Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 7: Ông chủ Đường Mập



Chương 7: Ông chủ Đường Mập

Kệ hàng bên trong được tách biệt thành hai khu vực, chứ không bày san sát như những cửa hàng khác. Bên trái bán đồ sứ, đồ đồng đen, tranh chữ, sách cổ, tiền cổ; bên phải bán trứng gà thả vườn trong vùng, táo Fuji Thiểm Tây, các loại đậu rang và miếng dán màn hình điện thoại.

Một gã gày gò khoảng hai mươi tuổi, đang ngồi trực trên quầy tính tiền duy nhất trong cửa hàng, mắt gã ti hí, mép tóc trên trán quá cao do lo nghĩ quá nhiều. Đó là Đường Mập.

Nghe nói từ lúc chào đời gã đã gầy như khỉ vậy, mẹ gã mong gã có da có thịt nên đặt tên mụ là "Mập". Đến thời truyện tranh Doreamon nổi tiếng thì đổi tên gã thành Đại Hùng. Gã cũng rất thông cảm cho tâm tư của mẹ, thế là đặt nickname trên mạng là "Tay đô vật quý báu cấp quốc gia", rồi khi dấn thân vào giới chơi đồ cổ thì lại đổi danh xưng thành Đường Mập.

Nhưng xưa nay chuyện béo mập chỉ ưu ái cho những người không cần nó.

Xương Đông từng giao thiệp với Đường Mập vài lần, anh không thích gã cho lắm nên quan hệ cũng sơ sài, hơn nữa kể từ khi xảy ra vụ Sơn Trà Đen, họ cũng không gặp nhau một thời gian dài rồi. Anh lần chần không biết phải vào bắt chuyện với gã thế nào.

Đường Mập đang phồng mang trợn mắt, trán nổi gân xanh, ra sức lắc chiếc mai rùa xem quẻ bói bằng đồng trong tay. Tiếng leng keng vang lên liên hồi, cuối cùng "keng" một tiếng, mai rùa trút xuống, sáu đồng tiền Càn Long thông báo (1) lần lượt rơi ra.

(1) Càn Long thông báo là tiền tệ thời nhà Thanh, do vua Càn Long ra lệnh cho Vân Nam Tiền Cục đúc thành, được dân gian coi là tiền may mắn có thể trừ tà nên dùng trong xem bói.

Đường Mập nhoài người kề sát quầy, nheo mắt nhìn từng đồng tiền, trong lòng nhẩm tính quẻ số bát quái, sau đó mừng đến mức hớn hở reo lên: "Hay lắm, ra cửa đi về phía Tây sẽ là đại phú quý”.

Dù sao trong tiệm không có khách, gã sung sướng đẩy cửa ló đầu ra, nhìn về phía Tây.

Xương Đông định cúi đầu theo phản xạ, lại cảm thấy làm vậy chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi, bèn đứng yên hai giây. Đường Mập lập tức nhận ra anh: "Anh... Đông?".

Xương Đông lúng túng "Ừ" một tiếng. Đường Mập thoáng giật mình, vội vàng kéo anh vào tiệm:

"Anh Đông, tầm hai năm không gặp rồi nhỉ? Anh đứng ở trước cửa làm gì, em còn tưởng là biến….”.

Gã vội nuốt lại nửa câu sau. Đêm hôm mặc nguyên một cây đen thùi, còn đội mũ kéo thấp vành, lén lút đứng ở cửa nhà người ta chẳng khác nào tên biến thái trong phim cảnh sát.

Xương Đông thẳng thắn mở lời: "Muốn nhờ cậu giúp một việc”.

"Anh Đông khách sáo quá, chuyện gì thế?".

Hai năm trước, Đường Mập làm ăn phát đạt, quen không ít bạn bè giàu có. Những người này nhiều tiền nên chê chuyện chinh phục tiền bạc quá đỗi tầm thường, họ muốn chính phục cao nguyên hay sa mạc kỳ bí như Gobi chẳng hạn, vì vậy thường nhờ Đường Mập tìm hướng dẫn viên giúp. Cũng vì lý do này mà gã quen biết với Xương Đông. Tuy nhiên mối quan hệ không tính là thân thiết, nay gã tỏ vẻ nhiệt tình hoàn toàn là vì tò mò thôi: Vãi đạn, ông dẫn đường cả đội người ta thế nào mà để xảy ra nhân mạng, chết những mười mấy người, lên cả bản tin thời sự. Hai năm qua ông sống thế nào? Còn dám thò mặt ra đường cơ à?

Xương Đông nói: "Có phải trước đây cậu từng kể có một người bạn là trùm vi tính đúng không?”

Đường Mập gọi điện thoại cho bạn, đối phương báo đơn giản, vừa khéo đang rảnh nên dặn cứ đến tận nhà là được.

Dù sao cũng tới giờ đóng cửa rồi, Đường Mập dứt khoát dẫn đường cho Xương Đông: "Bạn em ở gần đây, đi hai con phố là đến rồi, chúng ta đi thôi".

Trên đường, gã vốn định hỏi dò moi móc thông tin về tình hình cuộc sống của Xương Đông trong hai năm vừa qua. Có điều Xương Đông rất kiệm lời, trả lời câu nào cũng khiến người ta nghẹn họng, cộng thêm cuộc trò chuyện nhóm "Hội đồ cổ" trên Wechat đang bản tán xôn xao, thế là Đường Mập nhanh chóng dời sự chú ý.

Nói chuyện một hồi, gã liền chém gió như thật, khoác lác nói lớn vào điện thoại: "Hôm nay tôi hốt được hàng xịn, biết là gì không, Hòa Thị Bích đấy!".

Xương Đông liếc sang gã.

Đường Mập nhận thấy bèn gượng cười hi hi: "Anh Đông, em chỉ nổ xíu thôi. Thằng nhóc này còn khoe hai hôm trước có người đến tiệm của nó đòi bán chiếc Cốc Mã não đầu thú (2), em chỉ định đè đầu nó một chút thôi”.

(2) Là một tác phẩm chạm khắc ngọc tinh xảo nhất đời nhà Đường, được làm bằng mã não đỏ cực kỳ hiếm trên thế giới.

Gã bật in nhắn thoại cho Xương Đông nghe. Quả nhiên, cả nhóm chat đang nhao nhao, có người kể hôm nay thu mua được Thanh Minh Thượng Hà Đô, có người lại khoe mua được Lan Đình Tự của Vương Hi Chỉ với giá hai mươi nghìn tệ. Thằng nhóc đang bị cả đám ghen ăn tức ở kia cũng tức tối gào lên: "Lừa mấy ông tôi là chó. Mẹ kiếp, tôi thấy rõ mồn một nhé. Thầy tôi cũng thấy, người ta mấy chục năm chưa hề nhìn lầm đâu đấy!".

Xương Đông đồng ý: "Nói cứ như thật”.

Đường Mập giễu cợt: "Cốc Mã não đầu thú là bảo vật quan trọng của Viện bảo tàng lịch sử Thiểm Tây, vé miễn phí không có cửa được xem đâu... Anh Đông, nếu cái mã não đầu thú bị mất, báo chí còn không làm rùm beng mới lạ nhỉ....Đến rồi!”.

Bạn của Đường Mập gầy giống hệt gã, tên là Tế Lưu Hải, người cũng như tên: Tóc tai bù xù nhưng cái mái bằng lại được chải chuốt mượt mà chỉnh tề.

Cậu ta loay hoay chốc lát đã tìm ra được đoạn phim giám sát trên phố hôm kia cho Xương Đông: "Anh cứ xem từ từ, chỉ cần tìm đoạn nào rõ mặt cô gái, còn lại cứ để tôi lo”.

Xương Đông xem rất chăm chú, việc nhận diện từng người một kiểu này không thể nôn nóng. Biết trong chốc lát không thể nào có kết quả, Tế Lưu Hải bèn đi tìm Đường Mập tán gẫu. Sau một hồi trò chuyện, Tế Lưu Hải chuyển sang than phiền về Xương Đông: "Ông bạn này của mày mất lịch sự quá, nhờ tao giúp mà chả buồn cười với tao cái nào”.

Đường Mập liếc sang Xương Đông ngồi trong góc, hạ giọng thì thầm: "Gánh mười mấy mạng người trên đầu, là mày thì mày cũng không cười nổi”.

Tề Tế Lưu Hải lập tức hoảng hốt.