Tàn Độc Lương Duyên

Chương 411





Chương 411

Sau khi nôn hết nửa quãng đường, lúc Hướng Thu Vân bước xuống xe sắc mặt cô đã tái nhợt, tay chân không có sức. Trước mặt cô là một căn biệt thự ba tầng, hỏi: “Có phải các người đã theo dõi tôi từ khách sạn rồi không?”

“Đúng”

Hướng Thu Vân khẽ nhíu mày, hóa ra lúc ấy không phải là ảo giác của cô: “Ai sai các người tới?”

“Kẻ thù của người đàn ông của cô!” Người đàn ông kia lo ngại cô đi quá chậm, mất kiên nhẫn vác cô lên vai một lần nữa, khiêng cô đi vào bên trong: “Còn lời gì muốn hỏi thì chờ vào tới bên trong cô hỏi lại Bùi Tân đi!”

Cảm giác bị người ta vác lên vai rất khó chịu nhưng khi cô biết Bùi Tân phải người đi bắt cóc cô thì khóe miệng cô lại nhếch lên tạo thành một đường cong nhàn nhạt, dây thần kinh căng như sợi dây cung cũng thả lỏng hơn vài phần.

Nếu không phải nhờ Bùi Tân quấy phá như vậy có lẽ cô đã bị người của ông cụ Hạ đưa đến ngục giam phía đông rồi, khả năng lớn là từ nay về sau cô sẽ không thoát ra được nữa…

May mắn! Quá may mắn!!

Chắc là ông trời thấy đời cô thảm hại quá rồi nên ngay lúc này mới để cho Bùi Tân tới cướp cô đi. Anh ta cũng không phải loại người tốt đẹp gì nhưng so với đám tay chân thân cận của ông cụ Hạ thì dễ đối phó hơn nhiều.

Cạch.

Hướng Thu Vân bị dẫn thẳng lên tầng ba, sau đó người đàn ông kia mở một cánh cửa ra, ném cô lên trên giường rồi đi ra ngoài.

Gian phòng rất lớn, dùng tông màu vàng kim óng ánh làm màu chủ đạo, trang trí vô cùng xa hoa, tráng lệ. Bên cạnh giường có hai nữ người hầu đứng đó, bọn họ vừa nhìn thấy Hướng Thu Vân thì đã tiến lên phía trước cưỡng ép cởi bỏ lễ phục của cô, đưa cô vào một bồn tắm hoa hồng tắm rửa sạch sẽ.

Sau đó hai cô hầu thay cho cô một bộ váy liền màu đỏ rồi dẫn cô tới bên giường, chẳng biết giường đã được phủ kín rồi hoa hồng từ lúc nào.

“Bùi Tân, đã dựa theo sắp xếp của ngài mà bố trí rồi ạ” Hai cô người hầu đi ra ngoài, nói với Bùi Tân ở bên ngoài. Bùi Tân “ừ” một tiếng, sau đó mở cửa vào trong.

Trước khi anh ta bước vào, Hướng Thu Vân đã dành thời gian đánh giá qua cách bố trí gian phòng, tập trung vào vị trí của năm chiếc bình hoa có thể nhấc lên được, còn có một cái gạt tàn thuốc và mấy đồ vật trang trí nhỏ.

“Hệt như tưởng tượng của tôi, màu đỏ rất thích hợp với cô” Bùi Tân híp đôi mắt hồ ly lại đánh giá từ trên xuống dưới Hướng Thu Vân.

Cái váy liền màu đỏ này hơi đậm một chút, phía trên còn có chút hoa văn trang trí hòa lẫn cùng những vết sẹo lộ ra bên ngoài của cô, nhuốm thêm vài phần quyến rũ, ma mi.

Hướng Thu Vân củi đầu nhìn xuống mặt đất, không lên tiếng.

“Từ khi mới nhìn thấy cô tôi đã nghĩ đến chuyện nếm thử mùi vị của cô, chẳng qua có một số người ở cạnh cứ làm vướng chân” Bùi Tần đến gần cô hơn một chút, hai mắt nhìn chằm chằm vào cơ thể hấp dẫn của cô, không chút chần chừ: “Ở đây không ai có thể phá hỏng chuyện tốt của tôi rồi”

“Cô nói xem, nếu Hạ Vũ Hào biết cô ngủ với tôi, anh ta còn muốn…” cô nữa không?

Hai chữ còn dư lại bị nuốt xuống khi thấy Hướng Thu Vân đột nhiên nâng mặt lên.

Vẻ mặt Bùi Tần ghét bỏ lui về phía sau mấy bước, nhìn gương mặt sưng đỏ của cô, hỏi: “Mặt của cô bị làm sao đấy?”