đáng sợ điên cuồng bắn ra.

Thân thể Sở Mãng tràn ngập sức mạnh cương mãnh bá đạo, co duỗi cung tên trong tay, đường nét trên cánh tay lộ ra mỹ cảm kiên cường.

Ở trước Sở Mãng, một bóng người hóa thành từng ảo ảnh, cấp tốc né tránh mũi tên bắn ra.

- Nhanh, Sở Mãng đại ca, có thể nhanh thêm chút nữa, dùng tới sức mạnh ý chí.

Tần Vấn Thiên thoải mái, nhìn Sở Mãng hô.

- Được, ngươi cẩn thận một chút.

Sở Mãng gật đầu, hét lớn một tiếng, sức mạnh võ đạo ý chí tràn ngập ra, mũi tên đang ngân lên, luồng sáng càng thêm đáng sợ tung ra, một mũi tên lao ra trong nháy mắt.

Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm phía trước, chỉ cảm thấy một luồng sáng bắn về phía mình. Nhanh, tốc độ tên như vậy thật đáng sợ, lúc chiến đấu chỉ cần mất chút tập trung sẽ chết ở dưới mũi tên. Bởi vậy khi quần chiến, nếu một phe trong đó có được cường giả tiễn thuật mạnh sẽ là đối thủ cực kỳ đáng sợ, nhất định phải giải quyết giết chết trước.

Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm hào quang mũi tên trước mắt, hắn cảm giác không gian quanh thân như đọng lại toàn bộ, quỹ tích gió lưu động cũng có thể thấy được rõ ràng, tâm đang động, hắn như có thể bắt giữ được tất cả quỹ tích.

- Ông!

Sức gió của mũi tên khủng bố xé rách qua, cọ sát bên tai Tần Vấn Thiên, tiếng vang xé rách đáng sợ khiến Tần Vấn Thiên cảm giác màng tai có chút đau, nhưng trong mắt hắn lại lộ ra biểu cảm hưng phấn, nói:

- Sở Mãng đại ca, không đủ, bắn nhiều mũi tên cùng lúc đi.

Sở Mãng cũng lộ ra vẻ hưng phấn, ba mũi tên đồng thời xé gió bắn ra, luồng sáng khủng bố kia dọa Bạch Lộc Di cùng với Phàm Nhạc bên cạnh đều kinh hãi một phen. Tốc độ khủng bố như vậy, bọn họ chỉ cảm thấy công kích đó ngay lập tức có thể rơi trên đầu Tần Vấn Thiên. Nhưng bọn họ lại thấy Tần Vấn Thiên ở lúc chỉ mành treo chuông né tránh được, kiểu trình độ mạo hiểm đó khiến trái tim bọn họ cũng không ngừng nhảy lên.

Cách huấn luyện này, quá điên cuồng rồi.

Hơn nữa, Tần Vấn Thiên và Sở Mãng không có chút ý nghĩ sẽ dừng lại, mũi tên khủng bố giống như mưa tên, Tần Vấn Thiên cũng mang năng lực của mình phát huy đến cực hạn.

- Rắc!

Đột nhiên, Bạch Lộc Di và Phàm Nhạc nhìn thấy Tần Vấn Thiên tay cầm phương thiên họa kích, vậy mà lại trực tiếp phá vỡ một mũi tên bắn tới, đồng thời, thân thể hắn khởi xướng công kích về phía Sở Mãng.

- Tên điên này.

Phàm Nhạc thấp giọng mắng. Hai người Sở Mãng và Tần Vấn Thiên điên cuồng đối luyện, ngày qua ngày, giống như vĩnh viễn không biết mỏi mệt. Tuy Tần Vấn Thiên bị gắt gao áp chế, nhưng Bạch Lộc Di và Phàm Nhạc vẫn cảm thấy rung động như cũ, hôm nay, Tần Vấn Thiên đánh ra một đòn, uy lực so với trước kia đã mạnh hơn quá nhiều.

Thậm chí cho người ta một ảo giác, khoảnh khắc mỗi một đòn hắn công kích, đều như dung nhập làm một thể cùng với trời đất, cùng thần binh, tuy hai mà một, tụ toàn bộ thế ở trên đó, mặc dù nhìn như một đòn tùy ý, lực sát thương cũng dọa người.

Lúc này, bốn người ngồi xuống ở trên mặt cỏ, vây quanh một chỗ, tiểu gia hỏa im lặng nằm ở giữa bọn họ, hình ảnh hòa hợp.

- Ngươi lần này đột phá, biến hóa cũng thật lớn, làm cho người ta có cảm giác giống như đã lột xác rồi vậy.

Bạch Lộc Di nói với Tần Vấn Thiên.

- Là có chút biến hóa, cảm giác lực mạnh lên không ít.

Tần Vấn Thiên gật đầu.

- Đã mở tâm thức rồi phải không?

Bạch Lộc Di hỏi.

- Tâm thức?

Vẻ mặt Tần Vấn Thiên ngưng đọng, nhìn Bạch Lộc Di nói.

- Đúng, tâm thức.

Bạch Lộc Di nhìn thấy Tần Vấn Thiên nghi hoặc, không khỏi giải thích:

- Vạn niệm tâm sinh, tâm thức và ý thức tương đối, tâm thức sinh, có thể minh tâm kiến tính, thấy rõ chân ngã, cảm giác đối với xung quanh cũng trở nên rất mạnh. Đối với vận dụng sức mạnh cũng sẽ có sự lột xác, vạn vật tùy tâm, giống như tất cả đều có thể tùy tâm mà động, ngươi có cảm giác có thể nghe được thanh âm xa xa, bắt giữ tiếng vang của gió hay không?

- Có cảm giác này thật.

Tần Vấn Thiên gật đầu, bản thân hắn cũng cảm nhận được hôm nay lúc chiến đấu, vận dụng đối với sức mạnh càng thêm tùy tâm sở dục.

Bạch Lộc Di thấy Tần Vấn Thiên gật đầu, trong mắt đẹp hiện lên một ý cười, nói:

- Khó trách, xem ra sau khi ngươi biết được chuyện Lãnh Ngưng sinh lòng xúc động, dưới cơ duyên xảo hợp chiếm được kỳ ngộ như vậy, mở tâm thức, đây chính là kỳ ngộ ngàn năm mới gặp một lần của tu sĩ võ mệnh. Ngươi tu tập bất cứ sức mạnh nào, đều giống nhau sẽ trở nên đơn giản hơn ban đầu, bởi vì tâm niệm ngươi thông suốt.

Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng gật đầu, xem ra mình quả thật đã mở tâm thức. Nhưng, hắn lại cảm giác, ánh nến kia tựa như tạo ra tác dụng mấu chốt, do từng tia huyết mạch màu vàng dệt thành ánh nến, có thể khiến một loại huyết mạch cuồng bạo khác trong cơ thể của mình cũng thần phục. Sức mạnh ánh nến kia mới thật sự đáng sợ, chỉ có điều là hắn bây giờ còn chưa đào móc được đó là sức mạnh như thế nào.

- Ngày thường lĩnh ngộ sự vật, chúng ta luôn thích nói hết long hết sức đi cảm thụ, hôm nay ngươi thì ngược lại, mở tâm thức, trong trăm vạn không có một.

Bạch Lộc Di nhìn Tần Vấn Thiên, có chút hâm mộ gã này.

- Nếu ta cũng có thể mở tâm thức thì tốt rồi, tiễn thuật của ta sẽ trở nên càng mạnh hơn.

Sở Mãng mở miệng nói.

- Ta cũng nghĩ như vậy.

Tần Vấn Thiên gật đầu:

- Sở Mãng đại ca, ngươi nhất định có thể làm được, tiễn thuật của ngươi vốn cao siêu, nếu như có thể thường xuyên lấy tâm thần cảm thụ, dụng tâm bắn ra mũi tên của ngươi, rồi sẽ có một ngày thành công.

- Còn Phàm Nhạc, thiên phú của ngươi cũng đừng lãng phí, ngươi hẳn là biết ý niệm của mình lợi hại bao nhiêu, đây là thứ người khác cầu còn không có được. Nếu như Sở Mãng đại ca có thiên phú của ngươi, khiến mũi tên đổi hướng, cường giả Nguyên Phủ tầng sáu hắn cũng có thể dễ dàng giết chết, ngươi phải thường xuyên cùng nhau giao lưu thêm với Sở Mãng đại ca, luận bàn tiễn thuật.

Tần Vấn Thiên nhìn Phàm Nhạc mập mạp nói, Phàm Nhạc gật đầu. Từ sau khi thấy Lãnh Ngưng chết, hắn cũng đã thay đổi không ít, không cần người khác đốc xúc, hắn cũng sẽ cố gắng tu hành.

- Ngươi đừng nói người khác, hội giao lưu càng ngày càng gần, ngươi nên chuẩn bị cho tốt.

Bạch Lộc Di lườm Tần Vấn Thiên một cái.

- Ừ, thời gian kế tiếp, ta cùng ngươi nghiên cứu Thần Văn.

Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng gật đầu.

- Tốt.

Bạch Lộc Di cười nói, nàng có chút chờ mong cùng nhau tu hành Thần Văn với Tần Vấn Thiên, chuyện này trợ giúp đối với nàng rất lớn.

Trên mặt cỏ triền núi yên tĩnh tường hòa, Sở Mãng và Phàm Nhạc rèn luyện tiễn thuật, không ngừng tu hành nâng cao bản thân, Tần Vấn Thiên và Bạch Lộc Di nghiên cứu học tập Thần Văn. Theo thời gian qua đi, Bạch Lộc Di càng ngày càng kinh ngạc, nàng phát hiện Tần Vấn Thiên tiến bộ đáng sợ, hôm nay chuyện gọi là cùng nhau tìm hiểu, ngược lại như là Tần Vấn Thiên dẫn dắt nàng tu tập.

- Ngươi muốn nghiên tu Khôi Lỗi thuật hay không?

Nhìn thấy Tần Vấn Thiên ở Thần Văn chiến đấu cùng với trình độ trên trận đạo đều đã đến cảnh giới nhất định, Bạch Lộc Di hướng Tần Vấn Thiên hỏi.

- Không cần, Khôi Lỗi cũng là thần binh, với ta mà nói, không có gì khác nhau, không cần cố ý tốn thời gian ở bên trên.

Tần Vấn Thiên lắc lắc đầu.

- Tự tin như vậy?

Bạch Lộc Di cười, nhìn Tần Vấn Thiên cười nói:

- Muốn cùng Khôi Lỗi của ta thử chút hay không?

- Có thể.

Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, lập tức đứng dậy lui ra phía sau cách đó không xa. Trên khuôn mặt thanh thuần của Bạch Lộc Di lộ ra một ý cười giảo hoạt, chỉ thấy hào quang chợt lóe, một Khôi Lỗi xuất hiện, đột nhiên đồng thời hướng Tần Vấn Thiên chạy đi, tốc độ cực nhanh.

- Ngươi cảm thụ cho tốt sức mạnh của Khôi Lỗi.

Bạch Lộc Di cười nói, chỉ thấy Khôi Lỗi kia chợt đánh ra một quyền, Tần Vấn Thiên nâng bàn tay, từng khối cổ ấn xuất hiện, đánh ở trên nắm đấm của Khôi Lỗi, sau đó bàn tay hắn trong giây lát vỗ ra, đánh lên thân Khôi Lỗi, động tác nhanh như tia chớp.

Nhưng chỉ thấy trước ngực Khôi Lỗi kia hiện lên một hoa văn ánh sáng, thế mà lại không chút sứt mẻ. Bạch Lộc Di cười nói:

- Nó cũng không biết cái gì gọi là đau đớn, ngươi cũng nên cẩn thận, cho ngươi tự đại.

Tần Vấn Thiên không thèm để ý cười lên, sau đó bàn tay hắn co rút lại, hóa chưởng thành chỉ, đột nhiên đánh ra, sức mạnh phá hoại xông vào bên trong Khôi Lỗi, tiếng vang răng rắc truyền ra, chỉ thấy trước ngực Khôi Lỗi kia nổ tung, bị đánh bay ra ngoài.

Cảnh tượng này khiến nụ cười của Bạch Lộc Di cứng ngắc, sau đó trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một biểu cảm không phục. Nhất thời Khôi Lỗi kia lại lần nữa hướng phía trước bay ra, ánh sáng nắm đấm giận dữ đánh ra, giống như có một con rồng đen đáng sợ rít gào.

- Thiên Thủ Ấn.

Tần Vấn Thiên nâng tay là một đạo chưởng ấn, đột nhiên vô tận ấn pháp bỗng dưng hiện lên, cùng hư ảnh rồng đen va chạm với nhau, bàn tay Tần Vấn Thiên lại từ trong luồng khí đáng sợ kia xông qua, đánh một quyền ở trên cánh tay Khôi Lỗi, tiếng vang răng rắc lại lần nữa truyền ra, nhất thời cánh tay Khôi Lỗi kia rũ xuống.

Bạch Lộc Di thấy một cảnh tượng như vậy âm thầm đau lòng, hô:

- Ngưng chiến.

Nói xong, Khôi Lỗi đó trở lại trước người Bạch Lộc Di, tay phải nâng lên công kích tới, lại chỉ là tiếng gió gào thét, nhưng không có bất cứ sức mạnh nào bộc phát ra, khiến Bạch Lộc Di hung tợn trừng mắt nhìn Tần Vấn Thiên một cái:

- Đồ thối tha, ngươi đã làm cái gì đối với Khôi Lỗi của ta.

Tần Vấn Thiên nhìn thấy Bạch Lộc Di vẻ mặt u oán, không khỏi cười khổ liên tục. Người đẹp lạnh lùng này cũng có thể có thời điểm như vậy sao, khuôn mặt thanh thuần lộ ra vài phần tức giận, trái lại cực kỳ đáng yêu.

- Nhất pháp thông, vạn pháp đều thông, Khôi Lỗi cũng là kết quả của Thần Văn, nó công kích bắt nguồn từ Thần Văn, chỉ cần Thần Văn bên trong nó là Thần Văn cấp ba, thì đều có thể thông qua nghịch Thần Văn để phá giải.

Tần Vấn Thiên mỉm cười nói, khiến ánh mắt Bạch Lộc Di lộ ra vẻ kinh dị, lại bĩu môi. Tần Vấn Thiên thật ra nói đơn giản, nhưng chẳng lẽ hắn vừa rồi tiếp xúc với Khôi Lỗi, đã hiểu được cấu tạo Thần Văn?

- Nói như vậy, chỉ cần là Khôi Lỗi cấp ba, đều không thể cấu thành uy hiếp đối với ngươi?

Bạch Lộc Di nói.

Tần Vấn Thiên lắc lắc đầu:

- Khôi Lỗi cấp ba đỉnh cấp có thể trực tiếp giết chết ta, ta làm sao mà tiếp xúc được? Trừ phi có người giúp ta ngăn cản nó công kích, để ta tới phá giải Thần Văn của nó.

- Điều này cũng đúng.

Bạch Lộc Di gật gật đầu, nhưng nghĩ đến Khôi Lỗi của mình bị phá hỏng, không khỏi lại trừng mắt với Tần Vấn Thiên nói:

- Khôi Lỗi của ta tính như thế nào?

- Ta sửa giúp ngươi.

Tần Vấn Thiên cười đi lên, lại khiến cho trong mắt Bạch Lộc Di sinh ra một chút tia sáng kỳ dị, hắn còn có thể sửa Khôi Lỗi?

Tần Vấn Thiên đi đến bên cạnh Khôi Lỗi, không dùng bao nhiêu thời gian, hắn đã khiến Khôi Lỗi một lần nữa về tới trạng thái trước khi chiến đấu. Bạch Lộc Di chỉ cảm thấy chịu đả kích mạnh, chẳng lẽ đúng như hắn nói, nhất pháp thông, vạn pháp đều thông?

Bạch Lộc Di tận mắt thấy Tần Vấn Thiên trong nháy mắt đã có thể cấu tạo ra Thần Văn cấp hai, thầm nghĩ, hội giao lưu lần này, hắn chỉ sợ sẽ làm rất nhiều người của đông vực đều chấn động nhỉ.

Diêm Thiết, chỉ sợ hắn còn chưa biết mình đã chọc giận một nhân vật yêu nghiệt như thế nào. Tuy nói những ngày qua Tần Vấn Thiên nhìn có vẻ như đã quên đi cái chết của Lãnh Ngưng, nhưng Bạch Lộc Di lại cảm nhận được, hắn chỉ là tạm thời đè phẫn nộ dưới đáy lòng, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.