Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 23: Kiêu ngạo



Chương 23

Hắn có từng nhắc đến “Cốc Mã não đầu thú” với Xương Đông à? Hớ miệng lúc quái nào không biết nữa. Mẹ, cái miệng này không sớm thì muộn cũng sẽ gây ra chuyện.

Lại đếm tiền lại một lượt.

Tổng cộng 3.742 tệ 3 hào.

Xương Đông mở vòi hoa sen gội đầu, mức nước lớn nhất, để nước chảy xuôi dọc theo cơ thể, sau đó ngửa đầu rửa mặt.

Giờ nghĩ lại, nếu những điều Diệp Lưu Tây nói là thật thì quả là đáng sợ, không phải vì giấc mộng quỷ dị của cô mà vì phản ứng của cô khi đó.

Cô lục tìm được đèn pin, soi ra bốn phía xung quanh, lại soi vào túi, sau đó lại đeo túi lên lần tìm đường mưu sinh.

Con người dù mất trí nhớ nhưng tính cách, chỉ số thông minh, cách hành sự cùng thói quen sẽ không mất đi.

Phải làm sao người ta mới có thể quen được với việc bị cướp bóc? Đáp án là “bị cướp nhiều lần”.

Diệp Lưu Tây đối với việc như vậy cũng không kích động, có thể nói được trong phần trí nhớ đã mất đi kia, cô từng gặp qua chuyện ly kỳ hơn thế nhiều lần.

Đường Mập hẹn chủ thuê xe ở Liễu Viên, hiện tại hắn chỉ có thể ngồi cùng xe với Xương Đông.

Hành trình cũng không vội, Xương Đông thậm chí còn đi vòng qua một vài cung đường địa hình hiểm trở, mục đích là thử xe trước khi vào sa mạc. Dù sao không chạy xe đã hai năm, người và xe đều lụn nghề, giờ phát hiện sơ hở trước thì còn có cơ hội tu bổ.

Diệp Lưu Tây tự lái xe, đa phần là đi sau nhưng ngẫu nhiên có lúc cũng vượt qua, đi phía trước.

Mỗi khi cô vượt qua, Đường Mập khó chịu nói: “Anh Đông, cô ta là đi phá xe à, xe đó sao vào được sa mạc?”.

Thực ra, xe hắn thuê cũng chỉ là loại ba vạn tệ, nhưng ít nhiều cũng là loại xe hai cầu, khí thế hình dáng cũng to lớn.

Xương Đông không muốn tạt nước lạnh cho hắn, nói: “Theo lý thuyết thì đúng là không được, gặp đoạn đường đinh là xong luôn, song không có chuyện gì là tuyệt đối cả. Cứ nói đi phượt phải đi xe việt dã nhưng cũng có người dùng xe máy kéo vẫn đi được đó thôi”.

Trên đường đi Diệp Lưu Tây không ăn chung với bọn họ.

Xương Đông và Đường Mập giữa trưa liền ghé quán ăn ăn trưa, mặc dù không phô trương nhưng ít nhiều cũng có cơm, có canh. Diệp Lưu Tây thì không, cô chỉ mua hai cái bánh bao, một túi dưa cải, lại uống thêm một cốc nước ấm trong tiệm là đủ sống. Có lúc cô ăn trên xe, có khi lại ngồi bên đường vừa ăn vừa ngắm cảnh.

Xương Đông lúc đầu còn băn khoăn nghĩ mời cô ăn cùng, dù sao cũng chỉ thêm đôi đũa, nhưng do dự mãi rồi cũng thôi.

Từ trước khi xuất phát anh đã định hình lộ trình Long Thành và tính toán hết trong đầu. Dù kết nhóm nhưng phải giữ khoảng cách với Diệp Lưu Tây; nội bộ nhóm vốn đã rời rạc: anh là người dẫn đường. Đường Mập cầu tài, còn Diệp Lưu Tây giả thần giả quỷ – những điều này anh tự hiểu hết trong lòng, tự nhủ sẽ tận lực tránh bị họ liên quan.

Vẫn nói cùng bạn nhậu ăn cơm, ăn xong khó tránh khỏi kết giao tình.

Có lần Diệp Lưu Tây vào quán lấy nước ấm, lúc đi ra ngang qua bàn của bọn họ, trên bàn có gà cung bảo, thịt bò thái sợi xào sa tế, cải xào tỏi, đậu phụ nấu tôm.

Đủ màu, đủ hương, đủ vị.

Nhìn Diệp Lưu Tây chỉ ăn duy nhất bánh nướng, Xương Đông cảm thấy mình có chút xa xỉ.

Đường Mập nhiệt tình mời Diệp Lưu Tây: “Chị Tây, cùng ăn đi, chúng ta có thịt đó”.

Xương Đông cảm thấy Đường Mập thà rằng đừng nói, nhất là cái câu “chúng ta có thịt” kia; dựa vào tính cách của Diệp Lưu Tây nhất định sẽ không khách khí với hắn.

Y như rằng.

Diệp Lưu Tây nói: “Ăn cho lắm, lại còn ăn thịt, rồi cũng có đẹp hơn tôi đâu”.

Cô bước ra ngoài ngồi ở bồn hoa bên đường, mở bánh và dưa cải rồi từ tốn ăn.

Đường Mập tức đến nghiến răng: “Anh Đông, em nói chứ, cái con người cô ta, em đây kính lão thương nghèo mới đối với cô ta khách khí như vậy. Em làm phiền cô ta à?”.

Xương Đông nói: “Bởi cô ta kiêu ngạo”.



Diệp Lưu Tây không ngủ cùng bọn họ, cái này cũng không lạ, trong xe của cô có giường. Nhưng kỳ quái là, có hôm buổi tối Đường Mập ra ngoài mua đồ ăn khuya khi trở về nói với anh rằng Diệp Lưu Tây không ở trong xe.

Xương Đông lưu ý điểm này, đêm đó hắn cùng Đường Mập đi thử xe ở Liễu Viên, khi quay về nhà trọ vừa lúc thấy Diệp Lưu Tây đi ra từ cửa phụ.

Xương Đông viện đại một cái cớ rồi xuống xe, để Đường Mập về trước, bản thân theo sau Diệp Lưu Tây.

Có thể thấy cô cũng không thuộc đường, sau vài lần dừng lại xem xét cột mốc cuối cùng mới tìm được, quẹo vào một con ngõ sáng đèn.

Trong ngõ nhỏ lênh láng nước, ngập khói dầu, thùng rác la liệt thành hàng, Xương Đông đi tới thì thấy một phụ nữ trung niên đang giúp Diệp Lưu Tây đeo một cái tạp dề nhựa, miệng nói liến thoắng: “Đây là thịt và rau, phải băm nhuyễn cùng nhau, rồi trộn với nước muối tương hành. Tôi trả cô 80 tệ lận, cô băm cho nhuyễn, đừng có làm dối đấy”.

Diệp Lưu Tây nói: “Tôi biết rồi”.

Sau khi người phụ nữ kia đi cô liền xắn tay áo, cúi người xuống chậu đem tảng thịt heo ném lên cái thớt gỗ trên bục cao ngang người, mỗi tay cầm một con dao băm thịt, mài lưỡi vào nhau vài cái rồi bắt đầu làm việc.

Nhất thời tiếng băm thịt vang lên cồm cộp không dứt.

Loại dao này chuyên để băm thịt, làm bằng sắt, lưỡi dao nặng, đàn ông cầm cũng phải cố sức chứ đừng nói mỗi tay một con, nhưng cô sử dụng vô cùng thành thục, băm một lúc thì cô hạ lưỡi dao, cho thêm một đống lá cải trắng vào rồi tiếp tục băm.