Tai Họa Thành Nạn Yêu Thành Hoạ

Chương 46



Cửa quán cơm, mỹ nam nào đó: “Nha, bác sĩ Hoàng?”

Hoàng Cửu Cửu, đỡ kính mắt, “Hử?”

Mỹ nam, ghé sát tới, mị hoặc cười, “Bác sĩ Hoàng thực sự là quý nhân hay quên việc, sợ là ngay cả tên em cũng quên rồi phải không? Lần trước qua đêm ở chỗ em xong không phải nói sẽ gọi điện thoại sao?”

Hoàng Cửu Cửu, cười mỉa: “Ha hả, gần đây bề bộn nhiều việc, ha hả, xin lỗi.”

Mỹ nam, dùng đôi mắt đẹp liếc anh một cái, “Bận hơn nửa năm nga ~ không biết lại tìm ai bận bịu cùng ~ Bác sĩ Hoàng không phải còn nói rất yêu em sao? Em còn mong chờ điện thoại của anh mong chờ rất lâu rồi.”

Hoàng Cửu Cửu, cười làm lành: “Xin lỗi, thực sự xin lỗi, cái này, tôi còn có việc...”

Mỹ nam, nói sang chuyện khác: “Ế, em nhớ xe anh là Chevrolet mà, sao lại đổi thành Cherokee cuồng dã như thế? Gần đây bác sĩ Hoàng khẩu vị trở nên có chút nặng nga...”

Hoàng Cửu Cửu: “Cái này, cái này là xe bạn tôi...”

Mỹ nam: “Lại nói tiếp, chiếc xe kia nhìn rất quen mắt...”

Hoàng Cửu Cửu: “...”

Mỹ nam: “Nha, biển số xe kia nhìn càng quen mắt, em nhất định đã thấy ở đâu!”

Hoàng Cửu Cửu: “...”

Mạch Đào trả tiền xong đi ra quán cơm, tùy tiện: “A, Brant, thật trùng hợp, sao lại gặp cậu ở đây!”

Mỹ nam tên Brant, ngạc nhiên: “Hai anh...”

Mạch Đào, ôm lấy Hoàng Cửu Cửu, cười dâm tà: “Bảo bối, tôi đã nói với cậu rồi nhỉ, Brant, thường đến quán của tôi, tửu lượng không tệ.” Tới gần lỗ tai Hoàng Cửu Cửu, nhỏ giọng: “Tôi và cậu ta có vài lần với nhau, kỹ thuật số 1 đấy!”

Hoàng Cửu Cửu: 〒_〒 không cần anh nói tôi cũng biết...

Brant, ánh mắt trao đổi ở trên người Hoàng Cửu Cửu và Mạch Đào, cuối cùng không có ý tốt nở nụ cười, “A, ông chủ Mạch ~ Sao hai anh lại đi cùng nhau thế này? Trước đây hình như em từng nói với anh về bác sĩ Hoàng nhỉ?”

Mạch Đào mở lớn miệng, suy nghĩ trong chốc lát: “À... Nhớ ra rồi... Cậu nói người rất tuấn tú kỹ thuật rất tốt kia...” Một lần nữa quan sát Hoàng Cửu Cửu toàn thân run run.

Hoàng Cửu Cửu: ngày hôm nay trên hoàng lịch nhất định là ghi không thích hợp ra ngoài!

=================================

Hướng Hải bị trói trên thang đúng kiểu chúa Jesus, Vạn Triết nâng súng phun sơn nhắm ngay vào cậu, Đường Ngữ xoát ra mã tấu Thụy Sĩ sáng lóa, Thành Thực ở trên thùng dụng cụ đông lật tây tìm, cuối cùng tìm ra một cái bay nghiền màu, đặt ở trên cổ Hướng Hải, hừ hừ cười: “Chàng trai, phong lưu lâu như vậy, chết cũng nên chết vài lần, còn lời gì muốn nói với tổ chức không?”

“Xin... Xin lỗi... Em sẽ tăng ca đuổi kịp công việc...” Hướng Hải đỏ mặt.

“Điện thoại di động sao không gọi được, hử?” Vạn Triết dùng súng phun sơn dí lên trán cậu.

“Hết, hết pin...”

“Hử? Hết pin không biết nạp lại à?” Đường Ngữ sát khí bức người.

“Cái này... Em, em không ở ký túc xá, ở, ở chỗ KAY...”

Ba người còn lại ánh mắt dâm tặc kẻ trộm luân chuyển, Đường Ngữ hỏi: “Có phải là không đem anh em để vào mắt rồi không?”

“Không phải.” Chân thành.

Vạn Triết: “Em không phải cố ý để mấy người bạn thân mệt chết mệt sống đấy chứ?”

“Không phải...” Hổ thẹn.

Thành Thực: “Cậu còn là xử nam hay không?”

“Không phải.” Phản xạ có điều kiện.

“A ha ha ha tôi đã nói thân còn zin của thằng nhóc này sẽ phá trên tay lông vàng mà...”

“Nga cạc cạc dát lông vàng kia thực sự là lợi hại...”

“Oa mau mau mau mở party chúc mừng một chút...”

Hướng Hải: = =||||... Bọn họ còn bình thường sao?

Vạn Triết ném súng phun sơn, tới gần, “Em ở chung với lông vàng?”

Đường Ngữ cắm mã tấu Thụy Sĩ vào lưng quần, tiến tới càng gần, “Kỹ thuật của lông vàng thế nào?”

Thành Thực gài bay nghiền màu lên vành tai, tiến đến siêu gần, “Cậu là số 1 hay số 0?”

Hướng Hải kinh hoảng nói: “KAY, anh đừng giận!”

Ế? Ba kẻ ỷ thế hiếp người quay đầu lại, thấy Nguyên Khải cười nhẹ đứng ở sau người, mã tấu Thụy Sĩ trên tay kia nhìn rất quen mắt, Đường Ngữ vừa sờ bên hông, mồ hôi lạnh ào ào chảy xuống.

“Hình như tôi nghe thấy các cậu đang thảo luận về tôi.” Mã tấu Thụy Sĩ ở trong tay Nguyên Khải lắc lắc chói lóa.

Đường Ngữ biến ra một chiếc quạt ghé tới vừa quạt vừa cười: “Ai nha thời tiết nóng như thế, là ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy, Hướng Hải, Nguyên công tử tới ~~ ” (Đường Ngữ mi biến thành tú bà Như Hoa từ bao giờ vậy?)

Vạn Triết vội vàng tháo lỏng dây cho Hướng Hải, “Thằng nhóc này nói cái gì bán nghệ không bán thân, xem, bọn tôi đã thay ngài trói cậu ta lại, mặc ngài xử lý...” ( Vạn Triết mi ngươi chừng nào thì thành gia đinh Lai Phúc rồi?)

Thành Thực càng không ngừng phủi bụi trên người Hướng Hải, “Hoa khôi của chúng tôi đã sớm tắm rửa sạch sẽ, chỉ chờ Nguyên công tử tới...” ( Thành Thực mi lúc nào thì thành nha đầu a hoàn Thu Hương vậy?)

Nguyên Khải sắc mặt gác lại, ba người kia thê lương hô to người cứu mạng, sợ chết khiếp như ong vỡ tổ.

Hồng An Đông xa xa thấy chỗ tranh tường kia náo nhiệt phi phàm, trong lòng nhung nhớ tiểu yêu nghiệt, nghĩ trước nghĩ sau vẫn lái xe tới gần. Thành Thực nhìn thấy chiếc Porche kia tới gần, kinh một thân mồ hôi lạnh, nắm Nguyên Khải thấp giọng nói: “Huynh đài võ nghệ cao cường, nhất định phải cứu em!”

Nguyên Khải chẳng hiểu ra sao, “Làm gì vậy?”

Thành Thực nghiêm trang: “Người kia mưu đồ gây rối với em, Vạn Triết và Đường Ngữ đều không đáng tin cậy! Anh nghìn vạn lần đừng để con rùa kia ép em đi cùng!”

Nguyên Khải bình tĩnh: “Ai thèm lo cho cậu.”

Thành Thực khóc thét: “Anh em một hồi, không đến mức thấy chết mà không cứu được đấy chứ?”

Nguyên Khải cười nhạt, “Ai là anh em của cậu?”

Thành Thực thử hỏi: “Anh dâu?” Vạn Triết Đường Ngữ cười dâm, Hướng Hải cười ngây ngô, Thành Thực cười xòa.

Trong nháy mắt Nguyên Khải sát khí dữ tợn bùng lên, mây đen bao phủ đất trời, khói đặc cuồn cuộn dưới mắt mọi người, ba người nằm sấp trên mặt đất làm hình dạng cúng bái, lớn tiếng hô to: “Hảo hán tha mạng –”

Đường Ngữ trói kẻ khởi xướng trình lên, tất cung tất kính nói: “Yêu nghiệt ở đây, muốn giết muốn chém xin cứ tự nhiên!”

Nanh vuốt ma quỷ của Nguyên Khải vươn tới chụp lên đỉnh đầu yêu nghiệt, yêu nghiệt bị trói gô khóc rống: “Tình bạn ơi — tình bạn — tao thấy mày đang vẫy tay với tao từ phía mặt trời mọc...”

Vạn Triết run rẩy đem hai tay duỗi lên trên trời, thành kính la lên: “Nguyên giáo chủ tiên phúc vĩnh viễn hưởng thọ cùng đất trời –”

Hướng Hải: 〒_〒... Ưm... Sao cả KAY cũng không bình thường thế này...

Hồng An Đông nhìn thấy một màn này, lập tức quay đầu lái xe đi, thề từ nay về sau rời xa chỗ tranh tường, dù sao yêu nghiệt mê người kia chỉ có thể ngắm từ xa lại không thể chơi đùa, huống chi người bên người yêu nghiệt cả đám đều là đầu óc chập mạch, không biết bọn họ có phải đến từ hành tinh khác không.

Từng ngày từng ngày nghỉ hè hỗn loạn vô cùng dần qua đi, mặt tường chỗ khu vui chơi của biệt thự Giang Cảnh từ từ được màu sắc xinh đẹp bao trùm, Thôi Hòa thoả mãn cực kỳ, mỗi lần nói đến bốn người học sinh với người khác thì đều khen không dứt miệng, thế nhưng nếu người khác bảo ông dẫn dắt thêm nghiên cứu sinh, ông liền liều mạng lắc đầu: đến thêm 4 tên tai họa như vậy nữa, nhất định tổn thọ vài năm.

Lương Đình Xuyên mỗi lần thấy hai người trên lầu kia đi có đôi về có cặp, luôn luôn cười nói với Thành Thực: “Ừ, không biết vì sao, thấy Hoàng Cửu Cửu bộ dạng suy yếu anh liền vui vẻ.” (lão già này sao mang thù như thế chứ?)

Hoàng Cửu Cửu tuy nói là một siêu cấp tình dục cuồng, nhưng cũng y như một chiếc lò xo, gặp yếu tất mạnh, gặp mạnh tất yếu, thật đáng tiếc trước đây anh chưa thấy ai mạnh hơn mình, Mạch Đào là người đầu tiên có thể ăn sạch tình dục cuồng cấp bậc sấm sét như anh. Không thể vãn hồi địa vị số 1 chí tôn, chung quy cũng có thể miễn cưỡng làm một ổ điện hai mặt chứ? Tự tôn của đàn ông thôi thúc bác sĩ Hoàng ngu xuẩn muốn phản thụ làm công, làm vài lần cách mạng còn chưa thành công đã bị Mạch Đào nhanh chóng trấn áp.

Bác sĩ Hoàng không thể làm gì khác hơn là bi bi thương thương nhận mệnh, tâm không cam lòng không muốn thành thành thật thật toàn tâm toàn ý làm số 0 trọn vẹn của Mạch Đào. Tráng sĩ vừa đi không về nữa, ô thôi thương thay. Khiến anh càng thêm hận thấu xương chính là: tính dục của Mạch Đào châm chỗ nào là cháy chỗ đó, lại còn không châm tự cháy.

Ví dụ như anh đang làm cơm, Mạch Đào tựa ở cửa phòng bếp nói chuyện, anh một bên nghe một bên đem thịt bò kho đặt lên thớt cắt ra, thuận tiện liếm liếm nước tương dính trên tay.

Mạch Đào đột nhiên không nói, Hoàng Cửu Cửu ngẩng đầu, nghi hoặc: “Anh sao thế?”

Mạch Đào hơi thở ồ ồ, cười quái dị: “Bảo bối nhi, cậu liếm ngón tay gợi cảm muốn chết.”

Hoàng Cửu Cửu lập tức biết con dã thú này muốn làm gì, Mạch Đào ôm cổ Hoàng Cửu Cửu, Hoàng Cửu Cửu reo lên: “Trên tay tôi có dao! Tôi chém chết anh... Anh, ai nha anh cẩn thận một chút tôi còn cầm dao...”

Mạch Đào mới mặc kệ nhiều như vậy, đem Hoàng Cửu Cửu đẩy ngã trên bàn cơm cởi quần, một mảnh thanh âm loảng xoảng loảng xoảng, Hoàng Cửu Cửu dở khóc dở cười, mẹ ôi! Một lát nữa lại phải thu thập tàn cục...

Ví dụ như Hoàng Cửu Cửu ngồi xếp bằng trên sô pha thiêu thùa may vá, Mạch Đào lăng lăng hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?” Hoàng Cửu Cửu buồn bực, vá bít tất không thấy à? Mạch Đào lại hỏi: “Cậu đây là đang làm gì?”

Hoàng Cửu Cửu đẩy đẩy kính mắt, không thể làm gì khác hơn là trả lời: “Vá tất.”

Biểu tình trên khuôn mặt Mạch Đào thay đổi khôn lường, từ buồn bực biến thành kinh ngạc biến thành khiếp sợ biến thành thông suốt biến thành nhẫn cười biến thành trầm tư, cuối cùng biến thành cười dâm, Hoàng Cửu Cửu cảm thấy mình như là làm sai chuyện gì, chậm chạp nghi hoặc: “Cái kia, tôi, có cái gì sai sao?”

Mạch Đào nhanh như hổ đói vồ mồi ấn ngã Hoàng Cửu Cửu, một bên loạn hôn một bên kéo quần Hoàng Cửu Cửu, mồm miệng không rõ trêu chọc: “Bảo bối nhi, cậu đúng là tức cười không bình thường...” Hoàng Cửu Cửu hô to: “Anh muốn làm gì? Trên tay tôi có kim... Tôi tôi tôi tôi chọc chết anh...”

Chim sáo đá ở bên cạnh vỗ cánh hô to: “Khẩu — giao — ”

Lại ví dụ như Mạch Đào mở cửa toilet, thấy Hoàng Cửu Cửu ngồi xổm trong bồn tắm lớn, ống quần cuộn lên cao, cầm bàn chải trong tay. Mạch Đào hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?” Hoàng Cửu Cửu rụt lui vào góc, nơm nớp lo sợ trả lời: “Cọ bồn tắm, không thấy hả?” Mạch Đào lại trúng tên, anh nhịn cười đè Hoàng Cửu Cửu trong bồn tắm, Hoàng Cửu Cửu bi phẫn hô: “Tôi có bàn chải! Bàn chải! Gõ chết anh... Ai nha, xin anh anh đổi chỗ khác đi...”

Nói chung, một cử động nho nhỏ đều có thể làm kíp nổ vận động cường bạo huyết vũ tinh phong, Hoàng Cửu Cửu không biết mình bắt đầu trở nên mê người như thế từ bao giờ, sau khi phân tích tổng kết, phát hiện chỉ có sớm tắm rửa bò lên trên giường giả vờ ngủ mới có thể tránh được một kiếp. Mạch Đào lên giường phát hiện Hoàng Cửu Cửu ngủ, cũng sẽ chỉ hôn hôn gương mặt hoặc cổ anh, sau đó thành thật nằm xuống ngủ, động tác mềm nhẹ so với lúc làm tình thì đúng là hai người.

Nếu như thực sự không yêu, vậy những cử động mờ ám này có ý nghĩa gì?

Hoàng Cửu Cửu nghĩ anh nghiện mất rồi, anh nếm tới một loại cảm tình gây nghiện trước đây anh tránh xa. Ai lại muốn dây dưa cả đời với một người? Mạch Đào sẽ hỏi anh ngày hôm nay lúc nào tan tầm, muốn ăn cái gì, sẽ cùng anh đánh cược hai chúng ta cùng nhau bỏ thuốc lá đi, sẽ xoa bóp vai cho anh khi anh làm xong giải phẫu cả ngày, sẽ vào lúc anh ngủ ôm anh vào lòng, sẽ vào buổi sáng tỉnh lại ấn một nụ hôn lên trán anh...

Có đôi khi Mạch Đào sẽ nhẹ nhàng ôm vai Hoàng Cửu Cửu, Hoàng Cửu Cửu rơi vào lồng ngực ấm áp kia, trong lòng ngọt ngào vui vẻ.

Có lẽ, có thể, hai người không chỉ là bạn giường, chỉ cần nỗ lực một chút, nói không chừng có thể tranh thủ đến đoạn cảm tình này, nói không chừng, sau đó mình sẽ không bao giờ phải làm con nhím cô đơn nữa.

Cho dù không có gia đình, có một tình nhân yêu nhau gần nhau, cũng sẽ không tiếc nuối như vậy.

Không có gì là không thể, Lương Đình Xuyên bọn họ không phải rất ân ái sao? Chúng ta cũng có thể.

Hoàng Cửu Cửu hôn hôn Mạch Đào ngủ say, nói cho mình, chỉ cần giữ được người đàn ông này, liền không cần xa cầu nhiều thêm.