Tam Thốn Nhân Gian

Chương 148: Quảng cáo xen ngang



Trong khoảnh khắc hai tên học sinh Chiến Võ các cho ra phán đoán, dùng bí pháp nhằm vào Vương Bảo Nhạc thì ở khán đài trên trời cao, từng ánh mắt đang lần lượt thu hồi từ chiến trường của năm khu vực khác, sau đó tập trung lại ở chỗ Vương Bảo Nhạc bắn pháo hoa.

- Hắn định làm gì đấy? Đốt pháo hoa!!!

Trên cầu thang chỗ cao tầng của đạo quán Phiêu Miểu đang ngồi, các trưởng lão đều mở to hai mắt, có phần không dám tin.

Ngay cả người đàn ông trung niên phó tông mặc áo đỏ kia cũng ngẩn ra một chút. Trưởng lão Pháp Binh các vốn rất thưởng thức Vương Bảo Nhạc bên cạnh cũng cười khổ, bắt đầu giải thích.

- Có lẽ... Là có đòn sát thủ nào đó chăng?

Trong lúc mọi người nhìn nhau, vị Chu tướng quân trên khán đài cầu thang bên quân đội kia cũng ngẩn ra. Vẻ mặt của Chu Lộ ở bên cạnh cũng có phần quái dị.

Bọn họ còn như thế, huống chi là mấy vạn tu sĩ ở đảo Thượng Viện bên ngoài. Những người này đã ồ lên, đều nhìn về phía màn hình chiến trường của Vương Bảo Nhạc.

Lúc này chiến trường trong màn hình, Vương Bảo Nhạc có chút buồn bực. Lời khuyên bảo của hắn chẳng những không có tác dụng, mà hai tên học sinh của Chiến Võ các kia như thể đã hạ quyết tâm nào đó, không thèm để ý tới sự ngăn cản của Lục Tử Hạo và Phi Sương kiếm đến gần, cho dù thân thể bị thương cũng mặc kệ, triển khai bí pháp lần nữa, khiến cho tốc độ của mình càng nhanh hơn, chớp mắt đã đến gần Vương Bảo Nhạc.

Đồng thời trong lòng cũng đang tức giận mắng mỏ. Họ cũng phát hiện ra đó không phải là tuyệt chiêu gì hết, nhưng như thế thì lại càng tức giận hơn. Thật sự là màn bắn pháo hoa đầy bất ngờ của Vương Bảo Nhạc khiến cho chiến trường này được khán giả dõi mắt nhìn chằm chằm. Họ nhất định cũng phải thể hiện một chút, không thì sẽ mất hết cả mặt mũi.

Tất cả nói ra thì dài, nhưng thực tế đều xảy ra chỉ trong chớp mắt mà thôi. Một trong số hai học sinh Chiến Võ các kia nổi giận gầm lên, trực tiếp tung ra một cú đấm.

Bất kể uy lực của cú đấm này thế nào thì ít nhất thoạt nhìn khí thế cũng khá lắm. Có ý như thể một quyền đánh ra, vạn vật đều bị hủy diệt, rõ ràng cũng dốc sức phết đấy.

Người bên cạnh thấy thế cũng vội vàng ra sức ứng phó, dốc hết bùa giấy ra bất chấp tất cả, thuật pháp huyễn hóa tạo thành rất nhiều hỏa cầu và phong nhận lao về phía Vương Bảo Nhạc.

- Sao các ngươi lại không biết điều như thế chứ.

Vương Bảo Nhạc muốn né tránh, nhưng phạm vi nơi này không lớn. Đồng thời cũng thấy pháo hoa sắp tàn, không thể lãng phí thời gian được nữa, thế nên hắn tức giận, nhanh tay lấy một đống viên hạt châu kim chung tráo ra ném xuống dưới chân mình.

- Trở về cho ta!

Vương Bảo Nhạc khẽ quát một tiếng, hạt châu rơi xuống đất, tiếng nổ đùng đùng vang lên liên tiếp, từng đạo kim quang lập tức xuất hiện, chặn giữa Vương Bảo Nhạc và hai học sinh Chiến Võ các.

Hắn định ngăn bọn họ lại, cho Lục Tử Hạo cơ hội ra tay thể hiện uy lực Phi Sương kiếm của mình. Dù sao thì dựa theo kế hoạch của hắn, Phi Sương kiếm mới là pháp khí chính lần này. Thậm chí trong kế hoạch của hắn, có rất nhiều chi tiết gốc đều được vạch ra để làm nổi bật Phi Sương kiếm.

Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo khiến Vương Bảo Nhạc lại buồn bực hơn nữa.

Ánh sáng kim trung tráo của hắn vừa xuất hiện thì thuật pháp và nắm đấm của hai vị học sinh Chiến Võ các lập tức va chạm với kim quang, một tiếng nổ kinh thiên động địa lập tức vang lên.

Trong tiếng nổ mạnh, đầu óc của hai học sinh Chiến Võ các choáng váng, sắc mặt chợt đổi.

- Đây là pháp khí gì đây?!

Bọn họ hoảng sợ, chỉ cảm thấy như va vào một vách núi cực kỳ cứng rắn, không khỏi kêu lên thảm thiết. Điều khiến họ hoảng sợ hơn nữa là lực phản chấn mạnh mẽ cực độ bộc phát từ lớp phòng hộ đó lại khiến sát chiêu mà họ vừa đánh ra bị hất ngược lại.

Nếu chỉ có lực phản chấn thì thôi, đằng này trong đó còn xuất hiện cơn sóng linh khí càn quét khắp nơi. Hai người này vốn không phải là cường giả gì hết, tuy rằng là học sinh cũ nhưng tu vi vẫn là Chân Tức tầng một, thiên phú không cao, lúc này bị sóng linh khí đập thẳng vào mặt, mắt thấy sắp sửa bị đánh lên người tới nơi.

Tuy trong lúc kêu thảm có một người sợ hãi né tránh, nhưng một người khác lại không tránh kịp, thân thể bị hất văng ra xa như diều đứt dây. Sau khi ngã xuống đất còn phun máu tươi, nhìn Vương Bảo Nhạc đầy hoảng sợ, biết là gặp phải cường giả. Nếu không ai chú ý thì thôi, nhưng đằng này lại có lắm kẻ quan sát như thế, mình có đánh nữa cũng chỉ là tự rước lấy nhục cho nên vội vàng nhận thua.

Còn tên học sinh Chiến Võ các tránh được lực phản chấn kia thì chỉ là phụ trợ. Thấy người dự thi đã nhận thua nên cũng chỉ có thể cười khổ cũng nhận thua. Lúc nhìn về phía quầng sáng màu vàng trước mặt Vương Bảo Nhạc thì trong mắt vẫn còn vẻ hoảng sợ.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Lục Tử Hạo cầm Phi Sương kiếm còn chưa kịp đuổi tới thì mọi thứ đã... Kết thúc rồi.

Nhìn hai người nhận kia thua, Lục Tử Hạo cảm thấy bi phẫn, giận dữ trừng mắt nhìn Vương Bảo Nhạc.

- Vương Bảo Nhạc, lúc trước không phải đã nói rồi sao? Ngươi hứa là không ra tay mà, đây là trận tỉ thí của ta!!!

- Ta đâu có ra tay, ta chỉ tự phòng vệ thôi mà, thế mà cũng không được à...

Vương Bảo Nhạc vỗ trán. Hắn thật sự không định ra tay đâu. Ai mà biết đối phương lại yếu tới mức này. Thực tế thì mấy tuy mấy hạt châu kia không tầm thường, lại được Vương Bảo Nhạc tăng thêm hồi văn phản chấn, có thể kích phát thứ như là sóng linh khí. Nhưng nếu gặp phải cường giả Chiến Võ các thì cũng sẽ cho ra được hiệu quả đáng sợ như vậy.

Nhưng hai người nhận thua kia rõ ràng không phải là cường giả, bọn họ chỉ là học sinh có tư chất bình thường mà thôi.

Vương Bảo Nhạc cảm thấy kế hoạch của mình bị quấy rối, nhưng hắn nhanh chóng phản ứng lại. Nghĩ rằng lúc này nhất định là có vô số người đang chú ý nơi này, nên hắn nhanh chóng cứu tràng, mỉm cười nhìn lên trời cao.

- Các vị sư trưởng, các vị tiền bối, tất cả các sư huynh sư đệ đảo Thượng Viện, xinc hào mọi người... À ừ... Tên ta là Vương Bảo Nhạc...

- Hôm nay, ta đến đây là để giới thiệu cho mọi người một loại pháp khí, tên nó là Kim Chung tráo. Các ngươi không nghe nhầm đâu, đúng là Kim Chung tráo trong truyền thuyết!

- Vừa rồi các ngươi cũng đã thấy đấy, uy lực của pháp khí này rất đáng sợ, hạch tâm của nó là linh thạch bảy màu. Nó có hơn ba mươi nghìn đạo hồi văn, nguyên liệu của nó ẩn chứa Tinh Niên Sa quý giá, lại trải qua bảy bảy bốn chín ngày luyện chế trong lò mới có thể hình thành!

Vương Bảo Nhạc hắng giọng một phát, ngữ khí tự nhiên hơn nhiều, khoan thai cất lời.

Thực tế thì trong lòng hắn cũng hết cách, nhưng ngẫm lại không thể lãng phí một cái pháo hoa được, nay mọi ánh mắt nhất định đã bị thu hút tới đây, dù có thế nào đi chăng nữa thì mình cũng phải nói cái gì đó. Nếu không tuyên truyền Phi Sương kiếm được thì chỉ có thể tuyên truyền hạt châu phòng hộ này vậy.

Lúc hắn vừa lên tiếng, tất cả mọi người ở khán đài trên không đều chấn động. Người trung niên áo đỏ kia lại càng giật mình hơn.

- Tên béo này lại còn làm quảng cáo ư?! Thế có tính là phạm quy không?

Các trưởng lão khác cũng đều dở khóc dở cười, chỉ riêng vị trưởng lão Pháp Binh các thưởng thức Vương Bảo Nhạc kia thì vội ho một tiếng.

- Hẳn là không tính là phạm quy. Dù sao thì hắn cũng không làm ảnh hưởng tới những người tham chiến khác. Đây cũng coi như là một loại chiến thuật, thậm chí từ điểm này có thể thấy được, hắn rất thông minh đấy...

Ôngvừa dứt lời, vẻ mặt của người trung niên áo đỏ và các trưởng lão xung quanh đều là lạ. Trưởng lão Pháp Binh các nói hộ cho Vương Bảo Nhạc thì thôi, nhưng lúc nói giúp cho còn không quên khen ngợi, nghĩ ra cách nói chiến thuật gì đó cũng không dễ đâu nhé...

Phía bên Quân đội, lúc này các chiến sĩ đần mặt ra, Chu Lộ cũng há hốc mồm. Chu tướng quân thì lại bật cười, lúc nhìn Vương Bảo Nhạc, hứng thú trong mắt càng ngày càng đậm hơn, lần đầu tiên xuất hiện một chút thưởng thức.

Cùng lúc đó, bên ngoài đảo Thượng Viện đều ồ lên. Tất cả các học sinh đều trợn mắt há mồm, lần lượt kinh hô.

- Thế này thì vô sỉ quá! Trước kia cũng có người làm quảng cáo, nhưng không ai lại trắng trợn như vậy cả!!!

- To gan quá đấy. Ta cũng nghĩ ra cách này nhưng mà không dám!

- Vương Bảo Nhạc này nổi tiếng rồi!!!

Trong tiếng ồn ào chung quanh, người của Pháp Binh các cũng đều hít vào một hơi, kiểu quảng cáo như thế này khiến họ trở tay không kịp.

Lúc này, Vương Bảo Nhạc còn chưa kết thúc màn quảng cáo...

- Chắc hẳn bây giờ mọi người đều rất khát khao mong được có nó, nhưng pháp khí cấp hai hoàn mỹ này còn có nhiều diệu dụng hơn nữa. Trong đó có lực phản chấn được ta thiết kế vô cùng kỹ lưỡng, có thể hình thành sóng linh khí, uy lực thì vừa rồi các ngươi cũng thấy rồi đấy. Nhưng các ngươi cho rằng đó chính là cực hạn của nó ư? Không... Hãy nhìn đây!

Vương Bảo Nhạc hít vào thật sâu, bỗng giơ tay phải lên chỉ vào quầng sáng màu vang vẫn còn nguyên xi ở đó.

Hắn vừa chỉ vào, quầng sáng kia bỗng vặn vẹo, trong ánh mắt của mấy chục ngàn người trực tiếp nổ cái đùng. Sóng khí cuốn phăng khắp nơi khiến hai học sinh Chiến Võ các nhận thua kia sợ tới mức lại hít vào một ngụm khí.

Đạo viện Phiêu Miểu, quân đội và quan viên liên bang trên đài cao cũng trở nên nghiêm túc hơn. Tuy rằng trong mắt họ thì pháp khí cấp hai hoàn mỹ không là gì cả, nhưng trong số pháp khí cấp hai thì sự xuất sắc của hạt châu này lại cực kỳ dễ khiến người ta chú ý!

Còn các học sinh ngoài đảo Thượng Viên thì cũng bỗng im lặng một chút, không ít người còn nín thở, lộ vẻ giật mình. Có một số người thì bắt đầu rục rịch.

Vương Bảo Nhạc liếc nhìn đài cao trên trời, chú ý thấy vẻ mặt của mọi người, trong lòng hí hửng, lại lên tiếng.

- Đây mới là sát chiêu cuối cùng của pháp khí này. Hãy nghĩ mà xem, lúc dùng nó để bảo vệ bản thân, kẻ địch vất vả lắm mới đánh nát được nó, nhưng nó lại đột nhiên tự bạo thì có bất ngờ hay không? Có kinh hỉ hay không?

- Pháp khí quý giá như thế, mà cách dùng còn linh hoạt bất ngờ cỡ này, Lục Tử Hạo, ngươi nói xem nó đáng giá bao tiền?

Vương Bảo Nhạc hăm hở nhìn Lục Tử Hạo, lén nháy mắt...