Teddy Đại Thần Trọ Cách Vách

Chương 2: Cọ cơm



Trần Tùy Văn đem cửa mở ra, ngoài cửa Cao Triều mặc một chiếc áo may ô đã biến hình, quần dài quá đầu gối cùng với đôi dép tông, giống như một ông cụ non, thẩm mỹ của thẳng nam, ôi! Đáng tiếc cho giọng nói hay như thế, Cao Triều vốn đang mỉm cười, lúc nhìn thấy Trần Tùy Văn lại sững người: "Khúc Lạc đâu?"

Trần Tùy Văn nghiêng đầu vào trong: "Ở bên trong."

Khúc Lạc đang cầm vá đứng trước cửa phòng bếp: "Tôi nói này Cao Triều, anh có văn hóa không vậy, sót cho anh còn viết tiểu thuyết. Tôi tên Khúc Lạc, không gọi "lấy lòng", họ Khúc là đọc thanh nhất!"

Cao Triều đã bưng nửa quả dưa hấu bước vào: "Vậy tôi cũng không gọi là Cao Trào tôi tên Cao Triều, hướng về triều dương. Em gái, là em giúp tôi dọn sạch rác rồi à? Cảm ơn nhé! Quà bồi tội cho em đây, dưa hấu ướp lạnh! Nấu món gì ngon thế, thơm như vậy!"

"Muốn cọ cơm sao?" Khúc Lạc nheo mắt nhìn anh ta.

Cao Triều cười hắc hắc: "Mời tôi ăn cơm? Phí bịt miệng sao?"

Khúc Lạc khinh bỉ trợn mắt: "Bịt cái đầu anh! Thiên hạ đương nhiên không có bữa trưa nào là miễn phí, bữa tối cũng không, anh giúp tôi sửa xong điều hòa, liền cho anh cọ cơm." Cô xoay người tiếp tục đi xào rau.

Cao Triều đem dưa hấu đặt lên trên bàn cơm, nhân tiện ngó qua một cái, vừa hay có món đầu cá hấp ớt hắn ta thích ăn nhất, hắn nuốt một ngụm nước miếng: "Điều hòa nhà cô hỏng rồi?"

Khúc Lạc nói với Trần Tùy Văn: "Tùy Văn, cậu dẫn anh ta vào phòng cậu, để anh ta kiểm tra điều hòa một chút."

Trần Tùy Văn gật nhẹ đầu: "Ò, được. Mời đi bên này."

Cao Triều lúc này mới quay đầu đánh giá Trần Tùy Văn, tiểu tử này không cao không thấp, thân hình cân đối, nước da trắng, tướng mạo anh tuấn, vừa hay chính là kiểu tiểu bạch liễm được phụ nữ yêu thích nhất, hắn có hơi hoài nghi quan hệ giữa anh và Khúc Lạc, thật sự không có mèo mỡ? Đầu Dương Lỗi ước chừng đội nón xanh rồi.

Cao Triều theo Trần Tùy Văn vào căn phòng phía bên trái, nội thất trong phòng rất đơn giản, một giường một bàn một tủ một ghế, còn có một chiếc quạt gió đang quay. Căn hộ bên đó của hắn bố cục cũng giống như bên này, biết đây không phải chủ nhà, nhìn có vẻ giống như bạn ở trọ cùng. "Điều hòa sao lại hỏng rồi?"

Trần Tùy Văn nói: "Tôi không biết, mở không lên được, anh xem thử."

"Không phải điều khiển hết pin chứ?" Cao Triều kiểm tra điều khiển từ xa.

"Không phải, pin mới thay."

Điều hòa được lắp phía trên tủ, Cao Triều kéo chiếc ghế từ bàn làm việc qua, đứng lên kiểm tra một chút: "Có thể là mạng điện bị cháy rồi, tôi quay về lấy dụng cụ."

Một lát sau, Cao Triều liền quay lại, còn xách theo thùng dụng cụ. Trần Tùy Văn nhìn chiếc thùng dụng cụ đó, không biết còn tưởng anh ta là thợ sửa chuyên nghiệp. Cao Triều đứng trên ghế, tháo điều hòa, lấy ra lưới lọc bám đầy bụi: "Cái này lấy ra rửa rồi mới lắp lại."

"Ồ, được." Trần Tùy Văn nhận lấy, đặt qua một bên, lại ngẩng đầu nhìn Cao Triều đang làm việc. Cao Triều lấy ra bút thử điện, sau đó rút phích cắm, bắt đầu sửa. Trần Tùy Văn thấy mình không giúp được, bèn đi vào nhà vệ sinh rửa sạch lưới lọc.

Khúc Lạc nấu ăn xong đi qua, hỏi Cao Triều: "Được chưa? Nếu như phức tạp quá, ăn cơm xong hẵng làm."

Cao Triều nói: "Không vấn đề, chỉ là dây điện bị cháy, thay một lát là được rồi." Hắn ta nhìn qua cửa phòng, nhỏ tiếng hỏi: "Người đàn ông đó là ai vậy?"

Khúc Lạc nói: "Bạn tôi, bạn đại học, bây giờ thuê chung phòng với tôi."

Cao Triều ý tứ sâu xa nói: "Cô như vậy không tốt đâu nha, các người cô nam quả nữ, ở cùng thật không thích hợp, cô thế này sao lão Dương yên tâm vất vả bên ngoài?"

Khúc Lạc che miệng cười: "Tôi ở với ai cũng không nhất định là thích hợp, ở với cậu ấy mới càng thích hợp. Lão Dương cũng rất vui lòng."

"Tại sao?" Cao Triều chau chau mày, khắp mặt đều là hóng chuyện, Dương Lỗi cư nhiên lại không phản đối bạn gái cùng với một soái ca ở chung nhà, tên đàn ông đó còn đẹp trai hơn lão Dương.

Khúc Lạc nhìn khuôn mặt nhiều chuyện của hắn ta, không nguyện ý thỏa mãn lòng hiếu kỳ của hắn: "Được rồi, anh nhanh chóng làm đi, thức ăn nguội hết cả rồi."

"Có quan hệ gì đâu, ngày nóng bức như vầy, ăn thức ăn nguội cũng không sao." Cao Triều miệng nói như vậy, nhưng động tác trên tay không hề chậm, không đến mười phút đã xử lý xong. Trần Tùy Văn cũng rửa sạch lưới lọc rồi, mang đến lắp vào cùng, bật lên, gió mát vù vù thổi đến, thoải mái!

Trần Tùy Văn cười lên: "Anh cũng thật được đó, cảm ơn!"

Khúc Lạc nói: "Được rồi, đi rửa tay ăn cơm thôi. Đúng rồi, muốn uống bia không? Tôi xuống dưới mua hai chai bia."

Cao Triều mau chóng nói: "Tôi có, không cần mua đâu, đợi tôi đi lấy." Nói xong nhanh chân chạy ra ngoài, một phút sau lập tức quay trở lại, "Lần trước một người bạn tặng, Lô Châu Lão Diếu*."

*Một trong tứ đại danh tửu: rượu Mao Đài, rượu Phần, rượu Lô Châu Lão Diếu, rượu Tây Phượng.

Khúc Lạc nhìn Trần Tùy Văn: "Tùy Văn cậu uống rượu trắng được không? Nếu cậu không uống thì tụi mình uống Vương Lão Cát*."

*Nước sâm Vương Lão Cát.

Trần Tùy Văn gật đầu: "Có thể uống một chút."

Khúc Lạc bày bát đũa lên, lấy cho hai người đàn ông hai chiếc ly thủy tinh, mình thì cầm một lon Vương Lão Cát. Trần Tùy Văn mở nắp lon giúp Khúc Lạc. Cao Triều liếc nhìn một cái, trong lòng nghĩ cũng khá biết xum xoe đấy, anh mở nắp chai rượu, trước rót cho mình một ly, lại rót cho Trần Tùy Văn: "Còn chưa biết tôn tính đại danh của huynh đệ. Tôi tên Cao Triều, cao trong cao lớn, triều trong triều dương, sau này tuyệt đối đừng có kêu sai."

"Chào anh! Tôi tên Trần Tùy Văn, Nhĩ Đông Trần, Tùy trong tùy ý, văn trong văn chương." Trần Tùy Văn thấy anh ta rót đến nửa ly, vội vàng ngăn lại: "Được rồi, đủ rồi, cảm ơn! Tôi chỉ uống được một chút."

"Vậy được, tùy ý nhé." Cao Triều đặt chai rượu xuống, đưa tay hướng Trần Tùy Văn, "Sau này chúng ta là hàng xóm rồi, có chuyện gì cứ việc lên tiếng, người anh em tôi nếu có thể giúp, tuyệt đối không hai lời."

"Cảm ơn!" Trần Tùy Văn bắt tay với anh, đốt ngón tay của đối phương mảnh khảnh rõ ràng, là bàn tay của người đàn ông ưa nhìn, bàn tay có những vết chai mỏng, lòng bàn tay hơi lạnh, mảnh khảnh hữu lực. Anh không xem lời Cao Triều nói coi là thật, đàn ông đều thích chém gió, đặc biệt lại là lời nói trên bàn rượu.

Khúc Lạc cầm đũa lên: "Ăn thôi! Tùy văn khẳng định đói lắm rồi, thử xem tay nghề của tớ nào."

Trên bàn ngoại trừ đầu cá hấp ớt, thịt lợn rán, cổ vịt, đậu tương, rau muống xào tỏi cùng với canh cà chua trứng, những món ăn gia đình rất thường gặp. Trần Tùy Văn ăn một miếng thịt rán, nhắm mắt thỏa mãn: "Ngon! Chính là mùi vị này, lâu lắm rồi mới được thưởng thức thịt lợn rán nông gia chính hiệu rồi."

Cao Triều đưa một miếng thịt cá vào miệng, nói: "Tôi nói hai người cũng xa xỉ quá rồi, hai người sáu món ăn!"

Khúc Lạc liếc anh ta một cái: "Cổ vịt với đậu tương là đồ ăn vặt tôi mua, cống hiến ra cho anh uống rượu, đúng là hảo tâm bị coi thành lòng lang dạ sói!"

Cao Triều cười hắc hắc: "Đúng, đúng, tôi không biết cân nhắc, đáng phạt, tôi tự phạt một ly rượu! Nói thật lòng, tay nghề của Khúc mỹ nữ mạnh hơn lão Dương nhiều, cô giấu diếm cũng đủ kỹ ha, trước giờ đều không thấy cô hiển sơn lộ thủy*. Quá giảo hoạt rồi!"

*Hiển sơn lộ thủy: bộc lộ tài năng.

Khúc Lạc nói: "Nếu anh dám nói cho lão Dương, sau này đừng nghĩ đến nhà tôi cọ cơm nữa! Giữ kín miệng một chút cho tôi."

Cao Triều vui mừng khôn xiết: "Vậy ý là nói, sau này tôi còn có thể đến nhà cô cọ cơm? Được được được, tôi tuyệt đối không tiết lộ nữa chữ với lão Dương! Tôi biết, đối với nữ nhân các cô mà nói, đây gọi là nghệ thuật thao túng chồng!"

Trần Tùy Văn không thích nói nhiều trước mặt người không thân thiết, vậy nên phần lớn thời gian anh đều là uống rượu, ăn thức ăn. Nghe Cao Triều chém gió với Khúc Lạc, người này lúc không thô lỗ nói chuyện cũng có chút ý tứ, hơn nữa trong lời nói bao hàm ý nghĩa.

Khúc Lạc quay đầu hỏi Trần Tùy Văn: "Tùy Văn, cậu định tìm công việc gì?"

Trần Tùy Văn nghĩ một hồi: "Chắc vẫn là công việc quảng cáo."

Cao Triều hỏi: "Thiết kế quảng cáo hay là kế hoạch?"

"Kế hoạch." Trần Tùy Văn nói.

"Cậu học quảng cáo sao?" Cao Triều hỏi.

Trần Tùy Văn gật đầu: "Ừm."

"Kế hoạch là công việc rất rắc rối, lúc trước tôi viết văn án cho công ty bất động sản của một người bạn, sửa đến năm sáu bảy tám cái phiên bản mới quyết định, nếu cứ kéo dài như vậy mãi, chắc chắn sẽ bị hói đầu, cũng may tôi không kiếm sống từ nghề này. Có được khoảng thời gian này, tôi không biết có thể gõ được bao nhiêu chữ rồi. Vẫn là viết tiểu thuyết tốt hơn, chỉ cần làm cho bản thân hài lòng là được rồi, tôi viết gì độc giả xem nấy, không có lựa chọn." Cao Triều nói.

Trần Tùy Văn nhịn không được nói: "Nhưng cũng vẫn có độc giả xoi mói mắng người mà."

"Đương nhiên có, nhưng bọn họ không có lấy một phiếu phủ quyết, tôi không cần xem sắc mặt của họ mà hành sự, muốn viết gì thì cứ viết đó." Cao Triều đắc ý nhấp một ngụm rượu.

Trần Tùy Văn há hốc miệng, cuối cùng vẫn không nói gì. Cao Triều vốn dĩ đang rất mong chờ Trần Tùy Văn hỏi bút danh của mình để còn đắc ý một chút với Trần Tùy Văn, nhưng mà Trần Tùy Văn gì cũng không hỏi, hắn chuẩn bị sẵn một bụng lại không có chỗ tiết ra ngoài, cảm thấy thật không có ý nghĩa, lại tiếp tục uống rượu. Tửu lượng với tửu phẩm của Cao Triều đều không tệ, ít nhất đã uống hết hai ly rượu trắng vẫn giống như người không có chuyện gì, theo lời anh ta nói thì đây là trạng thái hơi chếnh choáng say, cho dù vậy vẫn không vì uống nhiều mà trở nên mặt dày nhiều lời.

Ăn cơm xong, mấy người lại mang trái dưa hấu Cao Triều đem đến cắt ra, sau khi ăn uống no say, Cao Triều vỗ vỗ cái bụng căng tròn của mình: "Cảm ơn hai vị, hôm nay tôi xem như không bạc đãi cái bụng của mình. Quay về làm việc thôi!"

Khúc Lạc giật giật khóe miệng: "Lại thức thâu đêm?"

Cao Triều nấc cụt một cái: "Xem tình hình, nếu như thuận lợi, nửa đêm là viết xong rồi, nếu như không thuận lợi, đoán chắc phải thức trắng một đêm. Tạm biệt!"

Khúc Lạc nhàn nhạt nói: "Cao Triều, làm một người bạn, tôi khuyên anh một câu, thói quen làm việc nghỉ ngơi đảo lộn ngày đêm này của anh không tốt, không có lợi cho sức khỏe. Sau này làm gì cũng sẽ chịu ảnh hưởng!"

Cao Triều cười lên: "Ha ha, cảm ơn sự quan tâm của cô! Tôi là ai cơ chứ, theo như cô nói, tôi không phải là cao trào sao, sao có thể chịu ảnh hưởng được chứ! bái bai!" Nói xong kéo cửa đi ra ngoài.

Khúc Lạc khinh thường nói: "Nói anh ta mập anh ta còn thở gấp!"

Trần Tùy Văn nhịn cười nhịn đến đau bụng, đứng dậy đi rửa bát. Khúc Lạc đi theo đến cửa phòng bếp: "Tùy Văn, tớ rất tán thưởng loại nam nhân có mắt nhìn như cậu đấy, tớ ghét nhất chính là rửa bát."

Trần Tùy Văn nói: "Vậy sau này cứ để tớ rửa đi."

"Đừng, để cho công bằng, sau này hai đứa mình ai nấu cơm thì người kia rửa bát." Khúc Lạc nói.

"Không phải cậu ghét rửa bát sao?"

Khúc Lạc nói: "Vậy cũng không thể đem nó thành lý do lười biếng được. Tớ với lão Dương ở bên nhau, anh ấy nấu cơm, tớ thỉnh thoảng cũng sẽ rửa bát, đây là đạo lý để hòa hợp, nếu không cứ để một người phải trả giá, nội tâm sẽ dễ dàng mất cân bằng."

Trần Tùy Văn nghe Khúc Lạc nói câu này, không khỏi nghĩ đến đoạn tình cảm đơn phương của mình, dường như đều là anh bỏ ra, nội tâm của anh còn chưa mất cân bằng, đối phương đã mất kiên nhẫn để tiếp nhận. Sau này anh sẽ không ngu ngốc như vậy mà trả giá không giữ lại chút gì.

Rửa bát xong, Trần Tùy Văn mở máy tính kết nối mạng, mở ra web văn học ngôn tình 123, nhìn qua trạng thái một chút, yêu thích bị mất hai lượt, chỉ còn có 128, khiến anh đau lòng đến không chịu được, viết hơn 10 vạn chữ, tổng cộng mới được có bấy nhiêu lượt yêu thích, không ngờ còn bị mất. Lượt nhấp chuột lại nhiều thêm không ít, chương cuối cùng lượng click chuột đã vượt qua lượt yêu thích nhiều, có lẽ là vì anh ngừng cập nhật, độc giả nhấp chuột liên tục vì lợi ích của mình, bình luận nhiều lên, trong đó có một cái thúc giục anh cập nhật, đồng thời hỏi anh đi đâu rồi, có phải muốn đào hố không lấp. Lúc đó chuyện xảy ra bất ngờ, bản thảo của anh dùng hết rồi cũng chưa xin nghỉ phép với độc giả, đã trực tiếp ngưng cập nhật rồi. Anh nhìn bình luận hối thúc cập nhật, đừng nói đến có bao nhiêu kích động, cư nhiên vẫn có độc giả đang đợi mình cập nhật chương mới, anh nhanh chóng trả lời bình luận, nói bản thân lâm thời có việc nên mới ngừng cập nhật, đảm bảo rằng sẽ lấp hố, hỏa tốc mở văn án ra đánh chữ.

Đúng vậy, Trần Tùy Văn là một tác giả nhỏ, trên mạng ngôn tình 123 viết văn, cái anh viết là tiểu thuyết, vẫn chưa ký hợp đồng. Trần Tùy Văn thích đọc sách, cũng thích viết lách chút gì đó, lúc còn học Đại học anh cũng đã gửi bản thảo cho tạp chí, sau khi tốt nghiệp lại không viết qua một chữ nào nữa, hai tháng trước, anh đột nhiên xúc động, mở ra văn án, gõ xuống chữ đầu tiên, cũng mở một chuyên mục trên trang web ngôn tình 123 mà anh thường đọc sách, trở thành một tác giả nhỏ.

Đây là văn hiện đại, viết về câu chuyện tình yêu của hai nam sinh bắt đầu từ lúc học đại học, kỳ thực cũng có một chút khát vọng của chính bản thân anh, hiện thực không như ý nguyện, có thể ở trong câu truyện đạt được điều mình mong muốn. Đây không phải đề tài hot, anh lại là một người mới, tuy rằng mỗi ngày cập nhật 3 ngàn chữ, cũng không có biên tập của trang web nào đến ký hợp đồng với anh. Nhưng anh vẫn viết rất hào hứng, bởi vì có độc giả truy văn, mỗi chương đều nhận được khoảng bốn năm cái bình luận, điều này làm anh rất có cảm giác thành tựu, quan trọng là làm việc mà mình yêu thích, trong lòng rất vui vẻ.

Tốc độ tay của Trần Tùy Văn không nhanh lắm, một tiếng đồng hồ khoảng 1500 chữ cỡ đó, nếu như không mất tập trung thì hai tiếng đồng hồ có thể gõ được ba ngàn chữ. Anh đang đánh chữ, cửa phòng bị gõ, dòng suy nghĩ đột ngột bị gián đoạn, vô thức đem bản văn thu nhỏ, đứng dậy mở cửa.

Khúc Lạc đứng ngoài cửa: "Còn một ít dưa hấu vẫn chưa ăn hết, tớ đem đến cho cậu."

"Ồ, cảm ơn." Trần Tùy Văn cười nhận lấy dưa hấu.

Khúc Lạc bước vào, nhìn quanh bốn phía: "Có quen không? Điều hòa dùng tốt rồi chứ? Chỗ cậu không có chăn, có cần tớ lấy cho cậu một chiếc chăn điều hòa không?"

"Không cần đâu. Tớ có thảm len rồi, đắp một chút là được."

Khúc Lạc gật gật đầu, nhìn lướt qua máy tính của Trần Tùy Văn: "Cậu gần đây vẫn truy văn trên trang ngôn tình 123 sao? Tớ đề cử với cậu một cuốn: "Phụ Dung Phong Nhã Ký" còn đang cập nhật, viết cũng khá lắm." Khúc Lạc là một hủ nữ, cô ấy học về biên tập xuất bản, cùng khoa nhưng khác chuyên ngành với Trần Tùy Văn, hai người trước đây đều là những phần tử tích cực của khoa, bởi vì hoạt động trong khoa mà quen biết nhau. Sau này Khúc Lạc chủ động lôi kéo làm quen với Trần Tùy Văn, Trần Tùy Văn còn có chút lo lắng cô ấy theo đuổi mình, sau này Khúc Lạc nói rõ rồi, cô phát hiện anh là người đồng đạo với mình, cũng xem *, muốn kết giao bạn bè, bởi vì trong ký túc xá của cô không có ai nguyện ý xem cái này cả. Cô không hỏi qua tính hướng của Trần Tùy Văn, là sau khi thân thiết Trần Tùy Văn chủ động nói cho cô, dường như cô cũng không ngạc nhiên, chỉ là cảm thấy rất bất mãn với Hứa Vưu, cảm thấy hắn không xứng đáng để Trần Tùy Văn trả giá quá nhiều.

Hai người thường tụ tập cùng nhau trao đổi về những điều tâm đắc khi đọc sách, giới thiệu những cuốn sách hay cho nhau, ngay cả web ngôn tình 123, cũng là thông qua Khúc Lạc mới biết đến, nói đến thì rất hổ thẹn, trước đó Trần Tùy Văn vẫn luôn đọc các tác phẩm đạo văn, mãi đến khi Khúc Lạc mở ra cánh cửa thế giới mới cho anh, anh mới biết đến đại bản doanh của * là ở web ngôn tình 123, rất nhiều sách đều phải tốn tiền để đăng ký.

Trần Tùy Văn do dự một lúc: "Tớ gần đây xem, xem "2013"."

"Cái đó không phải năm ngoái kết văn rồi sao? Giới thiệu từ lâu với cậu rồi, sao giờ mới xem." Khúc Lạc xem giao diện trên máy tính, "Tùy Văn, cậu viết truyện trên 123? Viết gì vậy? Cho tớ xem xem!" Nói xong liền lao đến trước máy tính.

Trần Tùy Văn vội vàng đến ngăn cản, nhưng đã muộn rồi, bị Khúc Lạc ra tay trước chiếm tiên cơ. Trần Tùy Văn thở dài một hơi, bị người thân thiết phát hiện mình viết tiểu thuyết, thật sự là quá xấu hổ rồi, còn may là Khúc Lạc, chắc cô ấy sẽ không chế nhạo mình.