Tàn Độc Lương Duyên

Chương 368





Chương 368

Giang Hàn Yên nhíu mày rất nhẹ, cô hơi xoa nhẹ chân mày, đáy mắt lướt qua một chút mệt mỏi và chán ghét.

Chung Thiệu Vân nghe vậy, trên mặt hiện lên mấy phần khó xử, trong mắt hiện lên tia hung ác và nham hiểm: “Ông già bảy tám chục tuổi còn thông đồng với phụ nữ còn nhỏ hơn tuổi cháu gái mình, đến con gái của con gái đã đến tuổi lấy chồng, mà còn thông đồng với người đàn ông khác, cả nhà đều không phải thứ gì tốt!”

“Cậu nói bậy gì đó?” Mẹ Giang không quan tâm Giang Hàn Yên ngăn cản, dưới ánh nhìn chế nhạo hoặc trào phúng của các khách mới, bà ta ta đỏ mặt hét lớn: “Tôi và Hạ Quốc Nhân trong sạch, cậu đừng ngậm máu phun người! “

Hạ Quốc Nhân là tên của ba Hạ.

“Nếu không phải bị tôi nói đúng tim đen, bà gấp cái gì? Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, đồ thổi tha không biết xấu hổ!” Chung Thiệu Vân cười lạnh một tiếng mắng.

Toàn bộ khách khứa đến sảnh tiệc Phú Quý đều nhìn về đây, tụm năm tụm ba nhỏ giọng bàn tản.

Nụ cười của Giang Hân Yên căng cứng trên mặt, cổ gắng đè chặt cơn giận trong lòng, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười: “Mẹ, mẹ đi vào trước đi”

“Mẹ.“ Vẻ mặt mẹ Giang căm giận.

Nhưng bà ta chỉ vừa quay đầu, đã bị vẻ mặt khó coi của Giang Hân Yên ngắt lời: “Cơ thể mẹ không thoải mái, thì vào bên trong nghỉ ngơi đi, đừng đứng đây mệt nhọc.

“Bây giờ đến một tên oắt con cũng có thể bò lên đầu mẹ hạnh họe!” Vẻ mặt của Mẹ Giang xanh mét oán giận một câu, sau đó lầm bầm đi vào trong sảnh tiệc Phú Quý.

Giang Hân Yên hít sâu một hơi, cười với Chung Thiệu Vân: “Trước giờ mẹ tôi nghĩ gì nói đó, cậu hai Chung đừng quá để ý.”

“Nếu Hân Yên đã nói như vậy, đương nhiên là tôi phải nể mặt mũi cô rồi.” Ánh mắt Chung Thiệu Vân dính chặt trên người cô ta, đánh giá từ trên xuống dưới.

“Vậy cảm ơn cậu hai Chung đã thông cảm. Giang Hân Yên vờ như không nhìn thấy anh ta đang híp mắt lại, dịu dàng nói: “Có điều hôm nay anh đã chửi bới ông ngoại và mẹ tôi trước mặt nhiều khách mời như vậy, chuyện lần này nên tính thế nào đây?”

Chung Thiệu Vân chậc một tiếng, híp mắt khinh thường nói: “Ông cụ Lâm muốn cưới một gái bao hai mươi tuổi làm ở club, lại còn là làm người ta lớn bụng mới chịu cưới, không phải là già mà không nên nết sao?”

“Còn về mẹ cô, à, chuyện mẹ cô và vị kia nhà họ Hạ, có mấy ai mà không biết chứ? Không tin cô cứ tùy tiện hỏi một hai người ngồi bên trong, xem bọn họ có biết hay không!”

Giang Hân Yên cười, có điều ý cười không vào trong đáy mắt: “Bên ngoài có rất nhiều người giống như cậu hai Chung, phần lớn đều bàn tán về chuyện của ông ngoại tôi.”

“Nhưng theo ý tôi, ông ngoại có thể không để ý ánh mắt người ngoài mà cưới người phụ nữ mình thích, lòng can đảm như vậy nên được kính nể mới đúng. Dù sao cũng hơn cái người đang sống trong nghèo túng, đột nhiên trở thành cậu ấm vội vã đi chơi giá, rồi bị cảnh sát bắt ngay tận giường. Cậu hai Chung cảm thấy thế nào?”

Chung Thiệu Vân giống như bị ai đó bóp cổ, khuôn mặt đỏ ửng lên, tức giận đến mức không nói nổi một chữ.