Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 43: Tính toán



Chương 43

Sáng hôm sau, không ngạc nhiên khi Diệp Lưu Tây là người dậy sớm nhất.

Xương Đông định qua dìu cô đi nhưng cô bước quá vội, nghiêng nghiêng ngả ngả lảo đảo lao đi hệt như một con ngựa hoang thoát cương.

Muốn giữ được khoảng cách thì tốt nhất là không chung đụng nhiều, bảo sao trong điển tích cổ đại, các thần nhân đều là ngẫu nhiên tự đi tự đến, không có chuyện tiếp xúc giao đãi như trên phim ảnh.

Đám người ngủ trên nệm ghép cũng lần lượt tỉnh dậy, khung cảnh nhìn qua như đang lật bánh rán, cứ một cái lại một cái, Xương Đông cuộn tấm trải lại, nhìn phía xa xa thấy Diệp Lưu Tây đang khập khiễng từ phía sau Đồi đất Yardang trở về.

Giải quyết nỗi buồn xong mới lại nhớ đến cái chân đau. Xương Đông nhìn qua Đường Mập đang súc miệng ùng ục ở bên cạnh, nói: “Không phải cậu muốn biểu hiện tốt trước mặt Chị Tây của cậu à? Còn không qua dìu cô ấy?”.

Đường Mập vỡ lẽ, kích động đi.

Dân trộm mộ thì cũng sinh hoạt bình thường, lúc ăn sáng có cháo, lại bắc chảo rán bánh, dụng cụ nấu ăn cũng đầy đủ lắm. Thế nhưng lạ cái họ có cả trứng gà. Đường vào đây xóc nảy, trứng mang đi có bọc kỹ thế nào vẫn bị vỡ nên thường thì người ta chỉ mang trứng gà chín vào theo thôi.

Khẩu phần cho khách khứa và lão đại có người mang đến tận nơi, những người khác xếp hàng chờ lĩnh suất.

Xương Đông đi đến bên cạnh Hôi Bát, ngồi xuống nói: “Hỏi anh chuyện này”.

Hôi Bát vội đặt bát xuống: “Ồ, cậu nói đi”.

Tuy là Xương Đông không có mặt trong quyển sổ kia nhưng nhìn cách nói chuyện và thái độ của anh Hôi Bát cũng nhận ra anh hoàn toàn không nghe sự chỉ huy của Diệp Lưu Tây.

“Các anh luôn luôn hạ trại ở đây à?”.

“Cũng được một thời gian, nơi này khó tìm” - gã hạ giọng - “nhưng mà để cẩn thận thì thêm một hai vụ nữa bọn tôi cũng nghỉ đông thôi”.

“Nghỉ đông” - nói vậy có hai nghĩa, thứ nhất là thêm một thời gian nữa nơi này sẽ chuyển lạnh, không thuận tiện cho con người hoạt động; thứ hai là thời gian đó chắc là lúc họ bắt tay vào làm việc đàng hoàng, ví dụ sửa đường, khai quặng, hoặc vận chuyển. Thực ra cũng chỉ để tránh đầu sóng ngọn gió, nếu nhỡ có phát sinh chuyện gì thì lập tức về nhà, năm sau sóng gió qua thì lại tụ họp lại.

“Nếu đã ở đây một thời gian, vậy buổi đêm có từng phát sinh chuyện gì không? Những chuyện không bình thường ấy?”.

Hôi Bát nghe qua liền hiểu, gã húp miếng cháo, khuyên anh: “Dào, cậu nghe mấy thằng đó làm gì. Bọn nó không học hành lại mê tín, nếu không nói chuyện bậy bạ tào lao thì toàn chuyện ma chuyện quỷ, cứ nói cái gì mà quỷ với ma nhưng có ai thật sự gặp qua chưa?”.

Xương Đông đáp: “Không phải vậy, anh cứ hỏi giúp tôi một chút, vài ngày nay có ai đi tiểu đêm nhìn thấy cái gì không?”.

Hôi Bát có chút nôn nóng song vẫn giúp anh hỏi, gã gõ gõ thìa vào bát rồi quay qua đám tay chân đang ngồi chụm một chỗ ăn sáng, gào lên: “Ê, nghe rõ đây, đêm tụi bây đi đái có gặp chuyện gì dọa người không? Nói cho tử tế, dối trá là tao cho ăn đủ đấy”.

“Tao cho ăn đủ” - mấy từ này của hắn rõ ràng rất có uy lực, đám thủ hạ vốn thích nhao nhao nói nhảm nói leo, nghe được mấy chữ này đến hé miệng cũng không dám.

“Không, nhưng mà Đồi đất Yardang kia buổi đêm nhìn như có quỷ, dọa sợ chết người ý chứ”.

“Lại còn cái tiếng kia nữa, cha nhà nó. Đêm nào em ngủ cũng phải nhét bông vào tai đây này”.

“Tối hôm bữa có thứ gì đó cứ nhảy lên chân tôi, má nó, hóa ra là con chuột nhảy. Ài, chả biết có ăn được không nhỉ? Ít nhiều thì vẫn là thịt cơ mà”.

… Rõ ràng là chẳng có chuyện gì kỳ quái cả.

Xương Đông trầm ngâm không nói, nhưng Đường Mập lại tiến tới, hắn hiếm khi thông minh đột xuất hỏi: “Anh Đông, sao anh lại hỏi vậy? Đêm qua anh thấy cái gì à?”.

Xương Đông cũng chẳng trả lời rõ: “Hôm nay đi được thì mau đi, giữa trưa có thể vào Trấn Lop Nur”.

Trấn Lop Nur được xưng là hoang mạc kỳ trấn, Trấn được kiến tạo từ năm 2002, diện tích khoảng năm mươi ngàn km vuông, so với đảo Hải Nam còn lớn hơn. Nhưng một quãng thời gian dài không có người ở, căn nhà ba gian lợp tôn của chính quyền, bên trong cũng chẳng có một bóng người - giai đoạn gần đây do khai phá muối quặng, rốt cục cũng có đơn vị hành chính, đồn công an, còn sửa đường quốc lộ. Song ngoại trừ mấy nơi đó thì siêu thị mini, tiệm cơm đều chỉ là mấy túp nhà sơ sài ngả trái nghiêng phải.

Đường Mập nghe không rõ nên ngớ ra: “Hả?”.

Xương Đông nói: “Tôi, cậu và Diệp Lưu Tây thật ra đều biết cậu muốn cái gì, cũng thừa biết cậu làm không nổi, đoạn đường phía sau càng khó đi, tôi chỉ nói với cậu - ở Trấn Lop Nur có đường nối thẳng tới Hami, cũng tương đương đường cao tốc, có thể đi dọc theo đường quốc lộ quay về. Nếu cậu cố chấp đi theo thì phải hiểu, nhỡ có mất tay mất chân, hoặc thậm chí mất mạng thì cũng do cậu lựa chọn, cậu tự cân nhắc cho kỹ”.

Anh vỗ nhẹ lên vai Đường Mập, đứng dậy đi tìm Diệp Lưu Tây.

Đường Mập trong lòng lạnh lẽo, cũng chẳng nuốt nổi bánh rán nữa, hắn tính toán sơ sơ một loạt: này là tiền nghỉ bán tiệm, cộng thêm tiền thuê nhà, lộ phí từ Tây An đến đây, rồi lại còn phí thuê xe… Toàn là chi phí, ngập trong chi phí, nhưng lời lãi đâu? Chẳng lẽ đến Lop Nur chơi một lần sau đó ủ rũ quay về?

Kế bên có một gã đang bám lấy Hôi Bát, kề tai nói nhỏ: “Chuyện cướp đường em sau này chẳng dám nữa, mấy thứ cướp về cũng có đáng giá bao nhiêu đâu. Nghĩ kỹ thì nào có ai mang cả thùng tiền đi vào Lop Nur đâu chứ, ài, muốn phát tài quanh quẩn cũng chỉ có việc đào bới thôi anh… Lần trước em còn nghe kể…”

Giọng gã bé dần, Đường Mập lỗ tai dựng đứng cố nghe, chỉ nghe được vài từ ngắt quãng: “… chăn nỉ bồi táng… lớn hơn bàn tay một tẹo… giá những tám ngàn…”.