Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 349: Anh có thể xông lên



Dịch: Tiểu Tán Tu

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Bên ngoài cửa linh đường, Dương Húc Minh nhìn tất cả mọi chuyện phát sinh, cảm thấy bất ngờ… Con quỷ bị kéo vào trong quan tài rồi ư?

Hắn nhớ trước đó mình định gọi Tiểu Tư thôn phệ nữ thi không đầu trong quan tài, nhưng bị nữ quỷ trong kiệu hoa ngăn lại. Nếu không bị ngăn cản, có lẽ người bị kéo vào trong quan tài chính là hắn, nói cách khác, nữ quỷ trong kiệu hoa vừa cứu hắn một mạng.

Nhưng Dương Húc Minh tuyệt đối không tin nữ quỷ này đột nhiên bộc phát thiện tâm cứu hắn, có thể là do nữ thi không đầu trong quan tài có loại thiết lập không thể tới gần hay không thể đụng vào nào đó.

Giả dụ như trong phim ảnh hay gặp, quái vật bị phong ấn mặc dù suy yếu, nhưng sau khi tìm cách thôn phệ vật sống khác lập tức trở nên cường đại, rồi tìm cách thoát ra khỏi phong ấn. Tình huống trước mắt, nói không chừng chính là như vậy. Nữ quỷ trong kiệu hoa bị kéo vào trong quan tài máu, trở thành chất dinh dưỡng cho nữ thi không đầu.

Chỉ là tiếng nhai nuốt trong quan tài quá kinh khủng. Cmn, một bộ nữ thi không đầu, đào đâu ra răng miệng mà nhai với chả nuốt?

Dương Húc Minh trốn ở ngoài cửa, quan sát tất cả mọi chuyện phát sinh.

Nhưng người đàn ông mặc áo đỏ, đội mũ rộng vành trong linh đường lại không có tâm tình ngắm cảnh như Dương Húc Minh, nghe thấy tiếng cười quỷ dị trong quan tài máu vang lên, cả người ông ta trở nên cực kì cuồng bạo.

- “G r à o…….!” Ông ta vọt thẳng tới quan tài máu, vung ngọn cờ chiêu hồn trong tay tạo thành một đường huyết hồng xẹt qua trong không khí.

Tiếng chuông dồn dập vang lên, nụ cười bên trong quan tài máu bỗng ngưng trệ, biến thành tiếng gầm thống khổ nhè nhẹ, sau đó nắp quan tài rung mạnh, khe hở kia trực tiếp bị mở rộng ra.

Nguyên bản khe hở chỉ to bằng ngón tay, bây giờ đã mở rộng ra mười mấy lần. Đôi tay trắng bệch như của người chết thò ra từ bên trong, nắm lấy thành quan tài.

Ngay sau đó, nữ thi không đầu trong quan tài máu ngồi dậy, nó mặc áo liệm màu đen, trước ngực hơi hở ra, liếc qua có thể biết đó là nữ giới. Phía trên cũng không có cổ, giống như khi chết bị người ta chặt đứt lìa cả đầu lẫn cổ.

Nhưng dựa vào tia sáng u ám xuyên qua trong phòng, Dương Húc Minh cũng không thấy chỗ cổ của nữ thi này có vết thương.

Càng nhìn da thịt bóng loáng ở cổ, Dương Húc Minh càng thấy cỗ thi thể này giống như khi vừa sinh ra đã không có đầu.

Sau khi nữ thi không đầu ngồi lên, người đàn ông to cao lại càng thêm cuồng bạo.

Gã vung mạnh ngọn cờ chiêu hồn lên, hung dữ đánh tới nữ thi ngồi trong quan tài máu. Tiếng chuông điên cuồng rung động, lực lượng có thể xua tan lệ quỷ trong chiếc chuông lan ra. Bên trong quan tài máu, tiếng gào thét cũng theo đó thảm thiết, khủng bố hơn.

Tiếng gào thét đã không còn nghe ra được âm sắc nữ tính, tất cả đều là quái vật gầm rú. Dương Húc Minh có chút kinh sợ - trong quan tài máu còn có cái gì?

Lúc này, ngọn cờ chiêu hồn đã đập mạnh vào đầu vai nữ thi, nữ thi giơ hai tay lên bắt giữ ngọn cờ chiêu hồn. Khi ngọn cờ chiêu hồn vừa chạm vào hai tay nữ thi, dùng mắt thường có thể thấy được hỗn hợp khí đen nhánh và huyết hồng cùng nhau bị hút vào trong ngọn cờ chiêu hồn.

Nhưng nữ thi không đầu vẫn không buông tay, nó vẫn như cũ nắm chặt ngọn cờ chiêu hồn, chỉ là tiếng gào thét bên trong quan tài máu càng thêm thê lương cùng phẫn nộ.

Vài giây sau, một bóng đen tròn vo bỗng nhiên bay ra từ khe hở trên quan tài máu, lao về phía bóng người to cao đang giằng co với nữ thi không đầu.

Bên tai Dương Húc Minh chợt vang lên tiếng kinh hô của Ứng Tư Tuyết, - “Trời ơi…là Phi Đầu Man!”

Dương Húc Minh giật nảy mình, - “Em chui từ đâu ra vậy bấy bì? Phi Đầu Man là cái gì?”

Ứng Tư Tuyết nhìn chòng chọc vào cái đầu bay giữa không trung trong linh đường, nói, - “Phi Đầu Man là một loại quái vật ghi trong “sưu ký”, bình thường nhìn nó không khác gì người bình thường, nhưng màn đêm vừa buông xuống, đợi mọi người đi ngủ hết, cổ con quái vật này bắt đầu dài ra, thậm chí so với hươu cao cổ còn dài hơn.”

- “Sau đó đầu con quái vật tách rời hoàn toàn so với thân thể, bay đi cho tới khi gà gáy mới quay trở lại thân thể ban đầu, rồi liên kết lại với thân thể, sau khi tỉnh lại thì hoạt động giống như người bình thường.

Đương nhiên, cũng có thể chỉ là nữ thi này sau khi chết bởi vì đầu một nơi, người một nẻo, đầu của nó ngẫu nhiên nhận được năng lực bay lượn.”

Trong lúc Ứng Tư Tuyết giải thích về con quái vật, cái đầu bên trong quan tài máu đã bay tới đỉnh đầu của cha Dương Húc Minh. Trong mắt Dương Húc Minh, cái đầu người này không đơn thuần là đầu người bình thường, dưới cổ nó mọc ra những xúc tu đỏ như máu, giống như chân bạch tuộc, ngoe nguẩy giữa không trung.

Dùng mắt thường có thể thấy, những xúc tu đỏ như máu này bám vào gã huyết y mũ rộng vành, hút đám sát khí màu huyết hồng trên người gã. Ngoài ra, có mấy cái xúc tu còn muốn bò lan tới bên trên ngọn cờ chiêu hồn, điên cuồng hấp thu những thứ bên trong ngọn cờ chiêu hồn.

Trong phòng, lập tức vang lên tiếng lệ quỷ kêu rên, từng con một bị xúc tu hút ra từ trong chiêu hồn phiền rồi bị cái đầu nuốt vào trong cổ. Những tiếng kêu rên thê lương thảm thiết của đám lệ quỷ vang lên, liên miên bất tuyệt.

Mà cái đầu người lơ lửng giữa không trung, đang gắt gao trông chừng ba người Dương Húc Minh. Trên khuôn mặt hư thối của nó, chỉ hiện ra biểu lộ đờ đẫn.

- “Anh cảm giác, mục tiêu kế tiếp của nó chính là chúng ta…” Dương Húc Minh thấp giọng nói.

Lúc này người đàn ông mặc áo đỏ, đội mũ rộng vành đang điên cuồng giãy dụa, nhưng ngọn cờ chiêu hồn của ông ta bị thân thể của nữ thi không đầu gắt gao giữ chặt, đầu của ông ta cũng bị xúc tu đỏ như máu cuốn lấy. Thậm chí ngay cả tiếng gầm gừ phẫn nộ của ông ấy cũng ngày càng suy yếu, tựa như khi sát khí màu huyết hồng của gã bị hút đi, ông ta cũng trở nên suy yếu theo.

Thấy cảnh này, Ứng Tư Tuyết thấp giọng nói, - “cha anh lỗ mãng quá.”

- “Nhưng sau khi ông ấy tiến vào trạng thái cuồng bạo, ông ấy dường như đã đánh mất lí trí, chỉ biết xông thẳng về phía đối phương, nên ngọn cờ chiêu hồn bị bắt lại.

Mặc dù sau khi ông ấy hút máu của anh, rõ ràng càng trở nên cường hãn khủng bố hơn, nhưng lí trí cũng không còn… Em cảm thấy lúc này nếu anh không xông lên, chúng ta chắc chắn sẽ nằm lại tại đây.Nhưng bây giờ cũng là cơ hội tốt nhất của chúng ta.” Ứng Tư Tuyết nhìn Sát Phụ Kiếm trong tay Dương Húc Minh nói.

- “Anh đã nghe câu: trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi chưa? Cha anh và nữ thi kia đang dùng hết toàn lực đánh nhau, không còn dư lực đi lo chuyện khác….Chính vì vậy, bây giờ anh có thể xông lên. Xông lên giải quyết hai con boss lệ quỷ cường mãnh nhất trong phó bản này, sau đó chúng ta sẽ được an toàn.”