Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 107: Ến tột cùng thái tử là có ý gì? U ảnh chặn đường



Hoàng đế cùng với thái tử đi một hàng về phía tháp Phật, chợt thấy từ trong bụi hoa ở ven đường chui ra ba tiểu hài tử cả người dính toàn cây cỏ.

"Này không phải... Là bát đệ sao?" Thái tử kinh ngạc nói.

Thời khắc hoàng đế nhìn thấy Vu Phong Hoa, trong mắt liền xẹt qua một tia thần sắc phức tạp.

Vu Phong Hoa bị dọa đến ngây người, đứng yên ở nơi đó không biết phải làm sao.

Như Tiểu Lam vụng trộm kéo một góc y phục hắn.

Lúc này hắn mới quỳ gối xuống hành lễ, nhưng mà hắn lại hành lễ theo kiểu của nữ tử.

Trong lòng Như Tiểu Lam bi ai, thật không rõ Hoàng Thượng suy nghĩ kiểu gì, nhi tử đang êm đẹp như thế, lại muốn nuôi hắn giống như một nữ nhi.

Nhìn thấy bát điện hạ hành lễ như nữ tử, đám người đi phía sau lưng hoàng đế đều mang theo sắc mặt xấu hổ.

"Các ngươi ở đây làm gì?" Hoàng đế không vui nói.

Không đợi Vu Phong Hoa mở miệng, Lăng Tĩnh Tiêu đứng ở một bên đã lên tiếng trước: "Là do vị nữ thí chủ này bị lạc đường, tiểu tăng liền đưa nàng trở về, đúng lúc đi qua nơi này lại tình cờ nhìn thấy bát điện hạ trượt chân rơi xuống nước."

Lúc này mọi người mới chú ý tới quần áo trên người Lăng Tĩnh Tiêu cùng với Vu Phong Hoa đều bị ướt sũng hết.

"Người tới, đưa bát điện hạ trở về." Hoàng đế không kiên nhẫn nói, giống như không muốn nhìn thấy con trai hắn dù chỉ là một giây.

Rất nhanh đã có người dẫn Theo Vu Phong Hoa rời đi.

Thái tử đánh giá chuỗi Phật châu thật dài quấn quanh tay trái Lăng Tĩnh Tiêu: "Vị tiểu tăng này chẳng lẽ chính là đồ đệ của cao tăng?"

Lăng Tĩnh Tiêu chắp tay để trước ngực, làm một cái Phật lễ, xem như là thừa nhận.

Ánh mắt thái tử đánh giá Lăng Tĩnh Tiêu một phen, sau đó nói với hoàng đế: "Tiểu Lam cô nương từng bị con rối đứng đầu bắt nhốt, khiến cho thân thể xảy ra dị thường, không bằng để cho cao tăng xem qua một lần, nếu quả thực có thứ gì đó không rõ đang dính lấy nàng... Thì tiện thể có thể nhờ cao tăng loại trừ giúp, cũng giúp cho Thiếu Khanh đại nhân yên tâm hơn."

Từ khi thái tử xuất hiện, Như Tiểu Lam đã sớm đề phòng hắn, nghe thấy câu nói của hắn nàng càng lùi về phía sau Lăng Tĩnh Tiêu.

Trong lòng nàng mắng to: Người xấu! Ngươi rõ ràng muốn cao tăng chỉ ra ta là yêu quái ở trước mặt mọi người, rồi sau đó lại tiếp tục đối phó ta.

Hoàng đế suy nghĩ một chút: "Cũng được, nhưng mà... Sao Thanh Mặc Nhan vẫn chưa tới?"

Vốn Thanh Mặc Nhan chính là người đưa ra đề nghị đi tìm Như Tiểu Lam, hiện tại đã thấy người rồi, lại không thấy bóng dáng của Thanh Mặc Nhan đâu.

Đúng lúc này, một tên thái giám vội vã chạy đến: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, bên phía Hình Bộ đã làm mất vật chứng, nên mới mời Thiếu Khanh đi qua đó, cho nên Thiếu Khanh mới phó thác cho nô tài đến đây truyền lời, ngài ấy nói nếu tìm được Như tiểu thư thì mong Hoàng Thượng sẽ chiếu cố đến nàng nhiều hơn một chút."

Lời vừa nói ra, cả đám đại thần đều âm thầm hít vào một hơi.

Thiếu Khanh cũng thật lớn mật, cư nhiên dám trực tiếp chỉ điểm hoàng đế nhờ trông coi hài tử giúp hắn, này cũng quá cuồng vọng đi.

Ai biết sau khi hoàng đế nghe xong lại không hề để ý, mà hỏi một câu: "Mất đi vật chứng nào?"

"... Là một con rối gỗ, không biết tại sao, lại không thấy đâu."

Sắc mặt hoàng đế lạnh xuống vài phần.

Thái tử cười cười: "Phụ hoàng không cần lo lắng, nếu Thiếu Khanh đã tiếp nhận thì nhất định sẽ xử lý mọi việc thật tốt, chúng ta vẫn nên đem Tiểu Lam cô nương đi gặp cao tăng trước a."

Đến cuối vụ án bọn họ vẫn không thể bắt được con rối đứng đầu, còn làm bị thương năm vị quan viên quan trọng của Hình Bộ, ngay cả nhị hoàng tử cũng bị thương nặng.

Thật đúng là tai họa không ngừng mà.

"Đến chỗ cao tăng xin ít phúc khí cũng rất tốt." Có người trong đám đại thần thấp giọng nói.

Hoàng đế gật gật đầu: "Một khi đã như vậy, tất cả cùng đi đi."

Như Tiểu Lam đứng yên không nhúc nhích.

Có trời mới biết nàng đang muốn chạy trốn đến mức nào!

"Không cần thỉnh sư phụ tiểu tăng đến xem." Lăng Tĩnh Tiêu đột nhiên nói: "Trên người nàng rất sạch sẽ."

Như Tiểu Lam ngây ngẩn cả người.

Hòa thượng không phải đều không thể nói dối sao? Hắn cư nhiên làm trò như thế trước mặt người khác nói nàng...

Lăng Tĩnh Tiêu đột nhiên nhìn nàng một cái.

Như Tiểu Lam chợt hiểu ra.

Hắn vừa rồi chỉ nói trên người nàng rất sạch sẽ, chứ không nói nàng không phải là yêu quái.

Thái tử nguyên bản còn định nói gì đó, nhưng mà lúc này tâm tư hoàng đế rõ ràng là không để ở đây, tùy ý vẫy vẫy tay nói: "Một khi đã như vậy trẫm liền đưa nàng về trước."

Trong lòng Như Tiểu Lam mừng thầm, vội vàng chạy đến đi theo sau lưng hoàng đế.

"Nhi thần cũng cảm thấy đứa nhỏ này thực đáng yêu, không bằng để cho nàng đi theo nhi thần đi, đỡ cho nàng làm phiền đến phụ hoàng." Thái tử đề nghị.

"Không cần!" Như Tiểu Lam không chút nghĩ ngợi buột miệng nói ra: "Ta mới không cần đi theo ngươi."

Thái độ cự tuyệt kiên quyết như thế, hoàng đế tò mò hỏi: "Vì sao ngươi không muốn đi cùng thái tử?"

"Chỗ hoàng đế gia gia có điểm tâm ngon!" Như Tiểu Lam biết mình mạnh ở điểm nào, thời điểm tỏ ra đáng yêu, quả thực khó có người nào chống đỡ nổi.

Hoàng đế bị một câu "gia gia" của nàng làm trong lòng không hiểu tại sao lại run lên.

Hắn hiện tại tuy rằng đã có hoàng tôn, nhưng mà những hài tử đó khi nhìn thấy hắn đều tỏ ra dè dặt cẩn thận, đến ngay cả tôn nhi hắn thích nhất khi thấy hắn cũng quy quy củ củ dập đầu hành lễ, đừng nói là làm nũng ở trước mặt hắn, chỉ cần nói nhiều lời một chút thôi cũng sẽ bị bà vú bên người cảnh cáo.

Xưng hô của Như Tiểu Lam tuy rằng có quá phận, nhưng mà lại làm cho hoàng đế cảm thấy vui vẻ, hắn lập tức cười to ra tiếng: "Nha đầu ngươi quả nhiên là tinh mắt, điểm tâm ở chỗ trẫm chính là ngon nhất trong cung này, thôi, ngươi vẫn là đi theo trẫm đi."

Thời điểm Thanh Mặc Nhan đi vào trong điện, mới vừa bước đến ngoài cửa đã nghe thấy tiếng cười sang sảng của hoàng đế truyền từ bên trong ra.

"Ngươi cái nha đầu này..." Hoàng đế ngồi ở sau án thư, vừa cười vừa chỉ vào Như Tiểu Lam ngồi ở ghế đối diện: "Nếu như trẫm để ngươi ở trong cung thêm mấy ngày, thì chẳng phải ngươi sẽ đem trẫm ăn đến nghèo sao?"

Như Tiểu Lam thè lưỡi, buông điểm tâm trên tay xuống: "Ta đây ăn ít đi là được."

Thanh Mặc Nhan nhìn thấy thần sắc Như Tiểu Lam bình thường, lúc này mới cảm thấy yên lòng, tiến vào trước hành lễ với hoàng đế.

Hoàng đế thu lại tươi cười hỏi về việc Hình Bộ làm mất đi vật chứng, Thanh Mặc Nhan liền bẩm báo lại sự tình qua một lần.

Vật chứng bị mất đi đúng là con rối gỗ Ngàn Thương.

Hoàng đế nhíu chặt hai hàng lông mày, Thanh Mặc Nhan thấy ở đây không có người ngoài, liền đem lời nói ngày đó con rối đứng đầu nói trước khi biến mất cho hoàng đế nghe.

"Mục tiêu của hắn thế nhưng lại là nhị hoàng tử?" Hoàng đế kinh ngạc hỏi.

"Vi thần nghĩ... Phía sau tất cả chuyện này đều có người sai khiến, đầu tiên là khiến Hoàng Thượng nghi ngờ nhị hoàng tử, rồi mới lại đem hắn triệu hồi cung, hiện tại nhị hoàng tử đã bị trọng thương, tự nhiên không thể đối chứng cùng với Hình Bộ được."

Hoàng đế trầm mặc không nói, một lúc lâu sau đột nhiên đập một cái lên án thư: "Phúc thẩm (*) án này ngay lập tức!"

(*) Phúc thẩm: Xét lại vụ án.

Thanh Mặc Nhan chắp tay đang định lãnh chỉ, thì thấy một tên thái giám vội vàng chạy vào điện.

"Hoàng Thượng, nhị... Nhị hoàng tử hắn... Đi rồi!"

Hoàng đế ngồi ở nơi đó, toàn thân cứng ngắc.

Thanh Mặc Nhan âm thầm thở dài, bọn họ vẫn chậm hơn một bước.

Thời điểm rời hoàng cung, cũng đã đến thời gian cấm đi lại vào ban đêm ở trong thành, Thanh Mặc Nhan dựa vào lệnh bài Hoàng Thượng cấp thuận lợi ra khỏi cửa cung.

Ở trên đường, Như Tiểu Lam đem sự tình phát sinh ở trong cung ra nói cho Thanh Mặc Nhan nghe.

Đặc biệt khi nhắc tới con chồn trắng kia, thần sắc Thanh Mặc Nhan lại nghiêm túc đến dị thường: "Hắn muốn đem ngươi đi gặp cao tăng?"

"Ân." Như Tiểu Lam gật đầu nhỏ: "Ta cảm thấy hắn đã biết được thân phận của ta."

Thanh Mặc Nhan cau mày.

Những chuyện có liên quan đến Như Tiểu Lam, hắn đều phong tỏa tin tức, hắn không tin thái tử sẽ phát hiện ra cái gì.

Xe ngựa đột nhiên xóc nảy kịch liệt một chút, Như Tiểu Lam bị hoảng suýt nữa thì ngã ở trên xe.

May mắn Thanh Mặc Nhan nhanh tay nhanh mắt nắm được cánh tay nàng, đem nàng ôm vào lòng.

"Người nào!" Ngoài xe ngựa vang lên tiếng quát chói tai của Huyền Ngọc.

Thanh Mặc Nhan nhấc màn xe lên, chỉ thấy ở con hẻm u tĩnh phía trước có một bóng người màu đen đang đi đến, y phục hắn bị gió đêm thổi bay, có vẻ trống rỗng, thật giống như thân thể gầy gò chỉ còn lại một bức khung xương.