Tàn Độc Lương Duyên

Chương 432





Chương 432

“Ông cụ Hạ, tôi cũng biết chuyện này là do con gái tôi không hiểu chuyện nhưng ông thân làm trưởng bối, đã đồng ý đưa nó rời đi mà lại gạt nó vào ngục giam, chuyện này.” Hướng Bách Tùng tỏ ra vô cùng đau đớn, ngừng một lát rồi mới lên tiếng: “Chuyện này ông Hạ làm cũng hơi quá đáng quá rồi”

Sắc mặt Hướng Quân âm trầm, mấy lần muốn mở miệng nhưng đều bị Lâm Quỳnh Chi đứng cạnh ngăn cản.

Vu Tuệ Doanh cầm khăn tay lau nước mắt, giọng nói của bà ấy nghẹn ngào và khàn khàn: “Ông là một người đáng tuổi ông nội của Vân Vân, sao lại đối xử nặng tay với con bé như vậy, sao ông có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy được?”

“Tuệ Doanh … Hướng Bách Tùng muốn ngăn bà ấy lại.

Nhưng Vu Tuệ Doanh tát cho ông ta một cái rồi đẩy ông ta ra, hai mắt đẫm lệ nói: “Trước kia Vũ Hào đưa Vân Vân vào ngục giam, lúc đó cứ cho là Vân Vân phạm sai lầm nhưng hiện giờ con bé chỉ muốn rời đi thôi, ông cũng đã đồng ý với nó rồi, sao ông có thể lừa gạt con bé tới ngục giam chứ?”

“Nhà lao phía đông đó là chỗ để cho người ở sao?”

“Ông cụ Hạ, nhà họ Hạ các người là một doanh nghiệp lớn, tập đoàn Hướng thị so ra yếu kém hơn, gia thế nhà tôi cũng kém cạnh nhà họ Hạ”

“Nhưng trong tay của tôi còn có 20% cổ phần công ty của tập đoàn Hướng thị, nếu ông dám đối xử với Vân Vân như vậy, tôi sẽ đem chỗ cổ phần công ty này đi thuê người giết ông! Nếu một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần! Các người còn phải lo liệu cho tập đoàn Hạ thị, còn tôi chẳng có gì phải bận tâm cả!”

Càng nói về phần sau tâm tình bà ấy càng kích động quá độ, giọng nói sắc bén của bà ấy có chút chói tai.

Hướng Bách Tùng mấy lần muốn ngăn cản bà nhưng đều bị bà phớt lờ, bây giờ nghe thấy mấy lời uy hiếp phía sau của bà, trên đầu ông ta đổ một đống mồ hôi lạnh.

“Đừng đụng vào tôi, cái đồ hèn nhát nhà ông!” Vu Tuệ Doanh bị ông ta làm cho phát bực, trực tiếp đẩy ông ta ra, không còn dáng vẻ của một người phụ nữ dịu

dàng như nước nữa mà giống như một bà điên.

Hướng Thu Vân đứng ở bên cạnh thấy cảnh tượng này, yết hầu cô hơi nghẹn lại, trong lòng trăm mối ngổn ngang, hàng vạn suy nghĩ mơ hồ liên tục bị cắt đứt.

Hướng Bách Tùng bị Vu Tuệ Doanh làm cho muốn dịu xuống cũng không được, sắc mặt ông ta khó coi hơn mắc bệnh.

Ông ta ngượng ngùng cười cười, nói với ông cụ Hạ: “Tâm tình của Tuệ Doanh quá kích động nên mới nói mấy chuyện thuê người giết người thôi, ông cụ Hạ đừng chấp nhặt một người phụ nữ nhé”

Hôm nay vốn là ông ta tới để quở trách ông cụ Hạ nhưng giờ lại bày ra bộ dạng sợ bị ông cụ Hạ trách, Hướng Thu Vân cười lạnh một tiếng, giữa hai đầu lông mày tràn ngập sự mỉa mai.

Sở dĩ ông ta quở trách ông cụ Hạ cũng là để ông cụ cảm thấy áy náy, hòng chiếm đoạt chút lợi ích từ ông cụ Hạ mà thôi, chứ không thật sự oán trách ông cụ Hạ giống như mẹ của cô.

Chuyện ông cụ Hạ ra tay đối phó với tiểu bối bị nhiều người như vậy biết được nên cũng có chút mất mặt, sắc mặt âm trầm cả buổi không nói chuyện.

Hướng Thu Vân hơi nắm chặt tay lại, hít một hơi thật sâu đi tới trước mặt đám người: “Mẹ, mẹ hiểu lầm ông cụ Hạ rồi, không phải ông cụ muốn bắt con vào ngục giam mà là đang giúp con”