Tam Thốn Nhân Gian

Chương 69: Phong hoa tuyệt đại!



Ngũ Chỉ sơn nằm ở giữa rừng mưa Trì Vân kéo dài đến ngoài rìa, có một nhánh sông chảy vắt ngang khe núi ở giữa đỉnh núi thứ ba và đỉnh núi thứ tư, len lõi giữa rừng mưa.

Trong con sông thi thoảng lại có vài con cá lớn với đầy gai nhọn sắc lẻm ngoi lên tạo thành vô số bọt sóng trắng xóa, từ xa nhìn lại tựa như tồn tại nguy hiểm nhất định.

Vương Bảo Nhạc nhìn con sông kia mà trong lòng rục rịch mãi không thôi, sau khi điều chỉnh khí cầu thành trạng thái lơ lửng xong thì hắn đứng bên cạnh lan can, cúi đầu nhìn xuống mấy ngọn núi trông giống hệt năm ngón tay này.

Mặc dù trạng thái của hắn bây giờ không tốt lắm, nhưng cũng đã đến bên cạnh di tích rồi, nếu như không đi xem thử thì Vương Bảo Nhạc lại cảm thấy không cam lòng, vậy nên hắn im lặng một lúc, sau đó lập tức quyết đoán.

- Chỉ đi xem một cái thôi, nếu như có nguy hiểm thì lập tức quay về.

Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, điều khiển khí cầu đáp xuống dần, ở vào trạng thái lơ lửng trên tầng trời thấp, con mở cả phòng hộ của khí cầu ra, lại đá vào đầu gã trung niên kia thêm cú nữa để cho hắn ta hôn mê lâu hơn. Lúc này hắn mới nhảy xuống khỏi phi thuyền.

Sau khi trải qua biết bao giết chóc điên cuồng xong thì tính cách tàn nhẫn và quyết đoán của tựa như đã được rèn giũa, trở nên rõ ràng hơn, lúc này vừa nhảy xuống thì hắn lập tức lăn một vòng chui thẳng vào trong rừng.

Động tác liền mạch trôi chảy vô cùng thành thạo, nếu như có người ngoài ở đây thì nhất định có thể trông thấy một thân hình tròn vo nhảy nhót cực kỳ linh hoạt, sau đó biến mất tiêu trong khu rừng.

Dù sao thì trong lúc nguy hiểm cận kề kia Vương Bảo Nhạc cũng đã có kinh nghiệm đi lại trong rừng, tuy không thể nói là kinh nghiệm phong phú nhưng vẫn rất khá.

Lúc này hắn khom lưng nhanh chóng chạy băng băng về phía trước, thỉnh thoảng đứng lại nhìn quanh, khi thì lại nhảy vọt lên, hắn không đi thẳng một đường mà đi vòng một đường từ từ đến gần Ngũ Chỉ sơn.

Ngũ Chỉ sơn này nhìn từ trên cao xuống thì không lớn lắm, nhưng nhìn từ dưới đất lên thì vẫn vô cùng khổng lồ, vừa giống năm ngón tay, lại giống như năm thanh kiếm sắc bén, ngọn núi dốc đứng tựa như muốn phóng thẳng lên trời.

- Theo lời cha kể thì cửa đi vào di tích là một sơn động ở dưới vách đá nham thạch của ngọn núi thứ ba.

Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, cúi đầu đến gần Ngũ Chỉ sơn.

Lúc tới gần thì hắn thấy được không ít phân chim thú và nước tiểu, cũng chính mớ phân và nước tiểu này khién cho niềm tin của Vương Bảo Nhạc kiên định hơn một chút, theo như hắn thấy thì nơi này rõ ràng thường xuyên có chim thú sinh sống hoặc đi ngang qua, vậy thì có nghĩa là đây cũng không phải khu vực nguy hiểm gì nhiều.

Không bao lâu sau, Vương Bảo Nhạc đã bước lên ngọn núi thứ nhất, hắn đẩy nhanh tốc độ, men theo sơn đạo mò lên trên, đi về phía ngọn núi thứ ba. Thực ra thì hắn có thể điều khiển khí cầu tới nơi này, nhưng ở đây là núi cao, khí cầu chỉ có thể lơ lửng ở tít trên cao, dễ bị người ta nhìn thấy từ đằng xa, thế thì không an toàn lắm.

Cho nên Vương Bảo Nhạc thà đậu khí cầu ở cách đó xa một chút, nhưng đậu ở tầng trời thấp lơ lửng giữa rừng mưa, cũng có thể che giấu tung tích của mình phần nào.

- Mình chỉ nhìn một cái thôi, nếu như có nguy hiểm thì sẽ chạy ngay...

Càng tới gần nơi này thì Vương Bảo Nhạc lại càng cảnh giác hơn, lúc này tốc độ của hắn cũng chậm dần lại, dần dần bò tới ngọn núi thứ ba. Sau khi tới nơi, hắn thử cúi đầu nhìn xuống bên dưới, có thể nhìn thấy con sông chảy qua cùngg với đám cá to tướng thi thoảng lại nhảy ra khỏi mặt nước.

- Nếu ngã xuống từ chỗ này...

Vương Bảo Nhạc vội vàng gạt bỏ suy nghĩ đó đi, cầm một hòn đá bên cạnh lên dò xét thử xung quanh, sau đó so sánh tìm vị trí mà cha mình đã kể. Hai mắt hắn tập trung lại ở một gốc đại thụ mọc xéo ra từ trong khe nham thạch ở giữa vách núi thứ ba.

Ở phía trên gốc cây đó lại có một cái khe hở khá lớn, cái khe này đúng là cửa vào di tích mà đội khảo cổ của cha Vương Bảo Nhạc đã phát hiện ra.

- Đội khảo cổ lợi hại thật đấy, cái di tích này ẩn sâu như thế mà bọn họ cũng phát hiện ra được.

Sau khi nhìn thấy vết nứt đó, Vương Bảo Nhạc có phần kinh ngạc, nếu đổi lại là hắn thì e là căn bản không thể nào mò ra được cái cửa này.

- Không phải là cha uống say nên lừa mình đấy chứ...

Vương Bảo Nhạc chần chừ một lát, cảm giác mình dẫu gì cũng là con ruột của cha, chắc ông cũng không đến mức không đáng tin như thế, lúc này hắn mới cẩn thận bò qua chỗ đó.

Cũng may tu vi của Vương Bảo Nhạc hiện giờ đã là Bổ Mạch cảnh rồi, nhất là trong cơ thể hắn còn có cả mầm mống thôn phệ. Lực hút lan ra nhờ vào sự điều khiển của hắn, giúp hắn ổn định đi tới chỗ vách đá kia, Vương Bảo Nhạc cứ thế từng bước tới gần bên cạnh cái khe cửa kia.

Vương Bảo Nhạc không lập tức đi vào mà cẩn thận thăm dò xung quanh, sau đó mới dùng sức nhún người một cái để nhảy lên, sau đó thuận thế xoay người vọt vào trong cái khe đó.

Vừa mới vào bên trong thì lập tức có một cơn gió mát rượu thổi ra từ trong khe núi, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, dán chặt vách đá, cẩn thận đi vào bên trong.

- Cái khe này đi xéo vào à?

Vương Bảo Nhạc đi được vài bước thì chợt quay đầu nhìn lại, sau đó cẩn thận quan sát vách đá xung quanh. Hắn phát hiện cái khe này không giống như được hình thành tự nhiên, mà giống như bị vật thể ngoài vũ trụ nào đó rơi xuống bắn xuyên qua vách núi tạo thành.

- Bị thứ từ bên ngoài đâm xuyên qua mà ngọn núi vẫn nguyên xi...

Vương Bảo Nhạc cảm thấy có phần khó tin, sau khi ngẫm nghĩ thì hắn lại tiếp tục đi tới, nhưng mãi tới khi đi đến cuối đường mà hắn vẫn không thấy chút manh mối nào.

Ở cuối đường này hắn trông thấy một cái hố lớn cỡ chừng mười trượng, nhưng xung quanh nó sạch boong, đừng nói là mảnh vỡ gì, ngay cả phân với nước tiểu chim thú cũng không có.

- Hoặc là cha ta lừa ta, hoặc là... Đội khảo cổ của họ chuyên nghiệp quá sức nên đã khoắng sạch đi rồi!

Vương Bảo Nhạc đứng giữa cái hố, sau khi nhìn kỹ xung quanh thì cảm thấy vô cùng buồn bực.

Nhất là nghĩ tới mình một đường dè dặt cẩn thận đi vào tít trong này nhưng lại trống rỗng thì hắn không khỏi có phần bực dọc. Không cam lòng rời đi công cốc nên Vương Bảo Nhạc cẩn thận tìm quanh khắp nơi, cuối cùng hắn thở dài một tiếng, từ bỏ việc tìm kiếm, định rời khỏi đây.

Nhưng đúng lúc này Vương Bảo Nhạc đột nhiên dừng bước, hắn quay đầu lại nhìn cái hố to đó, ngẫm nghĩ một lúc rồi lại lấy cái mặt nạ màu đen ra khỏi vòng tay trữ vật, muốn cầm nó đặt ở giữa để xác định xem no có phải thứ đã rơi xuống nơi này hay không.

Nhưng trong nháy mắt khi hắn lấy cái mặt nạ này ra thì mặt nạ lại phát ra ánh sáng vô cùng chói lóa, nháy mắt lan ra soi sáng vách đá xung quanh.

Cảnh tượng này dọa Vương Bảo Nhạc hết hồn, hắn vội vàng lùi lại, nhưng mới lùi ba bước thì hắn đột nhiên dừng lại, hai mắt mở to nhìn chằm chằm phía trên chỗ cái hổ, lúc này vì ánh sáng do mặt nạ phát ra cho nên không biết tại sao lại sinh ra hình ảnh trông chẳng khác gì máy chiếu!

Trong bức ảnh đó có vô số thi thể, có nam có nữ, có già có trẻ, cũng có cả người lẫn thú, đây rõ ràng mà một chiến trường!

Phạm vi của chiến trường rất rộng, lại có rất nhiều pho tượng khổng lồ vỡ nát, dù chỉ là hình ảnh thôi nhưng cũng khiến Vương Bảo Nhạc có ảo giác tựa như ngửi được mùi máu tươi kinh người phát ra từ nơi ấy.

Bầu trời trong bức ảnh dường như cũng bị nhuộm đỏ một màu, thậm chí còn có thể nhìn thấy rất nhiều thủ ấn khổng lồ đang ầm ầm giáng xuống mặt đất.

Ẩn ẩn có thể trông thấy trên bầu trời xanh đỏ kia có vài mặt trời khổng lồ xoay quanh, lúc này ánh sáng của từng vầng dương đang bị dập tắt, mà ở một góc trên trời lại có một gương mặt khổng lồ. Không thể thấy rõ bộ dạng của gương mặt này, chỉ có thể nhìn thấy vẻ lạnh lẽo tận cùng lộ ra trong đôi mắt đó. Lúc này gương mặt đó đang nhìn xuống bên dưới, lúc này dưới đất chẳng còn bao nhiêu người đang tụ tập lại, trong đó có một người đang được bảo vệ ở giữa.

Đó là một cô gái đang đeo... Cái mặt nạ màu đen này!

Dù đang đeo mặt nạ, nhưng trong một thoáng khi nhìn thấy cô gái ấy thì trong đầu Vương Bảo Nhạc lập tức xuất hiện bốn chữ!

Phong hoa tuyệt đại!

Ánh mắt của cô ấy mang theo vẻ bất khuất, kiên cường, lại mang theo cả quyết tâm như muốn hủy diệt cả thần linh. Cô ngẩng đầu lên nhìn gương mặt ở trên cao, tay phải dần dần giơ lên, đột nhiên có một thanh cổ kiếm bằng đồng xanh tựa như được huyễn hóa ra từ hư vô, mang theo sát ý vô tận. Trong nháy mắt khi nó xuất hiện thì bầu trời như biến hóa, đất trời nổ vang, thời gian như thể ngừng trôi ngay phút giây này... Chỉ có thanh kiếm bằng đồng xanh kia là lơ lửng bên cạnh cô.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy thanh kiếm này thì Vương Bảo Nhạc mở to hai mắt như muốn lọt tròng, toàn thân giật bắn như bị sét đánh, đầu óc nổ tung. Theo ánh sáng của mặt nạ màu đen biến mất, tất cả hình ảnh kia cũng trở nên mờ ảo, mãi cho đến khi nó biến mất thì trong sơn động mới yên tĩnh trở lại.

Sắc mặt của Vương Bảo Nhạc beién đổi, hô hấp dồn dập, hắn đứng ngây ra đó hồi lâu mới thất thểu rời đi. Mãi cho đến lúc đi ra rồi mà miệng của hắn vẫn còn thì thào, giọng nói có vẻ không dám tin xen lẫn hoảng sợ.

- Thanh kiếm này... Thanh kiếm này...

Sau khi đi ra khỏi cái khe núi kia thì Vương Bảo Nhạc mới ngẩng phắt đầu dậy nhìn vầng kiếm dương trên bầu trời, vừa cảm thấy không dám tin, vừa sinh ra một cỗ rúng động khó mà tả nổi.

Mang theo tâm trạng kích động khó mà bình tĩnh lại được này, Vương Bảo Nhạc quay về trên khí cầu, ngồi ngây ra hồi lâu mới có thể hít sâu một hơi cho bình tĩnh lại, sau đó điều khiển khí cầu bay đi.

Hắn không chú ý tới lúc này đã có một ánh mắt đang dõi theo khí cầu của hắn, sau khi nhìn thấy khí cầu biến mất ở cuối chân trời thì mới chậm rãi thu hồi...

Chủ nhân của ánh mắt đó đứng ở trên vết nứt của Ngũ Chỉ sơn, ánh chiều tà buông xuống khiến dung mạo của hắn khá mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy một bộ trường bào màu trắng và một mái tóc trắng phau bay theo gió.

Sau lưng của hắn có một luồng khói đen lơ lửng, trong màn khói là một gã thiếu niên xấu xí.

Bên cạnh hắn còn có một con muỗi yên lặng vỗ cánh lơ lửng.