Tâm Niệm Em Đã Lâu

Chương 56: Bảo bảo



Đường Kỳ Thâm không có ôm cô về thẳng phòng ngủ chính.

Mà dùng tư thế này, thong thả ung dung đi tới huyền quan.

Thời Lạc nghiêng nghiêng đầu nhỏ, ngoan ngoãn kề sát bên vai anh, khóe môi ngậm ý cười, hai mắt cũng cười đến cong lên.

Từ phòng ngủ phụ tới huyền quan chỉ có một đoạn ngắn, Đường Kỳ Thâm đi rất chậm, tựa hồ bởi vì chia xa đã lâu nên muốn ôm nhiều trong chốc lát.

Thời Lạc vốn là không có nhiều kiên nhẫn, giờ phút này lại bởi vì hai người tiếp xúc thân mật mà xấu hổ cẩn thận đến hoảng hốt, cả người xao động bất an, rất khó chân chính an tĩnh lại.

Có điều cô cũng tham luyến cảm giác được anh ôm, không hề có ý tứ ồn ào muốn xuống, chỉ là mỗi nơi anh đi qua, cô còn chưa có tâm tình nhìn kỹ, cho nên mới ngó đầu nhìn xung quanh, vừa mới mẻ lại vừa tò mò.

Lúc mới tới, đứng ở trong hoàn cảnh xa lạ, chỉ có tiểu Corgi chạy như bay tới mới khiến cô có chút cảm giác ấm áp, làm cô cảm nhận được tuy rằng tất cả những thứ đồ trong phòng này, bao gồm cả Đường Kỳ Thâm, có khả năng cũng chẳng có liên quan gì tới cô, nhưng trên thế giới này vẫn sẽ có một người nhớ tới cô.

Ít nhất thì tiểu Corgi cô nuôi từ nhỏ ở Đường gia này là của cô, nhiều năm như vậy, nó vẫn coi cô là tiểu chủ nhân tốt nhất, nhìn thấy cô sẽ vui vẻ đến điên, xoay tròn nhảy cẫng mở to hai mắt chó.

Nhưng mà hiện tại, chỉ mới qua có vài tiếng đồng hồ mà thôi, tâm cảnh liền bất đồng.

Đường Kỳ Thâm nói thích cô, chỉ thích cô, từ đầu tới cuối chỉ có mình cô.

Thậm chí còn thích cô sớm hơn cô bắt đầu thích anh.

Lòng tự tin của cô biến mất lâu như vậy, hết hy vọng lâu như vậy, bất chợt bị anh nói ra, ngay từ đầu căn bản là không thể tin được.

Nhưng mà ánh mắt của Đường Kỳ Thâm sáng ngời, làm cho trái tim cô đập thình thịch, anh lặp đi lặp lại câu nói thích, Thời Lạc thật sự không thể trái lương tâm mà từ chối.

Huống hồ, Kỳ Thâm ca ca dường như chưa bao giờ lừa cô, anh nói là thật, hết thảy đều là sự thật, vào thời điểm cô tuyệt vọng nhất thậm chí còn có suy nghĩ rằng, cho dù anh lừa cô cũng được.

Nhưng hôm nay anh không chỉ vì cô rời nhà từ Ninh Thủy Loan đến Tân Tuyền Loan, mỗi ngày bị cô mặt lạnh đối xử vẫn kiên nhẫn mười phần tiếp tục ôn nhu ở bên cô, nói với cô, có có thể lại một lần nữa trở lại là tiểu công chúa được nuông chiều tùy hứng như trước, bởi vì bất luận cô có thế nào đi nữa, anh đều thích.

Một người thanh lãnh đạm mạc như Đường Kỳ Thâm, thế mà có thể đè cô ra giường nói lời âu yếm, anh còn hôn cô!

Thời Lạc tưởng tượng tới cái hôn khẽ ấm áp ở khóe mắt ban nãy, trong nội tâm liền nhịn không được mà bắn pháo hoa, lại còn có suy nghĩ xấu hổ rằng, Đường Kỳ Thâm, anh có dám hôn xuống một tý nữa không?!

Chỉ là loại lời này, cô cũng chỉ dám suy nghĩ ở trong đầu, nếu thật sự muốn cô nói ra miệng là không có khả năng, rốt cuộc thì bây giờ…

Thời Lạc cong cong môi, đầy mặt đắc ý lại lần nữa xác nhận: “Đường Kỳ Thâm, là anh thích em trước có đúng không?”

Đường Kỳ Thâm thấp giọng cười, tiếng cười trầm thấp mang theo hương vị đặc trưng của anh, thực câu người, làm cho lòng Thời Lạc ngứa ngáy khó nhịn: “Ừm, là anh thích em trước, đã nhịn rất lâu, ai bảo em còn nhỏ như vậy chứ.”

Vẻ mặt Thời Lạc hiện lên vẻ hài lòng, hưng phấn lại kiêu ngạo, không để ý gì mà giật giật người trên, nhưng mà dường như cô không chú ý tới, “chị em tốt” của mình như cố ý vô tình cọ cọ lên người Đường Kỳ Thâm, thiếu niên trước nay đều bình tĩnh lại ho nhẹ một tiếng, hai tay ôm cô càng chặt hơn.

Đường Kỳ Thâm có thể cảm giác được tâm tình cô vô cùng tốt, anh cũng vui mừng khi cô nói chuyện với anh không còn vẻ cẩn thận mang theo sắc bén nữa, cô vẫn giống như trước đây, mang theo chút tính tình nũng nịu, diễu võ dương oai lại tinh quái nghịch ngợm.

Là bộ dáng anh quen thuộc nhất.

Trên mặt hai người đều mang theo nụ cười đã lâu không thấy, hai tay Thời Lạc vòng quanh cổ Đường Kỳ Thâm, e thẹn ghé vào tai anh, giống như vô tình hôn một cái.

Sau đó lại lập tức ngồi thẳng dậy, gương mặt đỏ đến mức mắt thường cũng nhìn thấy, nhưng vẫn ra vẻ nghiêm túc: “A, không cẩn thận chạm vào…”

Đường Kỳ Thâm khẽ cười một tiếng, cũng không tính toán chọc chủng, bàn tay to vỗ nhẹ sống lưng cô, sau đó nói: “Ừ, đừng quá cẩn thận, chạm nhiều một chút.”

Thời Lạc sửng sốt trong chớp mắt mới phản ứng lại là anh có ý gì, cả người đều xấu hổ tới mức nóng bừng, ở nơi anh không nhìn thấy thì lại cười đến vênh váo đắc ý.

Thậm chí còn đem chuyện lúc trước còn không cho phép bản thân nghĩ tới ra để tự hỏi, sau này cô và Đường Kỳ Thâm rốt cuộc sẽ sinh con trai hay con gái? Tốt nhất là song sinh đi! Nhất định phải là anh trai và em gái!

Thời Lạc nghĩ tới ba hoa chích chòe, còn nhịn không được cười đến run cả vai.

Đường Kỳ Thâm tuy rằng chưa có cảm xúc quá mức phập phồng, nhưng đêm nay tựa hồ là đêm mà anh cảm thấy nhẹ nhàng thích ý nhất từ trước tới giờ.

Thời Lạc cười xong lại bắt đầu nhìn đông nhìn tây, hiện tại trước mắt hết thảy đều có liên quan tới cô, nhà ở là của Đường Kỳ Thâm, mà Đường Kỳ Thâm là của cô.

Thiếu nữ trước giờ đều hay bắt bẻ lại rất có gu thẩm mỹ cho riêng mình, nhịn không được chỉ chỉ trỏ trỏ bắt đầu lên tiếng: “Cái đèn kia quá đơn giản, trước kia em thấy trên mạng có một cái loại hình lông chim màu trắng, rất đẹp, chúng ta đổi sang cái đó có được không?”

Đường Kỳ Thâm đương nhiên là không có bất cứ ý kiến gì, anh gật đầu: “Được, đổi cái đó.”

Thời Lạc tự tại rung rung chân, lại nói: “Còn có bộ sofa ở phòng ngủ chính, em cảm thấy màu sắc quá tối, chúng ta đổi thành màu vàng nhạt nhé? Em thích nằm trên sofa nhất, sofa ở phòng khách cũng đổi thành loại mềm có được không? Sofa da nằm không thoải mái.”

“Được, chốc nữa lại chọn cái em thích, ngày mai cho người tới đổi.”

Nhà này vốn là bất động sản trên danh nghĩa của Đường gia, địa vị cao cấp, trang hoàng thực tinh xảo, nhưng anh dọn tới đây hơi gấp, sau đó lại một lòng một dạ đặt bên chỗ Thời Lạc, trong phòng đúng là thiếu rất nhiều hơi thở sinh hoạt.

“Có máy chiếu không? Lúc em không đi học, chúng ta có thể cùng ở phòng khách xem phim, giống như trước kia vậy, anh có chịu không?”

Đường Kỳ Thâm xoa xoa tóc rong biển của cô, ôn nhu đáp: “Đều nghe em.”

Thời Lạc mím môi, ý cười không thể che giấu được, rũ mắt, sau đó bỗng nhiên nhớ tới gì đó, lập tức nhỏm dậy nhìn anh: “Đừng nói là anh theo đuổi được em rồi thì sẽ về Ninh Thủy Loan đấy chứ? Em nói cho anh nghe, em rất khó theo đuổi, anh không thể vui mừng quá sớm, em cũng chưa chân chính đồng ý làm… cái đó đâu…”

Đường Kỳ Thâm cố ý chơi xấu, làm bộ nghe không hiểu: “Làm cái gì?”

Thời Lạc bĩu môi trừng mắt nhìn anh một cái, có chút xấu hổ: “Ai nha! Anh biết mà!”

Đường Kỳ Thâm nén cười: “Anh không biết rõ lắm.”

“…!” Thời Lạc nghẹn họng, tức muốn hộc máu: “Anh! Chính là, chính là đồng ý làm bạn gái anh đó!”

Đường Kỳ Thâm nhướng mi, cười đến ý tứ sâu xa: “Bạn gái sao? Anh có nói vậy à?”

“?” Thời Lạc ngẩn người, trong mắt hiện lên một tia không thể tin được, Đường Kỳ Thâm rốt cuộc làm sao vậy? Sẽ không chơi cô cả đêm đấy chứ, cuối cùng là chỉ có mình cô tự mình đa tình?

“Em muốn đi, anh thả em xuống!”

“Anh đừng ôm em, lát nữa em lại không biết xấu hổ mà hiểu lầm! Anh bỏ em ra!”

Cô gái nhỏ giãy giụa trên người anh, cũng không thể làm anh buông tay được, Đường Kỳ Thâm sợ mình bắt nạt cô khiến cho cô nóng nảy, vội vàng ghé vào bên tai dỗ dành: “Không phải bạn gái, không phải là cô dâu nuôi từ bé của anh sao?”

Thời Lạc nháy mắt liền dừng động tác, quả thực không thể tin được lời này có thể phát ra từ miệng Đường Kỳ Thâm.

“Ai, ai là cô dâu nuôi từ bé của anh… lát nữa em sẽ nói với ba ba, tùy tiện gả cho lão già 60 tuổi cũng được!”

Bàn tay to của Đường Kỳ Thâm tự nhiên xuyên qua sợi tóc mềm mại của cô, đầu ngón tay sờ tới vành tai đỏ rực của cô, nắn vuốt, cười khẽ nói: “Ai dám động vào cô dâu nhỏ của Đường gia? Hửm?”

“Sợ là ngại bản thân sống được 60 tuổi là quá dài rồi sao…”

Trái tim Thời Lạc đập thình thịch, sao Đường Kỳ Thâm lại thế này chứ, cô nghiêm trọng hoài nghi mấy ngày nay anh đã lén đọc mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình bá đạo tổng tài mà cô lưu trữ.

Nhưng mà… không thể không nói, cô thật sự rất thích! Ngao ~

Hai người đi qua hành lang dài, trên vách hành lang treo rất nhiều tranh màu nước được đóng khung trong lồng kính xinh đẹp.

Hành lang chỉ mở mấy cái đèn ấm, ánh sáng mờ mờ, Thời Lạc nhìn kỹ mới phát hiện, những bức tranh đó đều là cô vẽ.

Cũng không biết là bao nhiêu hôm, một mình cô ngồi trong phòng vẽ tranh, vì không muốn nghĩ tới Đường Kỳ Thâm mà say mê với hội họa.

“Những bức này đều là em vẽ sao?”

“Ừm, nhìn ra rồi?”

“Anh lấy đâu ra vậy? Em nhớ có mấy bức em đã vứt đi rồi mà.”

Đường Kỳ Thâm theo tầm mắt cô vọng qua, những bức tranh này đều gắn liền với cảm xúc của anh, lâu như vậy tới nay, ngày tháng anh trôi qua cũng không tốt lắm, đêm nào cũng một mình an an tĩnh tính đứng trong hành lang dài tối tăm, nhìn bức tranh của cô, tưởng tượng ra bộ dáng cô một mình ngồi trong phòng vẽ tranh.

“Nhặt.”

“Nhặt?”

“Thùng rác ngoài cửa phòng tranh của em, anh cũng không biết đã lục qua bao nhiêu lần.”

Đôi mắt xinh đẹp của Thời Lạc mở to, quả thực không có cách nào tưởng tượng tới hình ảnh đó, cô không nhịn được cắn cắn môi, trái tim mềm mại đến rối tinh rối mù.

Đường Kỳ Thâm ôm cô đi vào huyền quan, thuận tay cầm đôi dép lông đã chuẩn bị cho cô lấy xuống mang vào chân cô: “Có đeo không?”

“Có, đeo đeo đeo!” Thời Lạc cười tủm tỉm điên cuồng gật đầu.

Đường Kỳ Thâm trước giờ không thích cười nay lại không biết trong một buổi tối mình đã cười bao nhiêu lần.

“Đưa em đi một nơi.”

Thời Lạc nhảy xuống khỏi người anh, một tay tựa lên khuỷu tay anh, sau đó vô cùng tự giác đeo xong dép lê.

Bàn tay bị anh dắt, ngoan ngoãn đi theo bên người anh.

Trong lòng vẫn không nhịn được mà nhảy nhót.

Thiếu niên đưa cô đi vào phòng để quần áo đối diện phòng ngủ phụ, trong nháy mắt khi vừa vào cửa, Thời Lạc quả thực không thể tin vào hai mắt mình.

Cô chớp chớp mắt, chuyển qua nhìn anh.

“Sợ em hối hận, cho nên mua hết về.” Anh nhẹ nhàng bâng quơ giải thích.

Chính giữa phòng là toàn bộ những món quà cô coi như bảo bối đã bán đi khi thoải lòng nản chí lúc đó, tất cả đều là Đường Kỳ Thâm tặng.

Thời Lạc đã không biết nên viết ba chữ “mừng như điên” thế nào, cửu biệt gặp lại, cô hưng phấn chạy tới sờ từng cái một, trong miệng còn lẩm bẩm: “Hu hu, bảo bối của em!”

Đường Kỳ Thâm dựa vào cạnh cửa, cong môi, lẳng lặng nhìn dáng vẻ hưng phấn của cô.

Cuối cùng cô còn lấy điện thoại ra chụp toàn cảnh một lượt, vô cùng cao điệu đăng vòng bạn bè.

[Giang sơn của trẫm!]

Ôn Vũ vừa nhìn thấy đồ ở giữa phòng liền lập tức ngửi được mùi cẩu lương, không có ai so với cô ấy hiểu rõ Thời Lạc có ý gì.

Cô ấy cơ hồ là người đầu tiên hô to: [Mau! Lập tức! Phát bao lì xì cho tớ!]

Thời Lạc: [Được thôi được thôi, chốc nữa lập team đi!]

Một đám người không hiểu mô tê gì cũng sôi nổi chạy vào bình luận, sau đó đều được Thời Lạc kéo vào trong cùng một nhóm.

Sau đó liền spam hàng loạt bao lì xì, trên bao lì xì ghi chú hai chữ: [Kẹo mừng.]

Làm ầm ĩ thật lâu, cuối cùng Thời Lạc vẫn là bị Đường Kỳ Thâm bắt về phòng ngủ chính.

Hai người không phải là chưa từng ngủ cùng nhau, trước kia cũng là chuyện cơm bữa, nhưng hôm nay mọi người đều trưởng thành, thêm nữa có phần đặc thù của mối quan hệ này, trên mặt Thời Lạc có chút xấu hổ, không dám để anh thấy nên liền đưa lưng về phía anh, trốn vào trong chăn.

Trong ổ chăn, gương mặt thiếu nữ đỏ ửng, tim đập gia tốc, nắm chặt điện thoại giả vờ bình tĩnh.

Bất chợt nhớ tới, tựa hồ nên thông báo cho “Đường Kỳ Thâm kia” một tin, vì thế liền ấn mở WeChat, tìm được tài khoản mà lâu nay cô luôn đơn phương gửi tin nhắn kia: [Kỳ Thâm ca ca, tối hôm nay anh nói anh thích em!]

Sau khi cô gửi xong liền không nhịn được nở nụ cười, điện thoại để ở cằm, cười tới ngây ngô.

Nhưng lại không thể nghĩ tới là, tài khoản vốn không có khả năng sẽ đáp lại cô giờ lại đột nhiên rung lên thông báo, Thời Lạc ngơ ra, mở máy.

Đường Kỳ Thâm: [Hửm, sao còn gọi ca ca?]

Thời Lạc: “?????!!!!!!!”

Thiếu nữ trong ổ chăn lập tức vùng dậy, tầm mắt đối diện với anh xong mới phát hiện, trong tay thiếu niên cũng cầm điện thoại, trên mặt cất giấu một nụ cười xấu xa.

“Anh nhớ được mật khẩu rồi?!”

“Ừm, hai hôm trước dựa theo thói quen của em thử một chút, mò ra được mật khẩu.”

Thời Lạc xấu hổ đến độ không biết nên nói gì mới được, đành phải lắp bắp nói sang chuyện khác, “Cái đó, khụ, em xem nào.”

Cô giật lấy điện thoại của anh, Đường Kỳ Thâm liếc cô.

Thời Lạc chớp chớp mắt: “Làm sao? Không thể xem? Có bí mật?”

Ba câu hỏi chết chóc vừa thốt ra, Đường Kỳ Thâm rất có ý tứ cầu sinh cầu dục, đáp: “Tùy em.”

Nhưng cũng không biết rốt cuộc là cô muốn xem cái gì, ngón tay điểm điểm vài cái lên màn hình, gương mặt càng thêm đỏ ửng, sua đó lại nhét điện thoại vào trong tay anh, xoay người trùm chăn lên đỉnh đầu, bộ dáng xấu hổ không chịu được.

Đường Kỳ Thâm nhướng mi, mở WeChat lên lần nữa, sau đó tầm mắt rơi xuống ghi chú tài khoản cố định trên danh sách của anh.

[Bảo bảo]

“A.” Đường Kỳ Thâm thấp giọng cười.

Thời Lạc xấu hổ muốn chết: “Không cho cười!”

“Được, bảo bảo.”