Tàn Độc Lương Duyên

Chương 433





Chương 433

“Giúp đỡ… Giúp con sao?” Đôi mắt của Vụ Tuệ Doanh đã khóc đến nỗi sưng như hạt đào, nước mắt còn đọng trên lông mi.

Hướng Thu Vân nắm chặt góc áo, cố gắng cong khóe môi: “Trước kia đám người trong ngục giam bắt nạt con rất nhiều, con không thể nhịn được chuyện này. Sau khi ông cụ Hạ biết liền sai mấy người mang con tới ngục giam để giáo huấn những người kia, thay con ra mặt”

Ông cụ Hạ luôn thâm sâu khó lường, làm việc rất ngoan độc, có khi nào lại đi làm mấy chuyện này chứ? Đừng nói là giúp đỡ Hướng Thu Vân, ngoại trừ chú ba là người một nhà ra thì những người khác nhà họ Hạ căn bản chưa từng cảm nhận được sự tốt đẹp của ông cụ Hạ với tư cách trưởng bối!

Rất nhiều người nhà họ Hạ đứng ở bên cạnh, sau khi họ nghe được lời giải thích của Hương Thu Vân thì đều có tâm tư khác nhau.

Chuyện Hướng Thu Vân mang thai đã truyền khắp nhà họ Hạ, không ít người

đã nhanh chóng liên hệ chuyện ông cụ Họ quan tâm tới Hướng Thu Vân với chuyện Hướng Thu Vân mang thai, ánh mắt mà họ nhìn về phía Hướng Thu Vân cũng thay đổi ngay lập tức.

Ông cụ Hạ liếc mắt đã đoán được tâm tư của những người này, cũng hiểu rõ Hướng Thu Vân đây là đang mượn khí thế của ông cụ ra oai nhưng ông cụ chỉ trầm mặt hừ một tiếng, không vạch trần.

Chẳng lẽ ông cụ lại dám nói ông cụ sợ Hướng Thu Vân sẽ làm cản trở tương lại nhà họ Hạ và cảm thấy cô đang mạo phạm mình cho nên mới định đưa một cô gái đáng tuổi cháu mình vào ngục?

Ông ta không gánh nổi chuyện mất mặt như vậy!

Nghe Hướng Thu Vân giải thích xong Vu Tuệ Doanh đã tin ngay, vẻ mặt bà ấy vừa lúng túng lại vừa thành tâm xin lỗi ông cụ Hạ.

“Khoảng thời gian trước không phải Hướng Bách Tùng nói có một hạng mục muốn hợp tác với tập đoàn Hạ thì sao? Anh để cho thư ký liên hệ Nhuận Trạch là được” Ông cụ Hạ nhíu mày nói.

Lúc này Hướng Bách Tùng khó nén được sự vui mừng trên mặt nói: “Chuyện này phải cảm ơn ông cụ Hạ rồi, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!”

Ông cụ Hạ nặng nề hừ một tiếng, không trả lời, đẩy cửa phòng bệnh ra rồi đi vào trong, sau đó một tiếng “cạch” vang lên, cửa đóng đã lại.

“Mặt của em bị làm sao vậy?” Hướng Quân chuyển xe lăn đến trước mặt Hướng Thu Vân, cả giận nói: “Đứa nào không có mắt đánh em?”

Hướng Thu Vân cúi đầu nhìn bộ dạng tức giận đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng lên của anh trai, khẽ thở dài, lảng tránh chủ đề này: “Anh, anh đã là ba của hai đứa bé rồi, làm việc phải cẩn trọng một chút, đừng cử hành sự nóng vội như vậy nữa.”

Người như ông cụ Hạ bọn họ không thể chọc vào.

“Cái gì gọi là cẩn trọng cơ?” Hướng Quân cả giận nói: “Người khác bắt nạt em gái anh mà ngay cả cái rắm anh cũng không dám thả thì gọi là chững chạc à? Cả đời này của anh không thể cẩn trọng được!” .

Ở đây có nhiều người nhìn ngó như vậy, Lâm Quỳnh Chi xách lỗ tai anh ta nhắc nhở: “Anh bớt nói mấy câu đi, cả ngày chỉ biết rống rống rống!”