Thái Cổ Thần Vương

Chương 239: Bạch Lộc Động



Diêm Không rốt cuộc đứng dậy, ho khan vài tiếng, không nói một lời rời đi.

Diêm Không hắn trưởng thành đến nay, chưa từng chịu qua vũ nhục như vậy, món nợ này, hắn sẽ ghi nhớ.

Lãnh Ngưng đi đến bên cạnh Tần Vấn Thiên, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên không chớp mắt, khóe môi nhếch lên ý cười nhè nhẹ, nhìn thấy thần sắc gió nhẹ mây nhạt của Tần Vấn Thiên, nàng khẽ cười nói:

- Lãnh Ngưng ra mắt Thần Văn Đại sư.

Tần Vấn Thiên nhìn thấy thần sắc cười cười của nàng, liền gõ đầu nàng:

- Hiện tại đã biết, ta không lừa ngươi chứ?

- Đúng, ngươi không gạt ta, đều là ta sai, không nên hoài nghi ngươi, Thần Văn đại sư.

Lãnh Ngưng mỉm cười nói:

- Nhưng mà giọng điệu của ngươi lớn như vậy, ai biết ngươi thực sự lợi hại đến thế nào, ngươi không thể tiết lộ ra một chút sao?

- Chẳng lẽ ngươi muốn ta không thể ở trước mặt ngươi làm ra cái thần văn cấp ba, sau đó khoe ra năng lực của mình?

Tần Vấn Thiên nhún vai nói, nghe Tần Vấn Thiên nói Lãnh Ngưng phì cười. Cũng đúng, không lẽ Tần Vấn Thiên đến trước mặt nàng khắc cái thần văn cấp ba để khoe khoang? Cái này không phải quá buồn cười sao?

- Coi như ngươi nói đúng, đều là ta sai.

Lãnh Ngưng trừng mắt nhìn Tần Vấn Thiên nói, nhưng nàng lại rất cao hứng. Cái tên lớn lối này, thế mà thật là thần văn sư cấp ba. Cho dù hiện tại nàng vẫn cảm giác trong lòng rung động, có chút không thể tin được, lập tức nghĩ mình từng cùng Tần Vấn Thiên nói qua một vài lời ái muội, Lãnh Ngưng lại có chút xấu hổ.

- Được rồi, ngươi đi về trước đi, ta còn có chút việc.

Tần Vấn Thiên nói rồi đi đến bên cạnh Bạch Lộc Di, Bạch Lộc Di nhìn Tần Vấn Thiên gật đầu, thấp giọng nói:

- Cảm ơn.

Tần Vấn Thiên, vừa rồi xem như là vì nàng mà đánh Diêm Không.

- Việc này do ta dựng lên, để ngươi thừa nhận thanh danh không tốt, là việc ta nên làm.

Tần Vấn Thiên nở nụ cười không thèm để ý, hai người sóng vai đi vào bên trong học viện Bạch Lộc.

- Về sau ngươi cẩn thận một chút, Diêm Không khẳng định sẽ ghi hận trong lòng.

Bạch Lộc Di trong mắt hiện lên một tia lo lắng. Khuất nhục như vậy, Diêm Không hiển nhiên không thể buông tha.

- Ừ, ta sẽ lưu ý.

Tần Vấn Thiên gật đầu, đây cũng là nguyên nhân hắn không phế bỏ hoặc giết chết Diêm Không. Nếu là phế bỏ hoặc giết Diêm Không, người Diêm gia hiển nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng chỉ ngược đãi Diêm Không một chút, hắn thật không tin Diêm Không có mặt mũi trở về tìm trưởng bối gia tộc đến đây. Bị người cùng thế hệ vật đánh rồi đi cáo trạng, Diêm Không về sau trong gia tộc cũng đừng nghĩ đến việc ngẩng cao đầu.

Lãnh Ngưng nhìn bóng lưng hai người có chút ngây người, Bạch Lộc Di có thiên phú tốt nhất của thế hệ trẻ tuổi tại học viện Bạch Lộc, cao ngạo như sương. Thiên tài thần văn sư Tần Vấn Thiên lại gió nhẹ mây nhạt mà lại bộc lộ sắc bén. Bọn họ đi cùng một chỗ, tựa như rất xứng đôi, không biết vì sao, Lãnh Ngưng trong lòng lại sinh ra cảm giác cô đơn nhè nhẹ.

- Ta suy nghĩ cái gì vậy?

Lập tức Lãnh Ngưng lắc lắc đầu, mình sẽ không thật muốn gả cho tên “tự đại” nọ chứ?

Bạch Lộc Di dẫn Tần Vấn Thiên đi vào trong động Bạch Lộc, cũng là nơi mà ngày đầu tiên hắn bước vào học viện Bạch Lộc đã đến. Bất quá bọn họ chỉ đi tới tầng vách đá cùng với tấm bia đá khắc văn khảo hạch ở ngoài cùng động Bạch Lộc, cũng không tiến vào chỗ sâu trong động Bạch Lộc.

Hôm nay, Bạch Lộc Di tự mình dẫn hắn vào trong động Bạch Lộc. Động phủ đầu tiên, có các vách đá cùng với bia đá, thần văn rậm rạp các màu khắc ở trên vách đá, rực rỡ muôn màu. Về phần thần văn khắc ở trên bia đá này, hiển nhiên càng thêm tinh chuẩn, hơn nữa trật tự rõ ràng, không có chút cảm giác hỗn độn, đều xuất từ bút tích đại sư.

- Nơi này thần văn nhiều nhất, đã số đều xuất từ trưởng bối học viện Bạch Lộc. Chỉ cần có thể lĩnh ngộ thần văn này, tuyệt đối có thể thành một đỉnh cấp thần văn sư, ít nhất phương diện luyện khí tuyệt sẽ không khuyết thiếu thần văn.

Bạch Lộc Di mở miệng nói với Tần Vấn Thiên, lại dẫn Tần Vấn Thiên tiếp tục xâm nhập động Bạch Lộc.

Động phủ thứ hai, tất cả đều là những tấm vách đá thật lớn, phía trên vách đá có khắc thần văn đồ họa hoàn chỉnh, giống như hai người đang lấy thần văn giao chiến. Mỗi một vách đá, đều giống như là đồ giao chiến thần văn.

Tần Vấn Thiên đi tới trước một vách đá, ánh mắt nhìn về phía thần văn đối diện, đột nhiên, hắn cảm thấy từng sức mạnh hủy diệt điên cuồng hướng đến đánh sâu vào hắn. Thần văn này, giống như muốn từ trong vách đá nhảy ra.

- Thật tinh diệu.

Tần Vấn Thiên trong lòng có chút rung động.

- Chúng ta lại đến phía trước xem.

Bạch Lộc Di nói với Tần Vấn Thiên, bọn họ lại đi động phủ thứ ba, tòa động phủ này càng lớn hơn, Tần Vấn Thiên cảm giác thần văn nơi này tràn ngập khí tức thần bí. Nhưng đột nhiên, Tần Vấn Thiên ngưng bước, hắn cảm giác được không gian xung quanh thay đổi, hắn không còn ở bên trong động phủ, mà ở trong một không gian có gió, mỗi một luồng gió, đều lợi hại giống như lưỡi dao.

- Thần Văn Trận Đạo.

Tần Vấn Thiên trong lòng hiểu rõ. Nhắm mắt lại, dụng tâm đi cảm thụ, hắn thấy được rất nhiều thần văn, thần văn này giống như đang sống vậy, không ngừng vũ động, diễn hóa thành trận.

Một bàn tay đột nhiên xuất hiện, điểm ở một chỗ trong lốc xoáy của thần văn phong bạo. Tiếng vang thanh thúy truyền ra, gió bình ổn, Tần Vấn Thiên nhìn thấy Bạch Lộc Di xuất hiện ở trước hắn, cười nói với hắn:

- Cảm giác thế nào?

- Ngươi có thể yên tâm mà đưa ta đến đây?

Tần Vấn Thiên cười nói, động Bạch Lộc này đối với thần văn sư mà nói, tuyệt đối là một tòa bảo địa.

- Thần văn chi đạo cần phát triển, chỉ dựa vào lực lượng học viện Bạch Lộc là không đủ, phương diện này không ít bút tích, đều xuất từ người khoá trước ở học viện Bạch Lộc tu hành thần văn.

Bạch Lộc Di cười nói:

- Chỉ biết có một mình cũng không tốt, huống hồ ngươi ở thần văn có thiên phú như vậy, ta cho rằng giữa ngươi và ta, có thể xúc tiến lẫn nhau.

- Còn có một tòa động phủ cuối cùng, ngươi hãy đi theo bước chân của ta, nếu không muốn lọt vào trong trận pháp.

Bạch Lộc Di ở trước dẫn đường, Tần Vấn Thiên bước vào bên trong động phủ thứ bốn, chỉ thấy tòa động phủ này cũng thật lớn. Bên trong có các loại Khôi Lỗi, Khôi Lỗi hình người, Khôi Lỗi thần binh, Khôi Lỗi thú, các loại Khôi Lỗi đều tồn tại.

- Xem ra về sau ta phải ở lại học viện Bạch Lộc, ngươi cũng không nên ghét bỏ ta.

Tần Vấn Thiên cười nói, thần văn nơi này, có thể mở ra cho hắn một cánh cửa lớn.

- Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta sẽ cho ngươi ăn cho ngươi uống.

Bạch Lộc Di cười nói.

- Ta nhớ kỹ, ngươi đừng hối hận.

Tần Vấn Thiên nhìn gương mặt thanh thuần của Bạch Lộc Di, chỉ cảm thấy mỹ nhân lạnh lẽo này càng lúc càng đáng yêu.

Làm cho Bạch Lộc Di có chút bất ngờ là, nàng không nghĩ tới lời nói đùa của Tần Vấn Thiên lại là thật. Từ hôm nay, Tần Vấn Thiên không bước qua động Bạch Lộc nửa bước, trừ bỏ tu hành, chính là nghiên tu thần văn chi đạo. Điều này làm cho Bạch Lộc Di có chút rung động, nàng vốn cho rằng mình thật khắc khổ, nhưng Tần Vấn Thiên, so với nàng càng chăm chỉ, càng điên cuồng, một khi đắm chìm vào trong đó, là khó tự kìm chế.

Đôi khi Bạch Lộc Di đứng ở cạnh hắn cả buổi chiều, hắn cũng không liếc nhìn nàng một cái, điều này làm cho đại mỹ nữ như Bạch Lộc Di cảm thấy rất đả kích. Nàng chưa từng chịu qua sự lạnh nhạt này, trước kia ai mà không đến bên cạnh nàng.

Bất quá cũng làm cho Bạch Lộc Di cảm khái, không có ai là kỳ tài trời sinh, cho dù thật sự có thiên phú, vẫn cần nhờ chăm chỉ cùng cố gắng mới có thể chân chính đạt được thành tựu danh thiên tài. Nàng từng nghe nói qua các nhân vật lớn, người nào mà không có tâm võ đạo cứng cỏi cùng với ý chí tu luyện điên cuồng.

Ngồi ở bên cạnh Tần Vấn Thiên, Bạch Lộc Di nhìn Tần Vấn Thiên nhập thần, nàng giống như thấy được một nhân vật phong hoa tuyệt đại đang đi ở trên đường quật khởi.

Tần Vấn Thiên cố gắng cũng có ảnh hưởng tới Bạch Lộc Di. Nàng xem Tần Vấn Thiên mỗi ngày tiến bộ, tinh tiến thần tốc. Hôm nay, Tần Vấn Thiên đã có thể ngay mặt cùng nàng tiến hành thần văn chiến mà không rơi vào hạ phong.

Điều này làm cho Bạch Lộc Di tu hành, cũng càng lúc càng khắc khổ hẳn lên.

- Lại suy nghĩ cái gì vậy? Ăn chút trái cây đi.

Động phủ thứ bốn, trong động Khôi Lỗi. Bạch Lộc Di thấy Tần Vấn Thiên đang tự hỏi cái gì đó, đưa mâm trái cây tới trước mặt Tần Vấn Thiên.

- Đạo Khôi Lỗi, quá sức thần kỳ.

Tần Vấn Thiên ngẩng đầu liền nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp thanh thuần, không khỏi tâm tình có chút thoải mái, lấy trái cây đưa vào miệng.

- Đó là đương nhiên.

Bạch Lộc Di cười ngồi đối diện Tần Vấn Thiên:

- Nhiều ngày như vậy, có thể có cảm ngộ sao?

- Ngươi muốn nghe sao?

Tần Vấn Thiên nở nụ cười, Bạch Lộc Di gật đầu:

- Đương nhiên.

- Ngươi cho rằng Khôi Lỗi là cái gì?

Tần Vấn Thiên hỏi.

- Khôi Lỗi chính là Khôi Lỗi, còn là cái gì?

Bạch Lộc Di sửng sốt.

- Theo ý ta, Khôi Lỗi là thần binh.

Tần Vấn Thiên cười nói:

- Khôi Lỗi phân Khôi Lỗi hình người, Khôi Lỗi thần binh, Khôi Lỗi thú, vân vân, nhưng mà bề ngoài lại khác nhau, ngoại trừ một ít tà tu dùng con người chân chính luyện chế Khôi Lỗi ra, tất cả Khôi Lỗi khác đều là luyện khí sư luyện chế thân ngoài của Khôi Lỗi. Ở trong đó khắc các loại thần văn, lấy ý niệm luyện hóa khống chế, lấy tinh vẫn thạch thúc giục, cái đó cùng thần binh có gì khác nhau?

- Khôi Lỗi, chỉ là một món thần binh phức tạp, thần binh có trận thần văn, có thể đưa tinh thần nguyên lực trong tinh vẫn thạch chuyển hóa thành sức mạnh Khôi Lỗi, mà nó phát huy ra sức mạnh, lại là mượn dùng tài liệu cùng với thần văn luyện chế ra chính nó, cái này không phải đều là đặc thù của thần binh sao? Tài liệu luyện chế thần binh đẳng cấp càng cao, trận thần văn khắc ở trong đó càng lợi hại, thần binh cấp bậc càng cao.

- Chẳng qua, Khôi Lỗi là thần binh hình người, có thể phát huy uy lực càng mạnh, nhưng mà, luyện chế nó độ phức tạp rất cao, trả giá cũng cao.

Tần Vấn Thiên mỉm cười nói.

Bạch Lộc Di lộ ra thần sắc suy tư, lập tức gật đầu:

- Ta thật ra không có nghĩ như vậy, nhưng nghe ngươi nói, tựa như xác thực chênh lệch không lớn.

- Tạo hóa thật kỳ diệu, ngươi có nghĩ tới hay không, kinh mạch thân thể con người, cùng thần văn vốn có tính chất đặc biệt giống nhau. Luyện chế thần binh cùng Khôi Lỗi, đều cần khắc vào trong đó thần văn, giống như là chúng ta ở trong tu hành chú thành luân mạch vậy, có thể làm cho thần thông của chúng ta từ trong đó kích phát ra, phát huy lực lượng mạnh mẽ. Như vậy giả tưởng một chút, thần thông cùng luân mạch kết hợp, cùng ở trong thần binh với Khôi Lỗi khắc chế thần văn có chỗ tương tự hay không?

Tần Vấn Thiên tiếp tục nói:

- Hơn nữa, đối với chúng ta chú tạo tinh hồn mà nói, ưu thế lớn nhất chính là cấu tạo thần văn ở trong cơ thể, lập tức bùng nổ. Như vậy, nếu mỗi một giọt tinh thần nguyên lực của chúng ta, bản thân đều là thần văn ngưng tụ mà thành, vậy, chúng ta còn cần cấu tạo thần văn sao? Tinh thần nguyên lực, chính là thần văn, cứ như vậy, chẳng lẽ không phải toàn bộ người, đều là luyện khí sư trời sinh?

Lời nói bình tĩnh của Tần Vấn Thiên đối với Bạch Lộc Di đánh sâu vào quả thật rất lớn. Nàng chỉ tuân theo trưởng bối dạy mà tu hành thần văn, chưa bao giờ từng tự hỏi câu hỏi sâu như thế, đây cũng là nguyên nhân nàng hy vọng cùng một số thanh niên ưu tú cùng nhau học thần văn.

Ba người đi tất có thầy của ta, mỗi người đối với tu hành đều có cái nhìn giải thích độc đáo. Nhưng kinh nghiệm của nàng đều là do trưởng bối dạy, bởi vậy sự giải thích của trưởng bối hầu như nàng đều tán thành, không thể sinh ra va chạm về mặt tư tưởng.

Tần Vấn Thiên, làm cho tư tưởng của nàng đã bị đánh sâu vào rất mạnh.

Trong ánh mắt Bạch Lộc Di nhìn về phía Tần Vấn Thiên như có ánh sáng lấp lánh, cười nói:

- Cảm ơn ngươi.

- Hy vọng cái nhìn của ta có thể có chút trợ giúp đối với ngươi.

Tần Vấn Thiên cười nói, đây là việc hắn phải làm.

- Bên ngoài có tiếng động lớn, chúng ta đi ra xem.

Lúc này Bạch Lộc Di đứng dậy, đi ra phía ngoài, Tần Vấn Thiên cũng đi theo ra ngoài động Bạch Lộc, chỉ thấy ở ngoài động phủ xuất hiện bóng người xuất trần, lụa mỏng xanh che mặt, giống như tiên tử, nàng tựa như muốn đi vào động Bạch Lộc, lại bị người ngăn lại.

- Có chuyện gì vậy?

Tần Vấn Thiên nhìn thấy Thanh Nhi vội đi lên trước, thấp giọng hỏi.

Thanh Nhi nhìn thấy Tần Vấn Thiên, lập tức giọng nói thanh thúy truyền ra:

- Nhiều ngày không nhìn thấy ngươi, có chút lo lắng, muốn vào xem.

Tần Vấn Thiên nghe thấy giọng nói thanh thúy của Thanh Nhi thì ngẩn ra, trong lòng hơi có chút cảm động, nha đầu lạnh như băng này, thì ra vẫn chưa rời xa mình.

- Ngươi đã không có việc gì, ta đi thôi.

Thanh Nhi xoay người, bước chậm đi ra, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm nhìn của Tần Vấn Thiên, giống như chưa từng xuất hiện vậy!