Tâm Chi Sở Hướng

Chương 74



0o0——–0o0

“Cô ta là ai hay cô ta hiện tại có mang thai hay không, anh một chút cũng không quan tâm! Cô ta dù là bị đánh chết anh cũng không rơi một giọt nước mắt! Nhưng em thì khác, chẳng lẽ em không thể vì anh bảo vệ tốt chính mình sao? Anh đã chịu đủ cái cảnh chờ ở văn phòng từng đêm từng đêm không dám ngủ, luôn cầm điện thoại và máy điện báo, hy vọng chúng nó nhân từ phát ra một chút động tĩnh!”

————–

“Cal, anh rốt cuộc đang nói cái gì? Em đi Serbia, không phải Balkan a…”



Cal nhìn ánh mắt chân thành của Jack, bất đắc dĩ phát ra tiếng thở dài, hắn quyết định từ hôm nay trở đi dạy cho Jack một ít kiến thức địa lý thông dụng. Cal một tay nâng cằm Jack nhẹ nhàng hôn lấy bờ môi y, tay kia một nút một nút cởi áo sơmi Jack ra, bàn tay hắn đặt lên ngực Jack, cảm giác trái tim nhảy lên truyền tới lòng bàn tay, hắn cuối cùng có thể tin tưởng Jack bình an vô sự trở lại bên cạnh mình.

“Hoàn hảo em không có việc gì.” Cal thở dài đem bản thân vùi vào cổ Jack, hắn lần đầu ở trước mặt Jack biểu hiện yếu đuối như thế, Jack vươn tay ôm vòng êo cường tráng của Cal nghiêng người hôn lên khuôn mặt hắn, bờ mi và trán hắn.

“Em đã trở về, Cal, em đã trở về, đã trở về, đã trở về…..”

Cal im lặng tựa vào vai Jack, ô tô tại ngã tư đường nhẹ nhàng xóc nảy, choáng váng xâm nhập vào thần kinh đã nhiều ngày buộc chặt của Cal, trong lòng người yêu, Cal ngủ. Jack ôm thân thể Cal, khóe miệng nhoẻn cười, đây là cảm giác y vẫn luôn theo đuổi, không riêng gì Cal toàn tâm trả giá đối với y, y cũng muốn làm người mà Cal có thể dựa vào.

Lái xe đột nhiên giẫm thắng, Cal nháy mắt bị lay tỉnh, hắn cau mày bất mãn mở to mắt phát hiện vị trí tạm dừng là trên đường chính phủ thành phố New York. Có điều trên phố đông không chịu nổi, vô số phụ nữ đứng trước cửa tòa thị chính hô lớn khẩu hiệu, Cal đột nhiên có chút ngây người, hiện tại là tình huống gì?

“Gia đình không phải nữ tính chung điểm, chúng tôi yêu cầu vị trí xã hội ngang hàng với đàn ông!” Tiếng hô khẩu hiệu vang dội xuất hiện trong tai Cal, hắn và Jack nhìn nhau sau đó phát hiện hoài nghi như nhau, kia rõ ràng là tiếng của Rose tiểu thư!

Cal đột nhiên cảm thấy đau đầu, nếu hắn nhớ không lầm, Rose hẳn đang có thai năm tháng rồi đi, cô ta vì sao lại xuất hiện tại đây? Cal không phản đối Rose tổ chức vận động nữ quyền New York, hắn đến từ thời đại nam nữ bình quyền, vô cùng hiểu được trong các lĩnh vực phụ nữ vẫn rất xuất sắc, nhưng mà…

Cal xoa xoa trán, quả nhiên, không đợi đến hắn phản ứng gì đó, cảnh sát đã ra tay, bọn họ giải tán nhóm phị nữ đứng ngoài cửa, ngay cả súng bắn nước cũng được vận dụng, may mắn hiện tại là mùa hè nóng bức, nếu không Cal thật không dám tưởng tượng mặt đứa nhỏ trong bụng Rose sẽ thế nào.

Jack đẩy cửa xe ra bước nhanh chạy ra ngoài, trước khi một cảnh sát dùng côn đánh vào người Rose, y liền ôm lấy Rose. “Oành” một tiếng vang lên, đồng tử Cal trong nháy mắt co rút lại, toàn bộ trái tim đau đớn khó có thể biểu đạt. Tại góc độ của Cal có thể nhìn thấy Jack gắng gượng tươi cười với Rose, sau đó đẩy viên cảnh sát đã phát hiện chính mình thiếu chút nữa đánh phải bà bầu ra trở về ô tô.

Cal lao xuống xe giúp bọn họ mở cửa xe, Jack đỡ Rose ngồi xuống xong, sau đó tựa vào Cal. Hắn gắt gao siết bàn tay Jack, đè cảm xúc phẫn nộ trong lòng xuống, trầm giọng nói: “Trực tiếp đi bệnh viện.”

“Cal, cám ơn anh, nhưng tôi không có việc gì.” Rose nhìn Cal mỉm cười, thời gian đủ để hòa tan mọi yêu hận khúc mắc lúc trước. Cal cắn môi âm u nhìn Rose, hắn miễn cưỡng hé miệng cười.

“Jack cần cẩn thận kiểm tra một chút, cánh tay của một họa sĩ không thể bị thương.”

Nghe được Cal giải thích, trên mặt Rose lập tức mất đi huyết sắc, nàng lo lắng nhìn Jack, y chỉ cười cười chỉ vào cánh tay mình nói: “Hai người đừng sợ vậy chứ, xương cốt không có nứt vỡ, hẳn chỉ bầm tím mà thôi. Tôi cũng không phải là cậu ấm nhà giàu mảnh mai yếu ớt.”

“Em đã hai năm chưa làm qua công việc hao thể lực, Jack, em hiện tại chính là cậu ấm nhà giàu mảnh mai. Còn có, nghe lời một chút, nếu không anh không biết giây tiếp theo anh sẽ làm gì đâu.” Trong lời của Cal lộ ra tức giận, lái xe sớm dựa theo mệnh lệnh của hắn thẳng tiến đến khu bệnh viện trung tâm New York.

Xuống xe, Cal lập tức dìu Jack đi,hắn dừng chốc lát nhìn Rose vẫy vẫy tay: “Cô cũng đi kiểm tra qua đi, quan hệ của tôi và ngài Andrew  không tệ lắm, vợ của ngài ấy không thể bị thương trước mặt tôi được.”

Rose trợn trắng, nhưng vẫn nghe lời đi theo, ngài Andrew là một người đàn ông ôn hòa khoan hậu, nhưng một người đàn ông càng nhìn có vẻ thành thật khi tức giận lại càng có sức uy hiếp, Rose một chút cũng không muốn anh ấy tức giận — trước khi nàng ra ngoài đã hứa với Andrew đảm bảo an toàn cho bản thân.

“Ngài Hockley, hai người bạn của ngài đều không có vấn đề gì, ngài có thể yên tâm. Nhưng sắp tới cậu Dawson không thể dùng tay phải vận động kịch liệt, xin hãy nhắc nhở cậu ấy. À, đúng rồi, nếu cậu ấy chính là vị họa sĩ trên báo, tôi phi thường yêu thích các bức tranh của cậu ấy, thật xuất sắc.” Cal căn bản không biết thầy thuốc một bên nhanh chóng ghi lại trị liệu, một bên đem kết luận nói cho Cal, khiến hắn cuối cùng thở nhẹ một hơi.

“Bác sĩ, cám ơn ông.”

“À, không khách sáo. Bọn họ có thể xuất viện.” Thầy thuốc nói xong phất tay, lập tức đi tới vị bệnh nhân tiếp theo.

Cal đầu tiên chở Rose về nhà, hắn không chút khách khí đem chuyện thiếu chút nữa xảy ra hôm nay của Rose tiểu thư toàn bộ nói ra, ngài Andrew nghiêm mặt tối sầm cảm tạ Cal, sau đó thưởng cho Rose tiểu thư một nụ cười “sau khi không có ai sẽ tính sổ”, điều này làm cho Rose tiểu thư không sợ trời không sợ đất cười cứng ngắc lui về phía sau vài bước.

Cal nhìn màn này đột nhiên nói: “Ngài Andrew, ngài có hứng thú gia nhập công ty của tôi không? Chúng tôi thiếu một nhà thiết kế tài ba, đương nhiên không phải canô mà là phi cơ, ngài gần nhất cũng đang nghiên cứu thứ này không phải sao?”

Ngài Andrew dừng liếc mắt đưa tình với vợ lại, nghiêm túc nhìn thẳng vào Cal, hắn tự nghĩ một lúc sau nói: “Cal, tôi nghĩ ngài cũng không hy vọng chúng tôi xuất hiện trước mắt ngài, dù sao chuyện lúc trước thật sự rất khó coi. Tôi và Rose, hai năm này cũng tránh cho tiếp xúc nhiều với ngài, mà ngài không rời khỏi New York chạy tới Tennessee à?”

“Không, tôi nghĩ anh hiểu lầm, Thomas.” Cal nghe nói như thế nở nụ cười: “Tôi chỉ muốn tìm một mảnh đất đẹp cho mình, địa lí tại Tennessee rất lý tưởng, hơn nữa đất đai khá tiện nghi, nên tôi liền qua. Nếu anh suy nghĩ kỹ thì hãy liên hệ với tôi, số điện thoại nhà tôi anh biết rõ, xin hãy suy xét kỹ.”

Cal nói xong thì ngồi lại trong xe, ô tô chở bọn họ về nhà tổ Hockley. Cal kéo tay Jack trực tiếp trở về phòng ngủ, hắn lột chiếc áo sơmi đã sớm không có tác dụng che chắn của Jack ra, toàn bộ vai phải và thắt lưng nhỏ nhắn bị nước thuốc che đậy, nhưng màu nước thuốc che dấu không được vết bầm tím trên làn da.

“Anh đã nói không muốn thấy một chút xíu vết thương nào trên người em, mà em vừa mới cam đoan với anh chính mình tuyệt đối không bị thương, giờ dùng thế này để cam đoan à. Jack, rốt cuộc em có để ý đến sự an toàn của bản thân hay không?” Cal nhịn không được rít gào ra tiếng, hắn với Jack quen biết hơn hai năm đây là lần đầu tiên cãi nhau, cảm giác sợ hãi mất đi Jack lúc trước cùng với hình ảnh Jack bị cảnh côn đánh hòa vào nhau, sợ hãi áp đảo lý trí Cal.

“Rose là bạn của em, huống chi nàng là một bà bầu, chẳng lẽ anh có thể trơ mắt nhìn nàng bị đánh sao? Bụng của nàng đã lớn như vậy, đây là đứa con đầu tiên của nàng! Thượng Đế mới biết được nếu mất đi đứa nhỏ trong bụng, nàng chịu đả kích biết nhường nào!” Jack đẩy cánh tay Cal đang nắm chặt bả vai y, miệng vết thương bị nắm phát đau khiến huyết sắc trên mặt Jack chậm rãi biến mất.

“Cô ta là ai hay cô ta hiện tại có mang thai hay không, anh một chút cũng không quan tâm! Cô ta dù là bị đánh chết anh cũng không rơi một giọt nước mắt! Nhưng em thì khác, chẳng lẽ em không thể vì anh bảo vệ tốt chính mình sao? Anh đã chịu đủ cái cảnh chờ ở văn phòng từng đêm từng đêm không dám ngủ, luôn cầm điện thoại và máy điện báo, hy vọng chúng nó nhân từ phát ra một chút động tĩnh!” Cal nói xong uể oải ngã sấp xuống giường, hắn buông lỏng khống chế Jack ra, cả người lập tức mất đi toàn bộ sức lực.

“… Cal, lúc trở về từ Serbia, em và chú Bowen giả như người Đức đi theo binh lính Đức. Chiến tranh cho tới nay chưa bao giờ phân đúng sai, với anh có thể là ích lợi. Nhưng trên đường em nhìn thấy khắp nơi đất khô cằn, gia đình bị chia cắt, người mẹ ôm con kêu khóc, và… phụ nữ mang thai mất đi thai nhi trong bụng… Xin lỗi, em, em không có biện pháp mặc kệ.” Jack ngồi bên cạnh Cal, y ôm lấy Cal đem bản thân vùi vào lòng hắn, giọng nói bất lực giống một đứa trẻ.

“Cal, thực xin lỗi, thật sự, trong nháy mắt kia cái gì em cũng chưa nghĩ đã nhào lên rồi. Em xin lỗi, em…..” mấy câu lúng túng của Jack bị Cal vuốt ve cổ tay đánh gãy.

“Jack, anh cũng xin lỗi.” Cal nhẹ nhàng ôn nhu vuốt ve thân thể Jack, cơ thể thanh niên trong lòng chậm rãi thả lỏng, Jack chôn trong lòng Cal lắc lắc đầu, hai người cái gì cũng không nói nữa, một hồi khắc khẩu biến mất vô hình.

“Mở nước ấm tắm, ngủ một chút đi, vì tìm tin tức về em, anh gần nửa tháng không một giấc ngủ đúng nghĩa. Mệt mỏi quá!” Cal vuốt ve Jack sau đó nói, có lẽ hắn còn muốn một chuyện khác, nhưng đó không phải kế hoạch hiện tại hắn nên nghĩ đến.

Jack từ trong lòng Cal đứng dậy đi vào phòng tắm, Cal theo sát sau vào, tắm rửa lúc này thật sự cũng chỉ là tắm rửa, Cal đi ra phòng tắm liền nằm xuống giường rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Jack trên du thuyền nghỉ ngơi cũng quá đủ rồi, y hiện tại không hề buồn ngủ, nhưng y căn bản không có biện pháp cử động thân thể, hai tay Cal giống hai cái kìm gắt gao giữ chặt thân thể y.

Jack hiện tại làm chỉ là quay đầu quan sát kỹ Cal, y lặng lẽ vươn tay vuốt ve Cal từ trán, mắt tới mũi. Ngón tay Jack cuối cùng dừng trên môi Cal, vuốt ve qua lại hai phiến môi, bờ môi co dãn mười phần đột nhiên khiến Jack sinh ra một loại xúc động muốn cắn lên.

Jack thật cẩn thận chạm vào môi Cal, đang ngủ say Cal căn bản không hề phản ứng, khóe miệng Jack gợi lên đường cong mở ra răng nanh khẽ cắn môi dưới Cal, in lại dấu răng trên rồi lại thả lỏng động tác, dùng đầu lưỡi khẽ liếm trấn an. Cal rốt cục bị Jack đánh thức, hắn mở to mắt chỉ có thể thấy một mái tóc màu vàng bao trùm đỉnh đầu, mà cảm giác ướt át trên môi nhắc nhở Cal, Jack đang làm cái gì.

Chẳng lẽ Jack kỳ thật muốn rất muốn ư? Chỉ là ngại vì hắn nói mình mỏi mệt cho nên ngượng ngùng biểu đạt, Cal cảm thụ được trên môi không ngừng bị mút lấy, trong lòng đoán, rất nhanh hắn khẳng định suy đoán của bản thân — Jack đã từ nửa đè nặng thân thể hắn sửa thành nằm trên người hắn.

Có cùng cũng không thể cùng, có khổ cũng không thể khổ người yêu!

Với nguyên tắc này, Cal không chút do dự vươn tay nắm lấy vị trí áp sát vào Jack, bộ vị vốn không hề phản ứng dưới sự xoa nắn thuần thục của Cal lập tức sinh động lên, động tác Jack hôn môi Cal cũng lây nhiễm hàm nghĩa ái muội. Có lẽ đã lâu lắm không làm, y rất nhanh làm ướt tay Cal.

Cal buông bàn tay ra lúc lắc trước mặt Jack, hắn không sử dụng cái gì khác, mà là trực tiếp chạm vào phía sau Jack. Cal đột nhiên xấu xa cầm mông Jack, trực tiếp đem của mình tiến vào. Ướt át lại ấm áp, cảm giác hoàn toàn không giống không có chuẩn bị… Đây là ý tưởng duy nhất của Cal, trên mặt Jack hồng thành một mảnh, chính y cũng biết bản thân vừa rồi phản ứng.

“Em nhiệt tình vậy, Jack.” Cal cắn vành tai Jack, bàn tay nắm phía trước dùng sức chà xát, Jack lập tức phát ra thét chói tai bùng nổ trong tay của hắn. Cal có chút ngạc nhiên buông tay ra, sau đó một lần nữa săn sóc vuốt ve hôn môi Jack, lửa nóng rất nhanh một lần nữa bị thắp lên trong Jack.

Hơn một giờ sau, Cal rốt cục như nguyện ôm Jack cùng nhau ngủ giải lao, lúc này đây, bọn họ thật chỉ là đơn thuần ngủ mà thôi. Trước bữa tối, Cal giãn tứ chi ra thỏa mãn tỉnh táo từ trong giấc mơ, hắn nhẹ giọng đánh thức Jack, hai người chia sẻ vài cái hôn ngọt ngào, lập tức sửa sang lại quần áo đi xuống lầu, ngài Henry đang cùng Lovejoy chờ dưới lầu.

Bowen đã tiếp nhận công việc của Lovejoy, chính thức trở thành quản gia nhà Hockley, Lovejoy hiện tại chỉ cần cùng ngài Henry hưởng thụ lạc thú ngậm kẹo đùa cháu là được. Hơn hai tuổi Jeffrey được đặt cho ngồi một mình trên ghế dành cho nhi đồng, dùng bộ dao nĩa gọn nhẹ có tính chất đặc biệt thiết kế riêng cho bé từng miếng từng miếng đem thức ăn bỏ vào trong cái miệng bé xíu, vừa thấy Jack đến bé lập tức hưng phấn ném dao nĩa reo lên.

“Ba ba, ba ba, ôm một cái!”

Jack nghe Jeffrey không chút mới lạ xưng hô sửng sốt một hồi, y không rõ cho nên quay đầu nhìn Cal, Cal chỉ vào vị trí thư phòng trên lầu giải thích: “Công ty của anh cải tiến kỹ thuật phóng to ảnh màu,bức ảnh lúc trước em để lại được anh phóng thành một bức thật to, vẫn treo bên trong thư phòng của anh. Jeffrey mỗi lần lên đó tìm anh đều sẽ nhìn thấy.”

Jack nghe xong cảm thấy hứng thú nở nụ cười: “Diện mạo giống người thật?”

“Đương nhiên không khả năng hoàn toàn giống nhau, sai sót là tất nhiên tồn tại, nhưng ảnh chụp có thể lưu lại vui vẻ trong nháy mắt đối với người thường mà nói là đủ rồi.” Cal nở nụ cười cho Jack và Jeffrey mỗi người một cái hôn, sau đó tuyên bố: “Trở lại vị trí của mình ngồi xuống, Jeffrey, chúng ta ăn cơm.”

Jeffrey bĩu bĩu môi, nhưng vẫn thành thành thật thật ngồi vào chiếc ghế nhi đồng. Ngài Henry nhìn Cal thở dài sau đó lộ ra tươi cười: “Kia công ty phóng màu là của anh?”

“… Ách, cha, con không phải quên về nhà nói chuyện này.” Cal vừa rồi còn nói cười vẻ mặt vui vẻ nháy mắt vỡ vụn thành xấu hổ.

Ngài Henry hầm hừ quay đầu không quan tâm con trai mình nữa, mà cùng Lovejoy chuyện trò vui vẻ đem đề tài chuyển tới đi nơi nào đánh môn Polo tốt hơn. Cal nhún vai cho rằng mình căn bản không bị lão cha chất vấn, tiếp tục trông giữ bé con đáng yêu đang muốn làm nũng, sau đó làm một người chồng tốt đem những món Jack thích mở ra đưa đến trước mặt y.

.

.

Cal cau mày đi lên lầu hai từ cửa sổ nhìn xuống, vừa thấy không có việc gì, hắn lập tức nổi sùng — Nhà Hockley ba tầng thế lại bị người leo lên! Hắn không chút do dự cầm lấy điện thoại gọi đến cục cảnh sát: “Nơi này là nhà Hockley, mặc kệ dùng biện pháp gì, xách cái kẻ tiến vào lãnh địa tư nhân quăng ra ngoài nhanh.”