Tàn Độc Lương Duyên

Chương 440





Chương 440

Hướng Thu Vân nhìn bóng lưng rời đi của anh ta, hàng mày càng nhíu càng chặt, sau đó cô mím môi do dự một chút đi vào biệt thự theo.

“Sao mà em chọc tức anh trai em rồi?” Lâm Quỳnh Chi hỏi cô: “Vừa rồi quay về cả mặt xám xịt, không ừ hừ một tiếng, trực tiếp đóng sầm cửa về phòng luôn rồi!”

Hướng Thu Vân nhếch khóe môi mỉm cười: “….. Không có gì đâu ạ”

“Có phải em lại nói với anh trai em là bảo anh ấy đừng quan tâm đến em nữa đúng không?” Lâm Quỳnh Chi thở dài, nhìn cô mà hỏi.

Hướng Thu Vân cúi đầu, liếm cánh môi khô khốc không nói một tiếng nào.

Lâm Quỳnh Chi liếc mắt nhìn Hướng Bách Tùng với Vụ Tuệ Doanh đang ở bên cạnh, bày tỏ suy nghĩ trong lòng: “Thu Vân, sau này em đừng nói với anh trai em những lời thế này nữa, nếu như tụi chị không quan tâm em vậy thì tụi chị cũng có khác gì những người khác đâu.”

Hướng Thu Vân cau mày: “Chị dâu, em…”

“Đừng nói nữa” Lâm Quỳnh Chi ngắt lời cô, nở nụ cười nói: “Vừa rồi anh trai em đạp tung cửa ồn đến độ làm cho Đào Đào và Nhị Bảo cũng tỉnh giấc, em vẫn chưa thấy chúng mà, đi lên gặp đi”

Đáy mắt Hướng Thu Vân hiện lên một chút do dự nhưng Lâm Quỳnh Chi vốn không cho cô cơ hội từ chối, trực tiếp đứng dậy lôi kéo cô đi lên trên lầu.

Trong phòng, hai nhóc tì mới vừa tỉnh dậy chưa được bao lâu đang gân cổ lên gào khóc.

Hướng Quân ở một bên chân tay luống cuống mà dỗ dành cặp trai gái sinh đôi, nhưng cơ bản là hai nhóc tì không để ý tới anh ta, một đứa vừa khóc vừa lau nước mắt lên người anh ta, một đứa dùng cái chân nhỏ beo béo không ngừng đập anh ta…

“Ba xấu xa!”

“Ba… Ba xấu xa, ba xấu xa!”

Nghe thấy tiếng mở cửa vang lên, hai nhóc tì cùng nhau ngừng khóc, thút tha thút thít lau nước mắt nhìn về hướng cửa.

Hướng Thu Vân đột nhiên không kịp phòng bị đã đối diện với hai đôi mắt to đen lúng liếng, cái loại cảm giác này rất kỳ quái, rõ ràng trước đây chưa từng gặp nhau nhưng có lẽ bởi vì quan hệ huyết thống nên trong lòng không khỏi dâng lên đôi chút cảm giác gần gũi.

“Đào Đào, Nhị Bảo, gọi cô đi.” Lâm Quỳnh Chi đi đến trước mặt hai nhóc tì, chỉ vào Hướng Thu Vân nhẹ nhàng nói.

Cặp trai gái sinh đôi có vẻ ngoài giống nhau như đúc lại còn mặc quần áo giống nhau, Hướng Thu Vân căn bản không phân biệt được rõ ai là ai. Cô thấy một đứa trong chúng nghiêng đầu, vẻ mặt mơ màng mà cất tiếng: “Gọi cô đi.”

Một đứa khác cười toe toét lộ ra những chiếc răng sữa nhỏ mọc lởm chởm, cười đến nỗi híp cả hai mắt: “Cô.”

Khi đứa bé gọi cô, phát âm có một chút không rõ ràng, tiếng bị ba bi bô ngọt ngào mềm mại lọt vào tai Hướng Thu Vân khiến trái tim băng giá kia của cô trong nháy mắt liền tan chảy hết cả.

Cô đi đến trước mặt hai nhóc tì, động tác thật nhẹ nhàng mà xoa đầu chung: “Ngoan lắm”

Bàn tay của cô không lớn hơn khuôn mặt chúng là bao, cả bàn tay của chúng và cơ thể của chúng đều nhỏ như vậy, hết thảy đối với cô mà nói đều quá đỗi xa lạ.

“Gọi cô đi.”

Đứa bé bị ba bi bô lại gọi thêm một tiếng.

Đứa bé ở bên cạnh lập tức múa may nắm tay mũm mĩm nho nhỏ lên mặt cậu bé: “Em trai ngốc, cô, là cô, cố!”

“Đứa này là chị gái, bình thường khá là thích cười, cũng khá là nhường nhịn, tên là Đào Đào. Đứa bé bên cạnh ngốc ngốc luôn miệng gọi to chính là Nhị Bảo, chị đoán là hưởng gen di truyền của anh trai em khá nhiều, hơi ngốc chút.” Lâm Quỳnh Chi cười nói.