Tai Họa Thành Nạn Yêu Thành Hoạ

Chương 47



Hướng Hải: “KAY, em yêu anh.”

Nguyên Khải, cho cậu một nụ hôn, đưa mắt ẩn tình: “Thân ái, anh cũng yêu em ~”

Ngày thứ hai, Hướng Hải: “KAY, em yêu anh.”

Nguyên Khải, cười, “Anh cũng yêu em.”

Ngày thứ ba, Hướng Hải: “KAY, em yêu anh.”

Nguyên Khải, có lệ: “Ừ, biết rồi.”

Ngày thứ tư, Hướng Hải: “KAY, em yêu anh.”

Nguyên Khải, không nhịn được: “Kẻ ngu si, mỗi ngày nói không phiền sao?”

Ngày thứ năm, Hướng Hải: “KAY, em yêu anh.”

Nguyên Khải, trừng mắt: “Ngu ngốc! Cả ngày yêu yêu yêu, yêu là treo ở ngoài miệng sao? Chít chít méo mó y như đàn bà! Có buồn nôn không hả?”

Ngày thứ sáu, Hướng Hải: “KAY, em yêu anh.”

Nguyên Khải, gõ lên trán cậu, “Con lợn! Đã bảo là đừng cả ngày nói em còn nói! Nói nữa đánh em! Yêu là phải dùng hành động để biểu thị!”

Ngày thứ bảy, cả ngày tường an vô sự, đến lúc trước khi đi ngủ, Nguyên Khải quyền đấm cước đá với Hướng Hải, nổi trận lôi đình: “Ngày hôm nay sao không nói yêu anh hả? Mới một tuần đã không yêu nữa? Gấu chó chết tiệt!”

Hướng Hải: “Không phải không phải..”

Nguyên Khải: “Cái gì không phải không phải? Muốn chết à! Ngày hôm nay vì sao không nói yêu anh?”

Hướng Hải, ôm đầu cuộn thành một đoàn, “Là anh bảo không được nói nữa mà...”

Nguyên Khải, tiếp tục đánh, “Anh bảo em không nói em liền không nói? Không nói chính là không thương! Nói! Có phải không thương anh nữa rồi không?”

Hướng Hải: “A đau đau đau đau...”

============================

Đến ngày khai giảng bức tranh tường vẫn chưa xong, phòng giảng dạy phê chuẩn cho bốn con gia súc xin nghỉ nửa tháng hoàn thành nhiệm vụ, cái này ngay cả Thôi Hòa cũng phá lệ yêu thương bốn người học sinh khổ nhọc công cao, nếu không phải lịch học khoa chính quy không cho phép, ông cũng muốn gia nhập vào chiến tuyến.

Thành Thực hơn một tháng này trở nên đàn ông mười phần, da phơi nắng đều có chất cảm, ngày nào đó Thôi Hòa mang theo Thôi Tần tiện đường đến chơi, cô nhóc kia lôi kéo Thành Thực hai mắt phua lửa, “Anh Thành Thực, anh càng ngày càng đẹp trai! Đến đến, em chụp một bức ảnh cho anh!”

Đường Ngữ vô cùng mất mát, ngồi chồm hổm bên cạnh Vạn Triết, vừa nhổ xương cá vừa oán giận: “Con gái hiện tại đều làm sao vậy? Hai thằng thẳng nam tốt như chúng ta sao không được hoan nghênh như thế?”

Vạn Triết: “Tôi là người có vợ, được hoan nghênh hay không cũng chẳng sao... A phi! Trong súp lơ có sâu...”

Thôi Tần cầm di động chụp đến hết cả dung lượng, lúc này mới ghé tới gần hỏi Đường Ngữ: “Chị Nguyệt Thăng đâu? Đã lâu không gặp chị ấy rồi.”

Đường Ngữ đem khuôn mặt kéo dài xuống, “Sao anh biết được?”

Thôi Tần đá cậu một cước, “Trước đây hỏi anh không phải anh luôn biết sao? Hai người tám phần mười là cãi nhau hả?”

“Bọn anh không cãi nhau mới kỳ quái.” Đường Ngữ e dè xê dịch sang chỗ Vạn Triết, tủi thân nói: “Thói đời này con gái sao đều bạo lực như thế? Ô ô... Thầy Thôi sao không quản cô ta... Ai nha ai nha đừng đá, đá tàn anh rồi em phải phụ trách... Ai nha em muốn phụ trách như vậy hả? Ai nha thầy ơi cứu cứu em...”

Thôi Hòa không đếm xỉa tới cậu, ở cách đó không xa lải nhải giáo dục Hướng Hải, (Đều nói người làm thầy luôn luôn nghiêm khắc nhất với học sinh mình thích nhất, một chút cũng không sai!) ba học sinh thất sủng khác chua lòm ngồi xổm góc tường. Thôi Tần liếc liếc mắt, thần bí hề hề nói: “Nói cho các anh một chuyện! Ba em trước đó mới đi xem mắt!”

“Sau đó thì sao sau đó thì sao?” Ba người quét sạch uể oải, tinh thần chấn hưng, trăm miệng một lời: “Là dạng phụ nữ gì?”

“Là một dì do bác viện trưởng giới thiệu, ba em hình như ở chung với dì ấy không tệ, em cũng gặp rồi, rất có khí chất, rất đẹp...”

“Có khí chất, rất đẹp...” Đường Ngữ lắc đầu, “Một đóa hoa tươi xinh đẹp cứ như vậy cắm trên bãi phân trâu...”

Thành Thực cảm khái: “Phí của trời!”

Vạn Triết bất mãn: “Các cậu sao có thể nói thầy mình như vậy!”

Đường Ngữ đổi thành dáng cười thành kính: “Thầy mình cũng không xấu nha! Đàn ông 41 đóa hoa!”

Thành Thực không ngừng gật đầu: “Đúng đúng, một đóa hoa phối với một đóa hoa! Thần tiên quyến lữ!”

Vạn Triết thoả mãn: “Này là được rồi, các cậu có ý nghĩ chân thực gì thì không thể biểu lộ trước mặt tiểu Tần! Chúng ta có thể ở sau lưng len lén nghị luận!”

Thôi Tần cười ngã, “Ba em sao có thể dẫn dắt ba tên bạch nhãn lang các anh chứ? Vẫn là anh Hướng Hải tốt, thành thật hàm hậu, khó trách ba em thích anh ấy nhất.”

Vừa dứt lời, Nguyên Khải cưỡi xe máy của Đường Ngữ trở về, ngừng xe, vẫy tay với Hướng Hải, chó săn nói với Thôi Hòa: “Thầy, chờ em một chút.” Điên nhi điên nhi chạy tới.

Thôi Hòa ngẩn tò te: phản rồi phản rồi! Ông đây còn chưa nói hết mà! Tên côn đồ kia là ai? Còn quan trọng hơn thầy của em hả?

Thôi Tần cứng họng: đẹp chết người đẹp chết người! Chàng đẹp trai tóc vàng kia là ai? Anh Hướng Hải làm sao quen được nhân vật mỹ hình như thế?

Thành Thực ho khan hai tiếng: “Tiểu Tần này, em nhìn chằm chằm vào người ta như vậy không quá lễ phép đâu?”

Thôi Tần trên dưới nhìn Thành Thực một trận, lại quay đầu một lần nữa quan sát Nguyên Khải, lại quay đầu nhìn Thành Thực, vẻ mặt phỉ nhổ, than thở: “Thực sự là người ganh tị với người... Em muốn xóa sạch ảnh chụp trong di động chụp anh đẹp trai kia!”

Thành Thực: 〒_〒... Mình không sụt giá đến mức đó chứ?

Bên kia Nguyên Khải nói với Hướng Hải: “Anh đi thử một chút, học dễ lắm, chúng ta cũng mua một chiếc nhé?”

Hướng Hải: “Được.”

“Vậy, đây là chìa khóa xe Đường Ngữ, em đưa cho cậu ta, anh đi. Được rồi, mấy giờ em về?”

Hướng Hải nhận chìa khóa xe, không nhìn ánh mắt ăn thịt người của thầy giáo cách đó 5m, thấp giọng nói: “Tối nay có thể sẽ phải tăng ca đến rất muộn.”

“Anh đây tan tầm tới tìm em?”

“Được.”

Trên gương mặt Nguyên Khải kéo ra má lúm đồng tiền, không coi ai ra gì vỗ vỗ khuôn mặt Hướng Hải, sau đó quay đầu đi.

Thôi Hòa từ động tác vỗ khuôn mặt mờ ám kia nhận ra gì đó, (thầy giáo đáng thương thường thấy Lương Đình Xuyên vỗ học sinh Trần Thành Thực của mình) ông lảo đảo đi về phía đám người ngồi chổm hổm ở góc tường, suy yếu hỏi: “Tiểu lưu manh kia là ai?”

Thành Thực: “Là học sinh yêu quý Bùi Hướng Hải của thầy.”

“Thầy hỏi chính là lông vàng kia!” Thôi Hòa gầm nhẹ.

Vạn Triết: “Con dâu nuôi từ bé của Bùi Hướng Hải.”

Thôi Hòa: ô ô ô... Bốn học sinh! Hai đứa không bình thường! (hai đứa khác ngoại trừ tính hướng bình thường ra thì còn cái gì bình thường?)

Thôi Tần kích động vạn phần: “Oa! Oách chết mất! Lại một đôi! Ba! Ba quá thành công!” Lưu lại tấm ảnh vừa chụp, bắt đầu gọi điện thoại, “Uy uy! XX à? Lại có một phát hiện mới kích động lòng người! Một học sinh khác của ba tôi cũng là GAY! Cái gì? Cái gì? Cậu bình tĩnh! Bình tĩnh! Tôi chụp được rồi! Quá kinh diễm! Siêu cấp tuyệt thế đẹp trai, còn là tóc vàng! Thiết! Lần trước cái kia tính củ hành gì? Lần này còn đẹp hơn lần trước! Được! Cậu mau báo cho mọi người! Khẩn cấp tập hợp...”

Mọi người: = =|||||| con gái thời nay đều suy nghĩ cái gì vậy...

Hôm nay Mạch Đào đột nhiên tâm huyết dâng trào nói muốn đưa đón Hoàng Cửu Cửu đi làm, kết quả, tông vào đuôi xe người ta.

Đều là Mạch Đào tự lái xe không cẩn thận! Ai bảo anh vào lúc tan tầm trình diễn tốc độ đỉnh cao sinh tử?

Mạch Đào trừng mắt Hoàng Cửu Cửu, “Ai bảo cậu tan tầm vào lúc này.”

Đây là loại người gì vậy? Hoàng Cửu Cửu thẳng hô vô tội: “Đâu liên quan tới tôi? Oa đệt! Ai bảo anh lái xe y như rắn bò ấy!”

Chiếc QQ nhỏ đáng thương bị Cherokee hoành hành hống hách đâm vào, Cherokee dũng mãnh y như chủ nhân bị chút thương nhẹ, càng thêm diện mục dữ tợn. Hoàng Cửu Cửu áy náy liên tục cười làm lành với người bị hại, vừa bắt chuyện vừa biếu thuốc lá.

Đại đội cảnh sát giao thông tới đây, cùng Mạch Đào xưng huynh gọi đệ, Hoàng Cửu Cửu và người bị hại con mắt trừng thành chuông đồng. Người của công ty bảo hiểm đến, cùng Mạch Đào kề vai sát cánh, đem chết nói thành sống. Người bị hại khuôn mặt thảm thương, biết mình ngày hôm nay bị người ăn chắc rồi, không nghĩ tới Hoàng Cửu Cửu rất có khí thế anh hùng gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, đem sống nói lại thành chết, người bị hại hai mắt tỏa sáng nhìn Hoàng Cửu Cửu, y như nhìn thấy Lôi Phong(*) người thật.

(*) Lôi Phong: một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.

Mạch Đào cười, cười đến cực có thâm ý, “Tiểu Cửu, cậu cánh tay khửu tay rẽ ra bên ngoài hả?” Ngụ ý: về nhà xem tôi giết chết cậu!

Hoàng Cửu Cửu lúc này mới tỉnh ngộ, lập tức toát ra một thân mồ hôi lạnh, cười gượng, cấp tốc trốn vào trong xe không dám thể hiện thêm.

Sự kiện tông vào đuôi xe cuối cùng xử lý xem như là công bằng, Mạch Đào bồi thường một khoản nhỏ, cảm ơn mấy người bạn cấu kết với nhau làm việc xấu với anh, sau đó bình tĩnh khuôn mặt đem Hoàng Cửu Cửu xách về nhà.

Hoàng Cửu Cửu cảm thấy mình đã làm sai cái gì đó, cẩn thận hỏi: “Mạch Đào, anh giận?”

Mạch Đào khiêu khích liếc anh một cái, “Thế nào? Cậu nghĩ tôi là tiểu nhân đê tiện hay ỷ thế hiếp người?”

Anh không phải sao? Hoàng Cửu Cửu ngầm mắt trợn trắng.

Mạch Đào nhào tới hung hăng cắn một ngụm ngay trên mặt anh, “Tôi giận chính là cậu cư nhiên không đứng về phía tôi!”

Hoàng Cửu Cửu uất ức bụm mặt nói thầm: “Au, tôi không phải, cái kia, ừm...”

Mạch Đào xuy cười, “Nhìn cậu vừa rồi dáng dấp đắc ý vênh váo, thế nào? Đại hiệp ủng hộ chính nghĩa? Xe tôi đem đi sửa rồi, trong khoảng thời gian này tôi lái cái gì?”

Hoàng Cửu Cửu nhỏ giọng: “Anh đâu có làm việc đứng đắn!”

“Cái gì?”

Hoàng Cửu Cửu: “Cho anh mượn xe của tôi!”

“Vậy cậu đi làm thế nào?”

“Ngồi xe bus, taxi.” Hoàng Cửu Cửu ngoan ngoãn: “Cái này anh thoả mãn chưa?”

“Không có biện pháp, tôi thật không thích xe của cậu.” Mạch Đào lắc đầu, vẻ mặt muốn ăn đòn bất đắc dĩ, túm lấy T-shirt vào phòng tắm tắm.

Mẹ nó XXX! Hoàng Cửu Cửu dựng thẳng ngón giữa về phía phòng tắm: Biến thái chết bầm!

Mạch Đào xoạch mở cửa, Hoàng Cửu Cửu cấp tốc thu hồi ngón giữa, cúi đầu khom lưng, “Quên mang khăn tắm?”

“...”

“Sữa tắm hết rồi?”

Mạch Đào trầm mặc hồi lâu, hàm hàm hồ hồ hỏi: “Tiểu Cửu, cái kia, cậu là bác sĩ, có phải cái gì cũng biết không?”

Ặc? Hoàng Cửu Cửu buồn bực, “Anh làm sao vậy?”

“Ừm...” Mạch Đào gãi gãi đầu, lông mày nhíu chặt.

Gặp quỷ, con sói mạnh mẽ vang dội này cũng có lời muốn nói khó mở miệng được sao? Hoàng Cửu Cửu đỡ kính mắt, “Tôi là chuyên khoa về tim mạch, cái khác, ừm, không biết nhiều lắm... Anh rốt cuộc làm sao vậy?”

Mạch Đào cúi đầu, ấp a ấp úng nói: “Tôi, mấy ngày nay, ừm, đi tiểu có chút đau.”

“Cái gì?”

Cái này Mạch Đào giận, quát: “Ông đây đi tiểu đau! Là chuyện gì hả?”

Hoàng Cửu Cửu ngạc nhiên, sau đó, nhẫn cười, nhẫn cười, lại nhẫn cười.

loading...

Cậu em của đại sói xám làm bậy quá nhiều, nhân thần cộng phẫn! Báo ứng nha báo ứng!

Mạch Đào phẫn hận: “Cậu cười! Cậu cười! Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

Hoàng Cửu Cửu liên tục lùi lại mấy bước, thối lui đến giải đất an toàn, cười đến toàn thân run rẩy, “Sao tôi biết được? Tôi cũng không phải chuyên khoa tiết niệu...”

Đại sói xám thẹn quá thành giận rít gào: “Cậu! Cậu không hiểu còn hỏi cái rắm!”