Tặng Phẩm Giá Rẻ

Chương 15: Hôn lễ



Phương Dịch được các "phụ huynh" bảo vệ, lần đầu tiên tiên trong đời cảm nhận được thế nào là mùa đông yên bình trong khuôn viên trường.

Cậu cũng nhận thức rõ bản thân học tập cũng không phải xuất sắc gì, dù có cố gắng hết sức cũng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của những học sinh hàng đầu mà thôi!

Nhưng Phương Dịch có kế hoạch cho chính mình, những thứ hiện tại bản thân có được đều là Tần Hưởng cho, vì vậy kế hoạch tương lai của cậu đều sẽ xoay quanh Tần Hưởng.

Cậu đã chọn được cho mình một trường đại học rồi – trường đại học Z ở tại thành phố này. Cũng đã tra cứu qua điểm đầu vào của những năm liền trước, cố gắng thêm một chút thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Đại học Z danh tiếng không lớn nhưng Phương Dịch không quan tâm cho lắm, cậu đơn giản chỉ muốn học để lấy bằng theo ý nguyện của Tần Hưởng, sau đó...

Tiếp tục phụ giúp quán cà phê internet!

Đúng vậy! Chỉ cần quán của Tần Hưởng không đóng cửa, cậu hy vọng có thể ở nơi này làm cơm, chạy chỗ phục vụ, cùng Chu Dương Dương và Tần Hưởng vui vẻ mà trải qua nửa cuộc đời.

Cậu vốn đã xem nơi này là nhà của mình, một ngôi nhà thật sự!

Ở lại nơi này không muốn đi một phần còn có Lục Ngạn.

...

Sau khi Lục Ngạn tắt điện thoại chạy ra ngoài, Lục gia gần như đã đảo lộn hết cả lên, mãi đến mấy ngày trước liên lạc với Tần Hưởng, Lục gia mới biết hắn trốn ở nơi này.

Nhóm người thuyết phục đến mấy ngày liền, nhưng đáng tiếc Lục Ngạn nhắm mắt làm ngơ không thèm để ý, lần này hắn đã hạ quyết tâm sẽ không dễ dàng làm theo ý cha, yên yên ổn ổn mà sống tại nơi này.

Ăn uống, chơi game... Tâm tình tốt sẽ hướng đến tân thủ Phương Dịch mà chỉ cho vài thứ, thấy cậu ta nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ khiến hắn cảm thấy thoải mái khó tả.

Phương Dịch vẫn đều đặn duy trì giờ giấc sinh hoạt, mỗi đêm sẽ ngồi cạnh xem Lục Ngạn thể hiện kỹ năng, cũng thầm ước bản thân một ngày nào đó sẽ trở thành thần.

Hoành Hoành Hoành vẫn cùng cậu duy trì mối quan hệ đồng đội, mỗi ngày cùng tài khoản nữ của Phương Dịch đánh quái thăng cấp.

Đêm khuya quán cà phê internet không có nhiều khách lắm, máy sưởi bật hết công suất thật khiến người ta buồn ngủ. Hứa Hằng đứng trước quầy lễ tân ngáp mấy cái liền.

"Mang cho tôi một chai Coca!"

"Vâng!"

Phương Dịch chạy đi lấy Coca theo yêu cầu của hắn.

Lục Ngạn mắt không rời màn hình, ngón tay thon dài gõ nhẹ trên bàn phím, đưa tay tùy ý lấy chai coca vặn ra rồi lại tu một hơi thật lớn, mang theo Đần Độn đi làm nhiệm vụ trong hang động tuyết.

Bên kia.

"Nại Nại! Chưa đọc thông báo sao?". Hoành Hoành Hoành chạy vòng quanh boss mà hỏi.

"Chưa!"

"Hệ thống bổ sung nhiệm vụ mới dành cho các cặp đôi. Năm cặp hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ đầu tiên sẽ nhận được một cái dinh thự!"

Nại Nại Nại: "Dinh thự?"

Hoành Hoành Hoành: "Đúng rồi! Cả thể giới này đều kêu gọi hẹn hò trong mù quáng cả ngày nay rồi, cậu không thấy à? Cẩu độc thân cũng vì sự kiện này mà đồng loạt kết hôn đấy!

Nại Nại Nại: "Ở đây còn có thể kết hôn sao?"

Hoành Hoành Hoành: "Không phải chứ? Đến cái này cũng không biết?"

Nại Nại Nại: "Tôi thực sự không biết!"



Hoành Hoành Hoành: "Tôi bắt đầu tin rằng trước giờ cậu chưa chơi qua rồi đó!"

Nại Nại Nại: "Dinh thự là cái gì?"

Hoành Hoành Hoành: "Là trong trò chơi sẽ có một tòa nhà lớn! Điểm mấu chốt ở đây là trong sân chất đầy các loại vật liệu, đá quý, vật phẩm... nói chung là phần thưởng này cực kỳ hậu hĩnh! A! Tiền thưởng còn có thể dùng để mua hai tinh linh, cho nên gọi là dinh thự!"

Nại Nại Nại: "Nghe không sai!"

Hoành Hoành Hoành: "Cực kỳ không sai!"

Nại Nại Nại: "Sau đó thì sao?"

Hoành Hoành Hoành: "Thì... Hai ta kết hôn chứ!?"

Nại Nại Nại: "Vì dinh thự?"

Hoành Hoành Hoành: "Là... Chúng ta cũng có thể có một mối quan hệ trực tuyến, nếu cậu đồng ý!"

Nại Nại Nại: "Ai! Tôi là nam!"

Hoành Hoành Hoành: "Cậu nói cái gì cũng được! Nam cũng không sao, tôi đang thiếu... Thiếu rất nhiều năm rồi!"

Nại Nại Nại: "Cậu bao nhiêu tuổi?"

Hoành Hoành Hoành: "Hai mươi tám"

Nại Nại Nại: "... Sờ đầu."

Hoành Hoành Hoành: "Vậy chúng ta có kết hôn hay không?"

Nại Nại Nại: "Tôi không nghĩ điều này là tốt. Chuyện kết hôn... Có thể tùy tiện như vậy sao?"

Hoành Hoành Hoành: "Cũng không phải kết hôn thật."

Nại Nại Nại: "Kia cũng..."

Hoành Hoành Hoành: "Chúng ta chia năm mươi: năm mươi."

Nại Nại Nại: "Tôi vẫn thấy không quá ổn!"

Hoành Hoành Hoành: "Bốn mươi: sáu mươi."

Nại Nại Nại: "Đây không phải là vấn đề tiên bạc!"

Hoành Hoành Hoành: "Kho hàng thì chia bốn mươi: sáu mươi, nhà viết tên cậu, tiền thưởng tất cả cũng cho cậu!"

Nại Nại Nại không nhịn được mà cười trộm: "... Được rồi!"

Hoành Hoành Hoành: "A a a, cuối cùng cũng có vợ!!! Đi! Mua nhẫn đi!"

Nại Nại Nại: "Còn phải mua nhẫn?"

Hoành Hoành Hoành: "Đúng vậy, là nhẫn chuyên dụng dành cho việc kết hôn!"

Nại Nại Nại: "Lau mồ hôi... Vậy tôi đi mua nhẫn, mua ở cửa hàng đúng không?"

Hoành Hoành Hoành: "Đúng vậy, đúng vậy! Đi cùng đi!"

Phương Dịch tự hỏi tại sao hằng ngày chính mình hay đi mua thuốc cùng trang bị trong cửa hàng nhưng tại sao chưa bao giờ nhìn thấy nhẫn cưới.

Nại Nại Nại theo Hoành Hoành Hoành đến cửa hàng, được Hoành Hoành Hoành chỉ dẫn cuối cùng cũng thấy được nhẫn cưới, thật sự là có!

Nại Nại Nại vừa nhìn giá niêm yết đã choáng váng: "Đắt đến thế?"

Hoành Hoành Hoành cũng rơi vào trầm tư: "Không ngờ đắt đến vậy! Chậc chậc!"

Nại Nại Nại hoài nghi: "Sự kiện này được tạo ra không phải vì tiền nhẫn đi?"

Hoành Hoành Hoành: "..."

Nại Nại Nại nhìn số dư của mình, vẫn còn thiếu.

Hoành Hoành Hoành cắn răn bấm nút mua: "Cái gì cũng có thể tiết kiệm, nhưng chắc chắn phải cưới vợ, mua!"

Nại Nại Nại: "Tiền của tôi không đủ!"

Hoành Hoành Hoành: "Tôi chuyển cho cậu!"

"Không cần!". Nại Nại Nại từ chối: "Tôi còn một cái tài khoản có nhiều tiền, chờ một chút tôi chuyển sang, tiền đó không thể lấy của cậu được!"

Hoành Hoành Hoành: "Cảm động... Bà xã thật là nghiêm túc!"

Phương Dịch quay đầu nhìn thấy Lục Ngạn đang tạo đội với Đần Độn, liền nhỏ giọng hỏi: "Tài khoản của tôi không có đủ tiền để mua đồ, anh chuyển cho tôi một ít tiền đi!"

"Cần bao nhiêu?"

"Năm mươi vạn!"

Lục Ngạn dừng lại mở chức năng chuyển khoản ra, chọn người cần chuyển: Nại Nại Nại, điền vào đó năm mươi vạn.

Có chút lơ đãng mà hỏi: "Muốn mua cái gì?"

"Nhẫn cưới."

Lục Ngạn con trỏ chuột đã điểm đến nút xác nhận trên màn hình, nghe câu nói kia liền lập tức chuyển sang nút hủy bên cạnh, quay đầu về phía Phương Dịch: "Nhẫn cưới?"



"Đúng..."

"Sao lại dùng nó?"

Phương Dịch hoài nghi nhìn hắn: "Là... Kết hôn!"

"Cùng ai?"

"Một người bạn muốn tham gia nhiệm vụ để nhận dinh thự!"

"Bạn bè? Bạn nào?"

Thằng nhóc này kết bạn từ khi nào thế?

Phương Dịch chỉ chỉ vào nam xạ thủ đứng cùng Nại Nại Nại trên màn hình kia: "Chính là cậu ấy, Hoành Hoành Hoành!"

Lục Ngạn quay sang nheo mắt đánh giá một lượt, là một tân binh có cấp bậc không hơn Phương Dịch bao nhiêu.

"Phương Tiểu Dịch! Cậu chơi game chưa bao lâu đã bắt đầu câu đàn ông kết hôn rồi?"

Phương Dịch vội vã giải thích: "Không phải, vì làm nhiệm vụ!"

Lục Ngạn mặt không có lấy một tia cảm xúc mà nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu, Phương Dịch trong lòng bỗng có chút sợ hãi.

Khi Phương Dịch gần như không thể chịu nổi, Lục Ngạn cuối cùng mới chịu quay đi.

Lục Ngạn rút lui khỏi trận chiến khốc liệt, thuận miệng nói với Phương Dịch: "Chờ đã!"

"?"

Phương Dịch nghi hoặc: "Không chuyển tiền sao?"

Lục Ngạn phớt lờ cậu, chưa đến một lúc đã thấy Phiết Phiết Phiết xuất hiện trước cửa hàng.

Nại Nại Nại: "? Sao anh lại tới đây?"

Phiết Phiết Phiết không để ý tới cậu, tiến vào trong cửa hàng chốc lát lại đi ra.

Phiết Phiết Phiết: "Đi theo tôi!"

Phương Dịch: "Đi đâu? Tôi còn muốn mua nhẫn cưới!"

Lục Ngạn ngồi bên cạnh duỗi đôi chân dài đá vào ghế Phương Dịch: "Sững sờ chỗ đó làm cái gì? Mau đi theo đi!"

Phương Dịch: "Đi đâu? Hoành Hoành Hoành vẫn còn đang chờ tôi!"

Phiết Phiết Phiết đi đến bên cạnh Hoành Hoành Hoành, đưa cậu ta một tờ giấy màu đỏ.

Chốc lát, Hoành Hoành Hoành đột nhiên gửi tin nhắn riêng cho Phương Dịch: "Chết tiệt, cậu có bạn trai à? Sao không nói sớm?"

Phương Dịch đầu óc mơ hồ: "Không..."

Kênh thế giới đột nhiên phát ra dòng thông báo:

Chúc mừng người dùng Phiết Phiết Phiết và người dùng Nại Nại Nại trăm năm gắn kết. Chào mừng đến khán phòng dự buổi lễ. Chú rể Phiết Phiết Phiết đã chuẩn bị trăm nghìn phong bao đỏ để phân phát, mọi người mau đến chúc phúc!

Hoành Hoành Hoành lắc tờ thiệp cưới trong tay: "Bạn trai cậu còn cố tình gửi sang cho tôi một tấm thiệp cưới. Chao ôi! Nhanh đến mức tôi còn chả tin được!"

Phương Dịch nhìn sang Lục Ngạn: "Anh làm gì vậy?"

"Cậu không phải muốn kết hôn sao?"

Phương Dịch có chút sửng sốt, tựa hồ như có sét đánh trong lòng, tai với cổ liền với nhau thành một mảnh đỏ lớn, bắt đầu nói lắp, cũng không biết tại sao lại xấu hổ như thế này, liền hướng đến Lục Ngạn cố sức giải thích: "Tôi... Tôi phải đi làm nhiệm vụ... Thắng thưởng!"

"Làm nhiệm vụ lẽ nào không phải cùng tôi đi hay sao? Cậu biết màn hình bên kia là ai không? Ngu ngốc! vừa nhìn đã biết bị lừa!"

"Chúng tôi biết rõ về nhau, anh ta sẽ không nói dối!"

Lục Ngạn bất mãn, khẽ nhếch miệng: "Quen sao? Quen cỡ nào thì cũng chỉ là người ảo, còn muốn hẹn hò qua mạng?"

Phương Dịch mặt đỏ hết cả lên, đỏ đến mức viền mắt cũng nóng theo, cố hết sức giải thích: "Cậu ấy là nam, sao tôi có thể..."

"Nói nhiều như vậy làm gì? Mau làm chuyện cần làm đi!"

Phương Dịch cũng không thể làm gì khác, đành quay lại game để Nại Nại Nại đi theo Phiết Phiết Phiết. Đi một đoạn nhưng tim đập đã như sấm, thỉnh thoảng lén nhìn sang Lục Ngạn, muốn biết người này rốt cuộc là muốn làm gì.

Thời điểm cả hai đi đến lễ đường, bên ngoài đã tụ tập rất nhiều người, tất cả bọn họ đều là đến để giật lấy lì xì.

Bọn họ vừa xuất hiện, xung quanh lễ đường liền kéo đến một cơn mưa lì xì, bầu trời tràn ngập màu đỏ, là màu đỏ thẫm trong mơ của rất nhiều người.

Nại Nại Nại: "Hệ thống tự phát bao lì xì?"

Phiết Phiết Phiết: "Làm gì có chuyện!"

Nại Nại Nại: "Tốn bao nhiêu?"

Phiết Phiết Phiết: "Ai cần cậu lo?"

Nại Nại Nại: "..."

Hai người họ đặt chân đến đâu, nơi đó liền cuồng nhiệt mưa, y hệt như cảnh tượng trong mấy bộ phim, bầu không khí xung quanh bùng nổ, khiến ai cũng phải ghé lại gửi lời chúc phúc.

Người đến xem lễ ngày càng nhiều, lễ đường trong phút chốc đã đầy ắp người.



Nại Nại Nại cùng Phiết Phiết Phiết tiến vào, đi thẳng đến trước mặt Nguyệt lão.

Nại Nại Nại ngây ngốc nhìn Phiết Phiết Phiết đem đôi nhẫn cưới đặt trước bàn, lại lấy ra một đôi giày màu bạc có trang trí thêm bộ cánh màu vàng, quay về phía Nại Nại Nại mà quỳ xuống.

Trên màn hình Phương Dịch hiện ra dòng thông báo: "Phiết Phiết Phiết muốn cầu hôn bạn, đồng ý vui lòng ấn xác nhận, muốn suy nghĩ thêm ấn vào từ chối."

Phương Dịch cả người run lên, tim không tự chủ mà đập loạn xạ, không khỏi lén lút nhìn Lục Ngạn bên cạnh, nhìn hắn thản nhiên theo đúng quy trình của buổi hôn lễ, cả trong màn hình lẫn ngoài đời thực đều là dáng vẻ điềm tĩnh như thế.

Phương Dịch không nhịn đươc hắng giọng một cái, căng thẳng đến mức tay cầm con chuột cũng run theo.

"Trời ơi, là giày phi hành đó! Lần đầu tiên trong đời tôi thấy nó! Chú rể hào phóng quá!"

"A~~ Cuối cùng kẻ khốn khổ này cũng được một lần nhìn thấy nó!"

"Ức... Chua sắp chết tôi rồi! Năm đó kết hôn tôi cũng chỉ nhận được cái vòng tay cấp hai! Ai da, sao lại đến nơi đây xem cơ chứ!"

"Tân lang, có muốn cưới thêm vợ bé không, ta hẹn trước một cái!"

"Hẹn trước số 2!"

"Hẹn trước số 3!"

"Hẹn trước số 1!"

"Lầu trên đùng có chen loạn được không? Chú ý đội hình đi!"

Hoành Hoành Hoành: "Trời ơi! Sính lễ của bạn trai cậu là giày phi hành? May mà tôi không kết hôn với cậu, bây giờ mới biết là với không tới!"

Nại Nại Nại: "Mọi người đang nói đến cái gì? Là đôi giày này sao?"

Hoành Hoành Hoành: "Lần thứ hai khiến tôi tin cậu chưa chơi rồi! Đây chính là giày phi hành! Trang bị vô cùng chất lượng, là huyền thoại sống trong trò chơi này, mấy năm rồi khó mà thấy nó xuất hiện. Tôi cũng chỉ nghe qua chứ chưa có thấy, bạn trai cậu là triệu phú phương nào! Vật này có tiền hay cấp cao đến đâu cũng khó tìm được!"

"... Vậy, đặt thứ này ở đây để làm gì?"

Hoành Hoành Hoành: "Sính lễ của nhà trai đó! Kết hôn cần nhẫn cưới và lễ vật, nhà giàu còn có thể phát bao lì xì, bạn trai cậu lúc nãy phát rất nhiều đúng không? Chậc chậc chậc chậc..."

Phương Dịch không nhịn được quay đầu lại nhìn Lục Ngạn, thấy hắn vẫn đang nhìn màn hình máy tính chằm chằm, một chút ý tứ nói chuyện cũng không có.

Phương Dịch đầu óc có chút hỗn loạn, cuối cũng nhấn vào đồng ý.

Rất nhanh trong game liền cử hành hôn lễ, Phương Dịch tựa lưng vào ghế, có chút không biết làm sao đành cắn móng tay, nhìn chính mình trong game mặc một bộ váy đỏ đến lóa mắt, đứng bên cạnh là một người vô cùng đẹp trai lại giỏi giang, hắn thành kính dắt tay Nại Nại Nại lên lễ đường, rồi lại nhẹ nhàng hôn lên bàn tay ấy.

Sau ba lần bái lại đến phân đoạn uống rượu giao bôi. Ống kính lia đến, quay cận cảnh hai người trao nhau nụ hôn nồng nhiệt, cảnh quay đặc biệt kéo dài, nhìn thôi cũng đủ biết là vô cùng lãng mạn.

Thời khắc này hô hấp của Phương Dịch cũng ngưng trệ, mặc dù biết rõ ràng chỉ là một trò chơi nhưng tim cậu lại đập nhanh không tự chủ được.

Quy trình hôn lễ vẫn còn đang diễn ra, Phương Dịch toàn bộ quá trình không có cách nào tập trung, chỉ là máy móc đi theo Lục Ngạn, cho đến tận khi kết thúc.

Trong ba lô nhắc nhở có thêm vật phẩm mới, tên trên đỉnh đầu Nại Nại Nại cũng cũng thay đổi, cuối tên còn có thêm dòng chữ nhỏ "Phiết Phiết Phiết ái thê", còn có một chấm tròn trước tên, minh chứng đã kết hôn.

Lục Ngạn Phiết Phiết Phiết trên đầu cũng có thêm "Nại Nại Nại phu quân". Sau khi hôn lễ hoàn thành, trên thanh nhiệm vụ cũng có thêm một lời nhắc nhở - là nhiệm vụ xây dựng tổ ấm cho các cặp đôi.

Lục Ngạn mở ra, xác nhận tham gia, được nhắc nhở phải hoàn thành 3 cấp độ, tất cả đều phải vượt qua, hơn nữa phải lọt top 5 cặp đôi nhanh nhất mới có thể dành được dinh thự.

Lục Ngạn và Phương Dịch nhận được cuộn giấy thông báo nhiệm vụ đầu tiên, mở ra nhìn sơ qua quy tắc, Lục Ngạn quay sang nói với cậu: "Ngày mai bắt đầu làm đi! Hôm nay đã quá muộn, đi ngủ trước... Mặt cậu làm sao vậy? Máy sưởi nóng quá hả?"

"Hả? Ồ... Chắc vậy!". Phương Dịch đem mu bàn tay đặt trên gương mặt nóng bừng để hạ đi chút nhiệt, mắt vừa nhìn đến Lục Ngạn đã ngay lập tức cúi thấp xuống: "Vậy tôi lên lầu ngủ trước!"

Lục Ngạn gật gật đầu: "Ngủ đi, mai còn phải đi học!"

"Ừm!"

Phương Dịch chạy thật nhanh lên lầu, đóng cửa lại rồi thở ra một hơi thật dài, có chút không nhịn được mà nhếch nhếch khóe môi, cố nén không cho nụ cười tràn ra. Cậu ngã xuống giường ôm lấy chiếc gối lăn vài vòng, cuối cùng là vừa hát vừa bước vào phòng tắm...