Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 21: Đi tìm trí nhớ



Chương 21

Xương Đông suýt bật cười, suốt hai năm nay, đây là lần đầu tiên anh muốn cười: “Cô mất trí nhớ mà còn hình dạng cơ à?”.

Diệp Lưu Tây nói: “Tôi cũng không tính là mất trí nhớ, có rất nhiều chuyện tôi vẫn nhớ được – tôi nhớ rằng mình không chỉ một lần đi tới các nơi mua hàng, Đôn Hoàng, Gia Dụ Quan, Tửu Tuyền, xa nhất tới Trương Dịch, mua bán đủ thứ: giày dép, quần áo, đĩa phim, sách báo, ảnh minh tinh… Song cứ vào tới sa mạc là không nhớ được nữa”.

“Những điểm mấu chốt nhất tôi đều không nhớ nổi, ví như tôi sinh ra ở đâu, người nhà, bạn bè là những ai, tôi là ai, là ai đem tôi treo lên thòng lọng kia… Không thể nhớ nổi”.

“Nếu nói trí nhớ như một trang giấy, trí nhớ của tôi dường như bị xé bỏ, có những việc tôi chỉ nhớ được phần trước hoặc phần sau, hoặc nhiều hoặc ít, cứ như là bị chó gặm mất”.

Xương Đông tổng kết một câu trúng trọng tâm: “Nói cách khác, những gì tôi muốn biết cô đều đã quên, đúng không?”.

Diệp Lưu Tây thở dài: “Anh nói vậy giống như tôi cố ý chọn quên đi những gì anh thấy hứng thú vậy… Cơ mà cũng chẳng sai, coi như là vậy đi”.

Lần đầu nghe thấy chuyện còn có thể chọn những gì để quên đi, Xương Đông sắc mặt khó coi, cũng chẳng thèm che giấu cảm xúc.

Diệp Lưu Tây trong lòng đã lường trước được: “Cũng không phải chỉ có như vậy, anh cứ nghe xong đã – tôi lúc đó có nhìn xung quanh một lượt, dưới gốc cây có một cái túi đen, anh nhớ không, lúc tôi gặp anh có đeo chiếc túi đó”.

“Chiếc túi khá nặng, bên trong chứa mấy thứ đồ này nọ, tôi dùng đèn pin soi xung quanh thấy không hề có dấu chân trên nền cát”.

“Lại soi trong túi thì thấy một cái máy chụp phim…”

Tim Xương Đông chợt đập nhanh, rốt cuộc cũng nghe được chút thông tin liên quan đến ảnh chụp.

“Máy chụp Hải Âu, hàng nội địa, thường được dùng từ những năm chín mươi, bên trong có một cuộn phim… Ảnh chụp Khổng Ương là rửa từ trong cuộn phim đó ra”.

“Còn có vài thứ nữa, cũng khá kỳ quái, đó là một cái Cốc Mã não đầu thú nguyên khối, bọc vàng, dựa vào chất lượng mà nói thì rất đáng giá. Sau này tôi cũng phát hiện ra tại Thiểm Tây cũng có một chiếc, được coi như bảo vật. Lần này đi Tây An, tôi cố ý tới tiệm đồ cổ giám định, niên đại ít nhất là từ thời Đường hoặc sớm hơn…”.

Xương Đông ngắt lời cô: “Chuyện này từ bao giờ?”.

“Khoảng hơn một năm trước thì phải”.

“Đã từ hơn một năm trước mà bây giờ cô mới tìm hiểu?”.

Diệp Lưu Tây cười nhạo: “Xương Đông, người ăn không đủ no mặc không đủ ấm sao có thể đi thăm dò vũ trụ huyền bí?”.

“Tôi thực tế lắm, bí mật không bay mất được nhưng đói thì chỉ có chết. Lại nói, biết rõ chân tướng hay không biết thì vẫn phải ăn uống qua ngày, vậy gấp gáp làm gì?”.

Cô lại chỉ hướng họ từng đến: “Tôi đeo cái túi lên, đi theo hướng kia mãi tới hừng đông mới tới một thôn trấn, chính là Thị trấn Kỳ … Chuyện sau này anh cũng biết cả rồi, đơn giản là cố tìm cách nuôi sống bản thân mình”.

“Bán dưa?”.

“Đúng vậy, khởi điểm nhanh nhất mà”.

“Bán cả xiên nướng?”.

“Dưa cũng không phải một năm bốn mùa đều có, những lúc không có đương nhiên phải bán thứ khác”.

“Còn mặt nạ da?”.

Diệp Lưu Tây ngoài ý muốn: “Cả chuyện này anh cũng biết?”.

Cô dựa vào bức tường chống cát, thừa nhận: “Đều là kiếm tiền thôi, mấy cô gái đó không hề có ý thức an toàn cho bản thân, đêm hôm khuya khoắt vẫn đi loạn, không phải tôi thì cũng sẽ là người khác, như vậy không tốt sao? Các cô ấy an toàn, tôi thì kiếm được tiền. Thị trấn Kỳ trị an không tệ, chẳng lẽ không phải công lao của tôi?”.

“Sau khi tích được chút tiền, tôi liền đi tìm những mối giao thương trước kia”.

Bọn họ đều nhớ ra cô, đối với cô nhiệt tình mà chào hỏi, Diệp tiểu thư đã lâu không tới.

Diệp Lưu Tây cùng họ ăn cơm vài lần, lựa vào đó mà tìm hiểu được vài chuyện.

Diệp tiểu thư buôn bán sòng phẳng, ra tay hào phóng, không như vài người khác cứ kì kèo một đồng hai đồng, ki bo kẹt xỉ.

Diệp tiểu thư mỗi lần đều tự lái xe tải đến, tôi nhìn mà lo lắng thay cho cô. Cô xinh đẹp như vậy, lại đi xe tải lớn thế kia rất dễ bị để ý; thời gian trước từng có một băng chuyên chặn đường cướp bóc, trước khi chúng bị công an bắt đã có bao nhiêu xe bị hại; cô cũng tính là vận khí tốt, lần nào đi lại cũng gặp bình an…

Theo lời họ nói, cô có khi là người phương nam, có lúc lại là người miền bắc, có khi thì đã kết hôn, có lúc lại sắp cưới, có khi là người làm công, có khi là tự thân kinh doanh mua bán… xem ra, cô khi đó có thói quen bịa ra thân phận khi đi lại.

Diệp Lưu Tây dùng một cuồn sổ nhỏ ghi lại từng điều một, giống như lần tìm từng viên gạch, một viên lại một viên xây nên bức tường.

Cô thản nhiên mà nghiêm túc hỏi Xương Đông: “Thế nào, có phải tôi cũng giống như một câu đố, rất ấn tượng đúng không?”.

Xương Đông không hề thấy như vậy, chỉ thấy cô mưu mô lại khó lường, dùng cái cớ mất trí nhớ gạt đi tiền căn hậu quả, chỉ ném ra một đống bí ẩn.

Anh hỏi: “Cô nghĩ tôi sẽ tin à?”.

Cô nghiêng người nhường đường cho anh: “Không tin thì cứ đi đi, tôi có ngăn cản anh đâu?”.

Xương Đông trầm mặc, lướt qua cô đi xuống khỏi cồn cát.

Diệp Lưu Tây khẽ cười, cũng không ngăn cản.

Cát dưới chân mềm mại, bước một bước đã lún ngang chân, cát mịn theo khe hở cổ giày chui vào trong, không cứng cũng không cộm nhưng không thoải mái.

Anh thực ra không phải không tin chuyện quỷ dị này.