Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 22: Đừng nên thương nhớ cốc mã não



Chương 22

Người vào sa mạc Lop Nur, đối với những chuyện không biết rõ này còn kính sợ hơn người thường; nơi này chuyện mất tích hay tử vong xảy ra như cơm bữa, truyện “Song ngư ngọc bội” đang nổi trên mạng cũng là lấy cảm hứng từ đó mà ra, thậm chí có người cảm thấy sâu trong Lop Nur ẩn giấu một thế giới song song khác.

Cũng bởi vậy mà khi Xương Đông nhìn thấy bức ảnh Khổng Ương không hề cảm thấy bài xích và nghi ngờ.

Nhưng những lời của Diệp Lưu Tây có tin được không, cái này còn cần suy nghĩ thêm đã.

………

Đi xuống chân cồn cát, di động chợt vang lên, màn hình báo hiệu là Diệp Lưu Tây gọi.

Xương Đông xoay người, nhận điện thoại.

Xa xa phía đó, có thể nhìn ra được hình bóng cô đang ngồi trên đoạn sụp xuống của tường bao, bóng cây Hồ Dương phía sau vặn vẹo dữ tợn như cốt trảo.

“Xương Đông, tôi đây không miễn cưỡng anh, trước tôi có nói qua rồi, muốn tìm hiểu thì đi theo, có làm hay không tùy anh”.

“Nhưng tôi cũng nhắc anh một câu, mọi việc đều có duyên. Ảnh chụp Khổng Ương xuất hiện ở chỗ tôi chắc chắn không phải trùng hợp. Anh nghĩ cứ thế bỏ chuyện này qua một bên mà có thể tìm xác bạn mình à, hơi lạc quan rồi đấy”.

“Chẳng lẽ còn sợ tôi lừa anh? Nghĩ tôi lừa anh thì trước phải xem mình có giá trị hay không đã. Tiền thì anh đem bồi thường hết rồi, người thì vô vị, làm việc thì kì quái khác thường, tôi nghe nói trước giờ anh còn chẳng dám cho người ta nhìn mặt thật của mình, chỉ có ẩn sau lớp mặt nạ mới dám thẳng sống lưng”.

“Đời này của anh cứ sống vậy đi, trở về mà khắc Rối bóng, chúc anh sớm nhận được cái giải Con dao vàng”.

Dáng cô ngồi đầy kiêu ngạo, hơi thở truyền qua điện thoại mang theo vẻ khiêu khích.

Xương Đông không mở miệng, ngừng một lát mới nói: “Cô cũng tính như một nửa người làm ăn, hiểu rõ mua bán không thành cũng còn tình nghĩa, giờ không hợp tác lại lập tức trở mặt như thế có hay không? Nhỡ đâu tôi bây giờ đổi ý thì sao?”.

Đường Mập rất lo Xương Đông thực sự bị Diệp Lưu Tây hại chết.

Nếu quả thật như vậy thì Diệp Lưu Tây đúng là không dễ chọc, cho hắn thêm vài lá gan nữa thì hắn cũng không dám nổi tâm tư đối với Cốc Mã não đầu thú của cô ta; thêm nữa nếu Xương Đông mà chết thì giấc mộng đi vào sa mạc kiếm tiền của hắn liền cứ vậy mà hỏng bét, một chuyến đi này coi như phí công.

Vậy nên, hắn pha cà phê hòa tan, cố không ngủ, thức chờ Xương Đông trở về.

Quá mười hai giờ đêm, cửa phòng bật mở, Xương Đông bước vào, lại thuận tay ném một túi nilon lên bàn trà.

Túi cũng khá nặng, Đường Mập nhìn chằm chằm rồi buột miệng: “Vãi thật, tiền à?”.

Chiếm đến nửa túi là tiền, bị gấp, cuộn, hoặc vo tròn, đủ các loại mệnh giá từ một trăm, năm mươi, rồi cả năm tệ - bảo sao lại nặng, nhưng mà phần nhiều là tiền xu.

Xương Đông nói: “Diệp Lưu Tây góp, nói rằng vào sa mạc cần chi tiêu nhiều, đây là phần của cô ấy, cũng đã hẹn sáng mai mười giờ xuất phát”.

Đường Mập dùng tay bới túi mới phát hiện ra mình đã hiểu nhầm: “Dào, nghèo rớt”.

Vừa nhìn một túi đầy tiền làm người ta hiểu nhầm, bới một chút mới phát hiện bên trong nhiều nhất vẫn là những tờ mệnh giá mười, hai mươi tệ.

Thế này không giống người đang giữ Cốc Mã não đầu thú cho lắm.

Xương Đông ừ một tiếng: “Cậu rảnh thì sắp xếp lại một chút”.

Lúc Diệp Lưu Tây đưa túi tiền cho hắn có nói: “Con người tôi đây cũng không thích chiếm lợi của người khác, vào sa mạc cần nhiều tiền, đã cùng đi thì tôi đương nhiên sẽ góp phần”.

Nhìn cô kiêu ngạo như vậy Xương Đông còn tưởng là cô sẽ đưa ra vàng thỏi, không nghĩ khi nương theo ánh đèn xe nhìn vào thấy trong túi toàn tiền lẻ tiền xu, lúc đó quả thật anh đã giật mình cảm động: Đại khái đây là cô tích cóp từng chút một từ tiền bán dưa, bán xiên nướng, rồi cả tiền nửa đêm đưa đón mấy cô gái bán hoa, quả thật là tiền mồ hôi nước mắt.

Trong thoáng chốc anh đã không muốn nhận, dù hiện tại anh táng gia bại sản, nhưng một năm nay cùng Tiểu Hà chia thù lao linh tinh; tính sơ sơ cũng có tới mười vạn, chuyến này đi coi như đủ dùng, anh cũng không thiếu số tiền lẻ này.

Có điều nhìn vẻ mặt của cô khi kiêu hãnh nói rõ “tôi cũng góp một phần”, anh lại không đành lòng mà không nhận.

Đường Mập rất thích đếm tiền. Xã hội bây giờ người ta chuộng nuôi thú cưng, nay mèo mai chó ngày kia thú ảo – nhưng không ai như gã trước sau thủy chung như một: hắn yêu nhất chính là tiền, bất kể là tiền trong thẻ của mình hay tiền trong ví người khác hắn cũng đều thật tâm yêu thích.

Hắn xếp tiền xu thành từng cọc, ngón tay lưu loát phân loại tiền giấy dựa theo mệnh giá, nói: “Anh Đông, chúng ta lập nhóm cùng người ta rồi thì có nên cùng ăn uống một bữa không? Coi như là xin lỗi Diệp Lưu Tây. Dù sao lần trước tiếp xúc cũng không hay lắm… Tạo quan hệ tốt, chung sống vui vẻ”.

Xương Đông lấy quần áo sạch từ trong túi hành lý, dường như có ý muốn đi tắm rửa: “Cậu tốt nhất cứ cách xa cô ta một chút, dạng người như cô ta mỗi lúc nói một kiểu, trở mặt như trở sách, không quen thân được”.

Đường Mập đầu cũng chả thèm ngẩng: “Vậy không phải là giống em à? Bọn em làm ăn thì cũng toàn lừa khách mua đồ dỏm, cũng toàn nói phét cả”.

Xương Đông đã đến cửa phòng tắm lại dừng lại: “Đường Mập?”.

“Dạ?”.

“Trắc nghiệm tính cách tí nhỉ. Giả như có một ngày nửa đêm cậu gặp ác mộng tỉnh dậy, lại phát hiện mình đang bị treo cổ trên cây ở giữa một vùng hoang vu không bóng người, cũng hoàn toàn mất trí nhớ, xung quanh không có ai… Vậy cậu sẽ phản ứng thế nào?”.

Đường Mập nghĩ một chút liền cảm thấy sau lưng lành lạnh, há miệng nói mà miệng lưỡi quắn quéo lại: “Dọa nhau à? Thế chả sợ vãi tè… Vậy thì em nhất định phải kêu cứu… Không phải, gọi 110 chứ… Đúng, gọi 110, em là người bị hại, phải được nhận bồi thường. Anh Đông, phản ứng như vậy nói lên điều gì?”.

Xương Đông trả lời: “Nói lên là, với lá gan ấy của cậu thì đừng nên nhớ thương Cốc Mã não đầu thú của người ta nữa”.

Đường Mập cảm thấy có gì không đúng lắm, đến khi Xương Đông đóng cửa, trong toilet vang lên tiếng mở nước hắn mới kịp phản ứng lại.