Tàn Độc Lương Duyên

Chương 256



VietWriter: Tàn độc lương duyên


Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp


Thể loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế


Vào nhóm kín để đọc nhiều hơn: Link vào nhóm





Truyện được edit bởi nhóm VietWriter. Nếu bạn đang đọc bản dịch này tại một trang nào đó khác thì đó là bản copy chưa được sự đồng ý của chúng mình.


Chương 256: Chuẩn bị bắt đầu


Mỗi lần Hướng Quân nghĩ đến điều này, đều cảm thấy toàn thân khó chịu, nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng Hạ Vũ Hào.


Bọn họ bây giờ vẫn còn trẻ, ngày tháng còn dài, sớm muộn gì anh cũng khiến tên khốn họ Hạ này phải trả giá!


Bị nhìn chằm chằm như vậy, nhưng Hạ Vũ Hào vẫn không ngừng nhìn về phía phòng cấp cứu, không hề nhìn lại Hướng Quân.


Không mất quá nhiều thời gian, các bác sĩ và y tá đã vội vàng di chuyển giường chạy đến, Lục Ngôn Sâm nghiêm túc nói với họ hai câu trước khi đưa họ đến chỗ Hạ Vũ Hào.



VietWriter



“Hạ tổng, anh mau tới giường đi, bọn họ sẽ xử lý vết thương cho anh.” Lục Ngôn Sâm bước đến bên Hạ Vũ Hào nói.


Hạ Vũ Hào liếc nhìn cánh cửa phòng cấp cứu vẫn đóng chặt, hơi do dự, khẽ gật đầu, vẫn cầm bộ quần áo trong tay, dùng sức nằm xuống giường chuyển viện.


“Đưa cái đồ trong tay cho tôi.” Các y tá vội vàng đẩy giường chuyển viện về phía phòng cấp cứu bên kia, một y tá nắm lấy góc bộ quần áo rách nát nói rất nhanh.


Hạ Vũ Hào một tay ôm cái bụng đang chảy máu, một tay thu lại bộ quần áo rách nát kia, "Không cần, tự tôi cầm được."


Nghe đến đây, cô y tá không ép nữa mà nới lỏng tay ra.


Hạ Vũ Hào nằm trên giường chuyển viện, nhìn cánh cửa phòng cấp cứu vẫn đóng chặt qua khe hở giữa các y tá, trong tay vẫn nắm chặt bộ quần áo bệnh nhân kia.


Thẳng cho đến lúc vào phòng cấp cứu, cửa bị đóng lại anh mới thu hồi tầm mắt.


Sau khi bác sĩ và y tá chuyển Hạ Vũ Hào lên giường mổ, họ lấy ra một đống đồ dùng và thuốc cần điều trị vết thương, sau đó lấy ra một ít lọ thuốc, sau đó bỏ vào ống tiêm. cuối đầu chuẩn bị tiêm cho Hạ Vũ Hào.


“Trong đó có thuốc mê sao?” Hạ Vũ Hào ngăn y tá lại, hỏi.


Vết thương sâu, cần xử lý nhanh, cô y tá mồ hôi nhễ nhại, không có tâm trạng trả lời những câu hỏi không chuyên của những người không chuyên.


Tuy nhiên, trước thân phận của Hạ Vũ Hào, y tá kiên nhẫn đáp: "Đúng vậy."


Rồi không thèm nói thêm một lời nào nữa.


Y tá nắm lấy tay Hạ Vũ Hào, dùng bông cồn lau cánh tay cho anh, sau đó nặn ra một phần bọt khí nhỏ trong ống tiêm, chuẩn bị tiêm cho anh.


“Tôi không cần chất gây mê và thuốc an thần, bỏ chúng đi.” Hạ Vũ Hào nói.


Hướng Thu Vân đã được đưa đến phòng cấp cứu một thời gian, anh muốn tiến hành ca mổ càng sớm càng tốt, cho dù không tiện tìm cô, anh vẫn muốn biết tình hình khẩn cấp của cô càng sớm càng tốt.


Lần này không cần y tá lên tiếng, bác sĩ đen mặt từ chối, "Không được! Thuốc mê và thuốc an thần là những loại thuốc cần thiết, nếu không tiêm những thứ này thì anh không chịu nổi!"


“Tôi không tiêm, cám ơn.” Hạ Vũ Hào nói, quay đầu nhìn bác sĩ.


Sắc mặt bác sĩ xấu hơn một chút, hiện tại bận rộn như vậy nhưng không thể không ứng phó với yêu cầu hung hăng càn quấy của anh. "Hạ tổng có thể thường ngày quen ra lệnh cho người khác, nhưng ở bệnh viện, anh là bệnh nhân của tôi và anh phải nghe tôi. "


"Trước đây, một số bệnh nhân sợ tiêm thuốc mê sẽ ảnh hưởng đến cơ thể hay gì đó nên mạnh miệng yêu cầu không được tiêm, nhưng khi bắt đầu mổ thì không chịu được nên vẫn phải tiêm thuốc thuốc mê và thuốc an thần. "


"Nếu Hạ tổng cũng có lo lắng này, tôi có thể cam đoan việc tiêm thuốc như thuốc mê, thuốc an thần về cơ bản sẽ không có tác dụng phụ gì đối với thân thể của anh."


Để tiết kiệm thời gian nhất có thể, ông nói cực kỳ nhanh chóng, trong khi các y tá ở bên chuẩn bị cho ca mổ một cách nhanh chóng và bài bản.


“Tôi có thể chịu được.” Hạ Vũ Hào nói: “Nếu không tiêm những thứ này mà gây ra phiền phức không đáng có, tôi sẽ gánh hết hậu quả.”


Bác sĩ ghét loại bệnh nhân không hiểu gì lại thích chỉ đạo một cách mù quáng, cầm những cây kim cần để khâu vết thương, ông ta hét lên: "Vết thương ở bụng dưới của anh không dài nhưng sâu, còn vết thương trên tay, không sâu nhưng dài, đều cần tiến hành khâu lại."


"Hai vết thương này ít nhất phải khâu mấy chục mũi, mỗi mũi khâu đều phải xuyên qua da thịt. Anh có chịu được đau kiểu này không ?!"


Hạ Vũ Hào không hề do dự một chút, ừ nhẹ một tiếng, ngay cả vẻ mặt cũng không thay đổi.


“Bác sĩ Vương, mọi thứ đã sẵn sàng.” Một y tá nói.


Bác sĩ nhìn Hạ Vũ Hào vẻ mặt ủ rũ một hồi, nói: "Anh đã kiên trì như vậy, tôi cũng không nói gì nữa, khi nào anh không chịu được thì nói, tôi sẽ cho tiêm thuốc mê và thuốc an thần."


“Được.” Hạ Vũ Hào gật đầu với bác sĩ.


“Chuẩn bị bắt đầu.” Bác sĩ nói với các y tá: “Để một người đè giữ anh ta lại, đừng để anh ta di chuyển.


***


Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Đọc truyện Tàn độc lương duyên được cập nhật nhanh nhất trên VietWriter


Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!